Mục lục
[Dịch] Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù mọi người đều không nói thêm gì, nhưng phần nhân tình này, Tề Nhạc lại một mực ghi nhớ trong lòng.

Ngay cả Tề Nhạc cũng không biết đã qua bao lâu, chẳng qua lúc hắn thanh tỉnh lại từ tu luyện, tất cả Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, kể cả Như Nguyệt và Minh Minh, cũng đã không thấy nữa. Trong đại sảnh, chỉ còn lại có Trát Cách Lỗ đại sư, Văn Đình và Cơ Đức.

Tề Nhạc mở to mắt, cảm giác suy yếu sau khi sử dụng Chung Cực Kỳ Lân Tí đã hoàn toàn biến mất, thân thể trở nên hữu lực như trước, tuy rằng Vân Lực vẫn không cách nào cảm giác được, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất rõ, thân thể của mình đã được khôi phục một bước dài.

- Tất cả mọi người về nghỉ ngơi. Tề Nhạc, cậu phải bảo trọng nhiều hơn đấy.

Trát Cách Lỗ nhìn Tề Nhạc, hơi gật đầu với hắn.

Tề Nhạc nói:

- Cảm ơn tôi sẽ không nói nữa, nhờ đại sư chuyển cáo các huynh đệ, tôi nhất định sẽ nhanh chóng trở về. Đại sư, tôi đi rồi, trong nhà còn phải phiền toái ngài chiếu ứng nhiều hơn, tôi xem, thời gian ngài lần này xuống núi đến xã hội lịch lãm rèn luyện chỉ sợ phải kéo dài rồi.

Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:

- Với tư cách Thiên Dẫn, đây là trách nhiệm của tôi. Trước khi rời Đại Lý, tôi và Sùng Thánh đại sư hàn huyên thời gian rất lâu, đại sư hoàn toàn nói hết kinh nghiệm cho tôi biết. Hơn nữa còn truyền thụ lý giải với phật lý cho tôi. Nhưng đáng tiếc, Sùng Thánh đại sư cách thời gian viên tịch đã không còn xa nữa. Cậu yên tâm đi, trước khi cậu chưa hoàn toàn khôi phục tôi sẽ không rời khỏi Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.

Ánh mắt Tề Nhạc nhìn thoáng qua phía nam, tuy rằng hắn và Sùng Thánh đại sư chỉ gặp vội một lần, nhưng trong lòng hắn, đối với vị Thiên Dẫn đời trước này vẫn còn tôn kính thật sâu. Hủy diệt trăm năm trước có thể trách ông ta sao? Không, có lẽ đó đều là an bài của vận mệnh. Nhưng chuyện như vậy sẽ không xảy ra trong Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đời này đâu.

- Sư phụ.

Cơ Đức nhìn Tề Nhạc.

- Đại cữu ca, anh có gì phân phó sao?

Tề Nhạc mỉm cười đi đến trước mặt Cơ Đức, đấm lên lồng ngực kiên cố của hắn một quyền.

Cơ Đức nói:

- Sư phụ, nhớ kỹ tấm lệnh bài mà lão gia tử đưa cho anh, anh hành tẩu ở bên ngoài hẳn sẽ dùng đến. Còn có, nhất định phải sống trở về, vì chính anh, cũng vì em gái tôi. Hiện giờ, tôi lấy thân phận ca ca Minh Minh để dặn dò anh đấy.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Yên tâm đi, mạng của tôi cứng lắm đấy.

Cơ Đức tức giận mà nói:

- Tôi thật không biết Minh Minh chọn anh có đúng không nữa.

Vừa nói, hắn vô ý thức nhìn thoáng qua Văn Đình bên người Tề Nhạc, thấp giọng nói:

- Anh cái tên sắc quỷ này, lần này đi ra ngoài có thể sẽ lại mang nữ nhân trở về rồi. Anh giờ còn chưa đủ sao?

- Ách... đại cữu ca, anh không cần trực tiếp thế chứ. Anh cảm thấy tôi còn tâm tư đi cua gái đẹp sao?

Cơ Đức nhếch miệng, nói:

- Vậy cũng không nhất định, anh thì ai nói được chứ? Ngay cả người có tính cách kiên cường như Như Nguyệt cũng bị anh hấp dẫn, chớ nói chi đến tiểu cô nương bình thường. Dù sao anh phải cẩn thận một chút, nếu sau này để Minh Minh bị ủy khuất, cho dù anh là sư phụ tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu.

Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Được rồi, lời này tôi đã nghe không chỉ một lần rồi, anh sao còn chưa tha tôi chứ?

Vừa nói, hắn kéo tay Văn Đình ấn lên Kỳ Lân Châu trước ngực mình, Văn Đình hiểu ý phát ra một đạo năng lượng, hào quang lóe lên, một quyển sách nhỏ trống rỗng xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, Tề Nhạc thò tay một nắm sách nhỏ vào tay.

Tề Nhạc trong mắt toát ra một tia quang mang nhàn nhạt, cúi đầu xuống, nhìn vào sách nhỏ trong tay mình, nói:

- Cơ Đức, anh cũng gọi tôi là Sư phụ nhiều ngày như vậy rồi, tôi không có gì có thể đưa anh. Vài ngày trước lúc tôi không có chuyện gì làm liền từ kỹ năng Kỳ Lân trong tổng kết ra một ít thứ hữu dụng với anh. Đối với anh có lẽ sẽ có chút ít tác dụng. Cầm đi, hảo hảo luyện, trong Viêm Hoàng hồn các anh cũng đừng làm mất mặt lão giả tử, Đình Đình, chúng ta đi thôi.

Vừa nói, hắn kéo tay Văn Đình đi ra bên ngoài biệt thự.

Cơ Đức cúi đầu xuống, chỉ thấy sách nhỏ trong tay ước chừng có hai mươi mấy trang, chỉ dùng giấy đóng dấu cắt thành một nửa sau đóng thành sách, không có bìa mặt, trên đó vẽ một ít hình vẽ đơn giản, cùng với danh tự kinh mạch và một ít lý giải khác. Hình vẽ bên trên còn có chút thô ráp, hiển nhiên là Tề Nhạc tự tay mình sẽ. Nhớ lại những ngày này sinh tiếu thủ hộ thần bận rộn, trong lòng Cơ Đức không khỏi nóng lên, trước tình thế phức tạp như thế, Tề Nhạc vẫn không quên viết cho mình những tâm đắc tu luyện này, phần tâm này thôi đã không hổ với hai chữ Sư phụ mà mình gọi rồi.

- Sư phụ, các anh bảo trọng.

Bước chân Tề Nhạc dừng lại một chút, trên mặt toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, hắn rõ ràng cảm giác được, câu Sư phụ lúc này của Cơ Đức gọi rõ ràng hơn bất cứ lần trước nào.

Tề Nhạc nắm lấy tay Văn Đình trực tiếp ra khỏi Long Vực, ra đại môn, cước bộ của hắn ngừng lại.

Văn Đình nói:

- Chúng ta bây giờ đi nơi nào?

Tề Nhạc nghĩ nghĩ, nói:

- Mua xe.

- Mua xe?

Văn Đình có chút kinh ngạc nhìn hắn:

- Không cần ah! Lần trước xe em không phải đưa anh sao? Chúng ta lấy chiếc kia là được rồi.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không, xe em là xe con, chúng ta phải đi khắp cả nước, xe con thì không cách nào thích ứng các loại tình hình giao thông được. Cho nên, anh quyết định đi mua một cỗ xe việt dã. Sau đó chúng ta có thể lên đường. Về phần chiếc trước kia của em, trước hết để lại biệt thự Long Vực đi, có lẽ về sau sẽ có chỗ dùng đến.

Văn Đình có chút khó xử nói:

- Tiền gởi của em đã không còn nhiều lắm, xe việt dã hơi tốt một chút đều rất quý, chúng ta...

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Vấn đề tiền em không cần lo lắng, chẳng lẽ chồng em lại để cho lão bà dùng tiền của mình mua xe sao?

Văn Đình buột miệng cười. Nói:

- Anh có tiền? Chẳng lẽ tiền thưởng thiết kế nội y có được sao?

- Cái này, đương nhiên không phải rồi.

Tề Nhạc nghĩ tình cảnh lúc ở công ty nội y Phượng Nhã, tuy rằng da mặt rất dầy cũng không khỏi đỏ hồng. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:

- Hiện giờ thời gian còn sớm, chúng ta đi một lát đi.

Văn Đình nhẹ gật đầu, nói:

- Được!

Hai người cũng không mang hành lý gì cả, cứ như vậy tay nắm tay, từ phụ lộ sân bay cao tốc chậm rãi đi vào thị khu.

Ban đêm mùa đông luôn rất dài dòng buồn chán, đồng thời cũng rất lạnh, gió bấc tối nay tuy rằng cũng không được liệt, nhưng thổi lên người vẫn không ngừng mang đến hàn ý nhàn nhạt. Văn Đình là hỏa thuộc tính, tự nhiên sẽ không sợ hãi chút gió lạnh này, Tề Nhạc cũng vừa khôi phục lại thể chất dưới sự trợ giúp của các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, gió lạnh thổi vào người chỉ có thể mang đến cho hắn cảm giác thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK