Mục lục
[Dịch] Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn ngọn lửa ấm áp trước mặt, đột nhiên Minh Minh cảm giác nhiệt độ trong ngực Tề Nhạc tăng lên, một cổ khí lưu nóng rực trực tiếp truyền vào ngực của nàng, làm cho nàng cảm thấy thoải mái dễ chịu.

- Trên ngực của anh là cái gì?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Là một trong ba kiện Kỳ Lân trân bảo có được hôm nay, tên là Kỳ Lân Xích, nằm ở ngay bộ vị đồ án Kỳ Lân trước ngực, nó có năng lượng thuộc tính hỏa rất mạnh, hơi kích phát là thả nhiệt lượng ra ngoài. Ấm áp chưa?

Minh Minh cảm thấy thân thể ấm lên, vân lực của nàng dưới cổ nhiệt lưu này kích thích cũng sôi trào lên, bắt đầu vận chuyển, khí tức Kỳ Lân trên người Tề Nhạc không ngừng rót vào lỗ chân lông của nàng, dẫn động vân lực trong người của nàng vận chuyển thật nhanh. Đây tuyệt đối là cảm giác mỹ diệu, so với tu luyện bình thường, tốc độ còn nhanh hơn nhiều, hơn nữa căn bản không cần tận lực khống chế.

Minh Minh tu luyện Thăng Vân Quyết chinh là co nguồn gốc từ Thăng Lân Quyết của Tề Nhạc, dưới tác dụng của khí tức Kỳ Lân, Thăng Vân Quyết đương nhiên phát huy uy lực cường đại. Minh Minh cảm giác vân lực trong người của mình tăng lên nhanh chóng, nàng cảm nhận được tiếng tim đập vững vàng của Tề Nhạc, cảm nhận hơi thở của hắn không ngừng phà lên bờ vai của nàng. Tiếp xúc thân mật của hai người ngăn cách bằng lớp vải mỏng, cảm giác khác thường dâng lên trong lòng.

Tề Nhạc cũng cảm thấy thoải mái, cảm giác ôm ấp mỹ nữ vốn mỹ diệu, huống chi Minh Minh còn là mỹ nữ cấp than thở, nếu là trước kia thì hắn nghĩ cũng không dám nghĩ. Không biết vì cái gì, hôm nay sau khi rời khỏi biệt thự Long Vực, tự ti khi hắn đối mặt với Minh Minh đã biến mất, Minh Minh cũng không phải cao không chạm tới như suy nghĩ trước kia của hắn. Tuy hắn không rõ quan hệ giữa mình và Minh Minh là cái dạng gì, nhưng khi ôm lấy thân thể của Minh Minh đúng là chuyện vô cùng thoải mái.

- Người nào?

Thời điểm Tề Nhạc đang say mê, đột nhiên Minh Minh quát lên một tiếng, trong mắt có ánh sáng lạnh giá hiện ra, nhìn qua hướng khác của hồ nước, Tề Nhạc cũng vô ý thức nhìn qua phương hương kia, nhưng chỉ thấy bóng tối vô tận, cũng không có bóng người.

Minh Minh từ trong ngực Tề Nhạc giãy giụa đứng lên, mái tóc ngắn màu đen nhiều hơn hai sợi tóc đỏ, trong mắt có ánh sáng lóe lên, trong miệng phát ra âm thanh bén nhọn, âm thanh ngưng mà không tán, giông như kim nhọn đâm vào một hướng.

Trong sân trường đại học Thanh Bắc vẫn yên lặng như trước, trong đôi mắt của Minh Minh có thần sắc nghi hoặc hiện ra, Tề Nhạc đứng ở bên cạnh nàng, thấp giọng nói:

- Có chuyện gì sao? Minh Minh.

Hàn quang trong mắt Minh Minh chớp động liên tục, nói:

- Vừa rồi dường như có người đang nhìn chúng ta, tuy hắn che dấu khí tức rất tốt, nhưng tôi là cầm tinh gà, cho nên năng lực phát giác khí tức rất mạnh. Thời điểm hỏa diễm của anh hiện ra, tôi cảm giác có một tia khí tức chấn động. Nếu như không phải như vậy, tôi còn không biết có sự tồn tại của người khác ở đây. Người này là cao thủ, hắn che dấu rất tốt, chạy cũng rất nhanh. Tề Nhạc, anh nên đi theo chúng tôi tới Thánh Phật Tự đi, có lẽ người này vì anh mà tới.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không, tôi sẽ không đi với cô. Tôi đi cũng vô dụng, dù sao trong mắt Hải Như Nguyệt tôi chỉ là phế vật.

Minh Minh quay người lại, nhìn qua Tề Nhạc đang cởi trần, trong mắt xuất hiện tình cảm phức tạp.

- Không nên coi nhẹ mình, tôi tin tưởng anh sẽ trở nên mạnh mẽ. Chúng ta về thôi, ở chỗ này tôi luôn có cảm giác không được an toàn. Nếu như anh thật sự bị người ta nhìn chằm chằm vào, tôi tuyệt đối không thể để anh lại ở Thanh Bắc một mình được.

Lúc đối mặt với Tề Nhạc, nàng nhìn thấy khối lân phiến màu đỏ trong ngực Tề Nhạc, nói cho đúng, vị trí lân phiến nằm giữa ngực và bụng, chính là chỗ của đồ án Kỳ Lân, đang thả hào quang đỏ rực như than hồng, chiếu sáng trong đêm tối.

Tề Nhạc mở hai tay của mình ra đi tới, Minh Minh vội vàng duỗi tay tay của mình ra ngăn cản Tề Nhạc tiến tới.

- Không muốn, anh làm cái gì vậy?

Tề Nhạc làm lơ, nói:

- Cũng không phải chưa ôm qua, không phải tôi muốn sưởi ấm cho cô sao?

Minh Minh tức giận hừ một tiếng, nói:

- Côn đồ như anh luôn muốn khi dễ tôi mà, chúng ta về thôi.

Nói xong, liền đẩy Tề Nhạc ra, sau đó bước đi như chạy trốn về hướng ký túc xá.

- Minh Minh, cô không giận đấy chứ!

Tề Nhạc vội vàng đuổi theo sau, cùng đi theo Minh Minh về ký túc xá.

Lúc thân ảnh của hai người biến mất trong màn đêm, bỗng nhiên có một cái bóng mờ nhìn qua Minh Minh, bởi vì đang trong bóng tối, không cách nào nhìn thấy bộ dáng của người này, cố ý hạ giọng vang lên,

- Xuất hiện, thực sự xuất hiện, mình nên làm như thế nào? Gặp được Minh Minh ở chỗ này. Chẳng lẽ, đây là đêm định mệnh hay sao?

Bóng đen lóe lên, bỗng nhiên dùng tốc độ mắt thường không thấy được bay đi, lúc thân ảnh này hiện ra trong ánh trăng sáng rõ, lộ ra một đạo hồng sắc quang mang.

Minh Minh cùng Tề Nhạc đi thẳng về ký túc xá, vừa vào cửa, Minh Minh đã trực tiếp đi vào phòng của mình, Tề Nhạc cũng không có tự làm mất mặt, cũng trở về gian phòng của mình. Trở tay đóng cửa lại, hắn vô ý thức sờ lên khỏa Kỳ Lân Châu trên ngực của mình. Cảm giác năng lượng nhàn nhạt đang phát ra, trong ánh mắt Tề Nhạc lại toát ra cảm xúc bi thương.

Sau đó lấy gói thuốc mà Cơ Đức cho hăn ra ngoài, tiếp đó là tiền thắng độ đua xe, cuối cùng, chính là kiện áo choàng đỏ sậm —— Kỳ Lân Ẩn.

Cẩn thận mặc Kỳ Lân Ẩn lên người của mình, che phủ mỗi bộ phận thân thể của mình lại, dường như Kỳ Lân Ẩn cố ý làm ra cho hắn vậy, chiều dài vừa vặn bao phủ tới mu bàn chân.

Kỳ Lân bát trân tượng trưng cho Kỳ Lân nhất tộc xuất hiện, Tề Nhạc biết rõ, đối với mình mà nói, ba kiện Kỳ Lân trân bảo có được hôm nay thật sự quá trọng yếu, có chúng, thực lực của mình sẽ tăng trong phạm vi lớn, đương nhiên, chuyện này sẽ được hiện thực với điều kiện tiên quyết hắn phải tu luyện. Vuốt ve Kỳ Lân Ẩn trên người, trong nội tâm Tề Nhạc đang suy nghĩ có nên đùa với Minh Minh hay không, mà lúc nãy hắn có phải vui đùa một chút không? Dù sao, Minh Minh chỉ xem hắn là bạn thôi. Ngày mai nàng phải đi Thánh Phật Tự, tình huống ba tháng sau thế nào thì không ai nói trước được. Hy vọng bọn họ lên đường bình an.

Nghĩ tới đây, đột nhiênTề Nhạc nhớ tới Điền Thử, vội vàng cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm dãy số của Điền Thử.

Chuông điện thoại reo cả buổi mới có người nhấc máy, âm thanh mông lung buồn ngủ của Điền Thử vang lên.

- Ai thế! Muộn như vậy còn gọi tới làm gì?

Tề Nhạc thấp giọng nói:

- Chuột, là anh.

Nghe được âm thanh Tề Nhạc, Điền Thử lập tức thanh tỉnh vài phần, nói:

- Lão đại, muộn như vậy còn gọi điện cho em có chuyện gì không?

Tề Nhạc nói:

- Ngày mai có khả năng em phải đi Thánh Phật Tự, anh điện thoại dặn dò vài câu.

- Cái gì? Ngày mai? Không phải nói phải chờ tới nghỉ đông sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK