Mục lục
[Dịch] Phù Diêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không nhìn ra đó lão Lưu.Tần Đại Lĩnh trêu một câu. Lưu Thanh Minh cười ha hả nói:- Trước đây ở tỉnh ủy nhưng không được tốt mấy, người thật ra cũng gặp vài người.

Nhìn mặt Lưu Thanh Minh ít nhất cũng 40 tuổi. Vương Quốc Hoa thầm nghĩ 40 tuổi là cấp chính huyện. Thị xã Bắc Câu là thị xã có kinh tế khá lạc hậu ở tỉnh. Không biết sao Vương Quốc Hoa vẫn luôn có cảm giác Lưu Thanh Minh như cất giấu gì đó.

Lưu Thanh Minh quả thật đi về phía Vương Quốc Hoa, nguyên nhân thực ra là từ Nghiêm Hữu Quang. Thư ký của Nghiêm Hữu Quang là người thị xã Bắc Câu, là bạn học hồi cấp ba với Lưu Thanh Minh. Nghiêm Hữu Quang trong một lần uống rượu có nhắc đến lớp học thanh niên xuất sắc. Lưu Thanh Minh biết Vương Quốc Hoa là Nghiêm Hữu Quang hoang mang. Vì thế Lưu Thanh Minh rất tò mò. Lưu Thanh Minh có thể đi vào lớp học thanh niên xuất sắc này cũng là do ngẫu nhiên. Thị xã Bắc Câu tranh đoạt kịch liệt không ai nhường ai, cuối cùng y được, đúng là vì thế nên Lưu Thanh Minh mới rất chú trọng cơ hội này.

Kiều Thụ – trưởng phòng quản lý cán bộ làm Từ Chấn cũng phải tránh ba phần. Y đi cùng Cát Tiến Quân, nhìn vẻ mặt đắc ý của Cát Tiến Quân càng làm Dương Bân khó chịu.

- Ha ha, mọi người sao thế?Vương Quốc Hoa thấy vẻ mặt mọi người khác nhau nên cười ha hả nói. Không thể không nói tên Cát Tiến Quân rất độc, vừa nãy là do y cố ý, như vậy bên mình có người báo tin cho đối phương. Vậy đó là ai? Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nhìn quanh một vòng. Dương Bân và Từ Chấn có thể bài trừ, Lưu Thanh Minh và Tần Đại Lĩnh thì khó nói.

- Vào thôi, không thể vì Cát Tiến Quân ở trong mà mọi người không ăn cơm chứ?Tần Đại Lĩnh cười nói, mọi người lúc này mới đi vào.

Thiên Thượng Cư có lịch sử khá lâu đời, món nổi tiếng nhất là cua hấp. Mùa này đúng là lúc cua béo, ngon nhất. Nhà hàng gần như kín chỗ, Từ Chấn sớm đặt phòng không ngờ quản lý nhà hàng nói còn phải chờ nửa tiếng.

Điều này làm Từ Chấn mất mặt. Y tức giận nói:- Sao? Sợ tôi không có tiền trả ư? Gọi điện thoại đặt bàn sao không ai nói không còn chỗ?

Quản lý vội vàng xin lỗi:- Xin lỗi, đột nhiên có khách quý tới nên phòng ngài đặt phải nhường ra. Tôi xin lỗi, lát tôi giảm 7% cho ngài.

Không ai đánh người đang cười, Từ Chấn không tiện phát tác. Ở nhà hàng này ai biết sau lưng có quan hệ gì, nếu làm ầm lên chưa chắc đã tốt.

Mọi người không thể làm gì khác là ngồi uống trà đợi phòng. Không ngờ chưa đầy hai phút Cát Tiến Quân từ một phòng đi ra thấy vậy không ngờ cười hì hì đi tới. Y liếc nhìn Vương Quốc Hoa:- Sao, không đặt được phòng ư? Sao không nói sớm? Tôi quen ở đây, mọi người là bạn học cần gì phải khách khí. Không có quan hệ thì đừng nhận mình mời, ăn bữa cơm mà cũng bắt mọi người phải chờ.

Lời này phối hợp với vẻ mặt của y đúng là làm tổn hại người. Từ Chấn tức giận trắng mặt định đứng lên nói không ngờ Vương Quốc Hoa đã túm lại.- Đừng kích động, chó cắn người chẳng lẽ người lại cắn chó.

Cát Tiến Quân lập tức đỏ mặt, y nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa.- Thằng ranh, phiền phức đều do cố ra mặt đó.

Vương Quốc Hoa lúc này cười cười đứng lên hơi khom lưng về phía đối diện. Cát Tiến Quân tưởng hắn muốn xin lỗi nên khá đắc ý. Ai ngờ Vương Quốc Hoa nói:- Trưởng ban Lãnh.

Cát Tiến Quân thoáng cái cứng đờ lại theo bản năng nhìn tới không ngờ đúng là Lãnh Vũ đứng đó.- Trưởng ban Lãnh.Cát Tiến Quân vội vàng gật đầu cúi người chào. Lãnh Vũ vừa đi qua thấy bên này không ngờ đi tới.

- Cậu là Vương Quốc Hoa – huyện Nam Sơn?Lãnh Vũ căn bản không để ý tới Cát Tiến Quân mà cười nói với Vương Quốc Hoa.

- Là tôi, làm phiền ngài phải nhớ đến.Vương Quốc Hoa rất khó hiểu, sao Lãnh Vũ lại chủ động nói chuyện với mình? Lãnh Vũ cũng khó hiểu, danh sách lớp học thanh niên xuất sắc đã được định ra, đang chuẩn bị gửi thông báo thì thư ký của Hứa Nam Hạ lại gọi tới nói bí thư Hứa muốn một suất.

Đây là lần đầu Lãnh Vũ gặp việc này nên khá để tâm. Y lấy tài liệu của Vương Quốc Hoa đọc qua thấy không có gì lạ. Đúng là vì vậy nên mới càng khác thường. Vì thế Lãnh Vũ thấy Vương Quốc Hoa liền vô thức đi tới muốn xem đây là thần thánh phương nào.

- Ừ, các cậu nói chuyện tiếp đi.Lãnh Vũ gật đầu xoay đi, mấy người còn lại đều khẩn trương, mặt Cát Tiến Quân càng khó coi hơn thầm nghĩ mình đúng là giận quá mất khôn, sao không nghĩ ra một tên còn trẻ như vậy sao lại có thể vào lớp học thanh niên xuất sắc này? Bây giờ có đáp án, nhất định là có quan hệ với Lãnh Vũ, không phải quan hệ trực tiếp cũng là gián tiếp. Mặc kệ là quan hệ gì thì Vương Quốc Hoa nhất định không phải người mà Cát Tiến Quân có thể dùng thủ đoạn bình thường chèn ép được.

Tần Đại Lĩnh khá giật mình, Dương Bân đầy hâm mộ, Từ Chấn khá hưng phấn, Lưu Thanh Minh thì có vẻ mặt đó là đương nhiên. Mặc kệ trong lòng mọi người nghĩ như thế nào nhưng người có thể khiến Lãnh Vũ dừng lại hỏi chuyện đó không phải là người có lai lịch bình thường.

Cát Tiến Quân hoàn toàn bị trấn trụ vì sự xuất hiện đột nhiên của Lãnh Vũ. Y quay đầu đi thẳng, Từ Chấn cười lạnh nói:- Mẹ nó chứ, xem mày còn kiêu ngạo thế nào.

- Quốc Hoa, cậu có quan hệ như thế nào với trưởng ban Lãnh?Lưu Thanh Minh cười hì hì nói làm mọi người cùng nhìn sang Vương Quốc Hoa.

- Tôi nói không có quan hệ gì thì mọi người có tin không?Vương Quốc Hoa cười khổ nói. Mọi người cùng lắc đầu.

….

Lãnh Vũ vào phòng, bên trong có hai người phụ nữ xinh đẹp. Một trong đó là Du Vân Vân, một là vợ Lãnh Vũ - Hà Nam. Thấy Lãnh Vũ đi vào, Hà Nam oán giận nói:- Lão Lãnh, anh sao giờ mới tới? Còn ra vẻ quan chức với bọn em?

Hà Nam và Du Vân Vân là đồng nghiệp ở Bưu điện tỉnh, hai người có quan hệ rất tốt. Du Vân Vân vì quan tâm với Du Phi Dương, biết hắn nhờ chồng mình giúp đưa Vương Quốc Hoa vào lớp học thanh niên xuất sắc nên muốn tìm hiểu tình hình. Thân phận của chị mà hỏi người khác sẽ dễ tạo thành hiểu lầm cho nên Hà Nam kéo Lãnh Vũ tới ăn, sau đó thuận tiện tìm hiểu.

- Anh đâu có ra vẻ gì? Anh cũng một mình tự lái xe tới đây đó.Tình cảm vợ chồng Lãnh Vũ rất tốt. Hà Nam oán giận thì Lãnh Vũ cũng không tức.

Du Vân Vân không có con, coi hai con của chị gái như con ruột, thậm chí còn hơn chứ không kém. Lãnh Vũ một mình làm ăn ở Thượng Hải, còn nói với Du Vân Vân là được Vương Quốc Hoa khích lệ. Đối với một người có thể ảnh hưởng tới Du Phi Dương, Du Vân Vân đương nhiên là rất chú ý.

Trong bữa ăn Lãnh Vũ cố ý nói đến mình vừa gặp Vương Quốc Hoa ở dưới lầu, Du Vân Vân nghe vậy hơi động tâm:- Em muốn gặp cậu thanh niên này, đây là bạn rất thân của Phi Dương.

Lãnh Vũ rất tự nhiên cười nói:- Vậy cũng dễ, bảo nhân viên phục vụ đi gọi là được. Bọn họ đang ngồi dưới sảnh, chắc là đang chờ phòng.Vừa nói Lãnh Vũ liền gọi nhân viên phục vụ lại dặn mấy câu.

Nhân viên phục vụ rời đi, Du Vân Vân cười nói:- Phi Dương trước cũng không nói gì với bố nó, lần này chấp nhận ra mặt xin giúp bạn làm em rất lo lắng.

- Ồ, Vương Quốc Hoa này biết thân phận của Phi Dương?Lãnh Vũ hơi động tâm.

Du Vân Vân nói:- Cái này thật ra thì không biết. Hai người lúc học đại học đã có quan hệ rất tốt. Phi Dương trước không có bạn bè gì, lúc tốt nghiệp lão Hứa muốn Phi Dương đi làm, Phi Dương muốn làm tài chính nhưng không có vốn. Vương Quốc Hoa trúng xổ số và vứt hết tiền cho Phi Dương. Cậu thanh niên này rất quyết đoán, đối tốt với bạn bè. Tính cách của Phi Dương trước đây thì sao có thể nói giúp người với lão Hứa?

Lãnh Vũ nghe xong càng thêm có ấn tượng sâu sắc với Vương Quốc Hoa. Y cẩn thận xem qua tài liệu của Vương Quốc Hoa. Con nhà nông dân, thi vào đại học hàng đầu của cả nước, học luôn đứng đầu toàn khóa. Lãnh Vũ xuất thân cũng nghèo khó, dựa vào cố gắng hơn người mà từng bước đi tới vị trí này nên y có ấn tượng tốt trời sinh với Vương Quốc Hoa.

….

Đám người Vương Quốc Hoa cuối cùng cũng đợi được phòng. Do sự xuất hiện của Lãnh Vũ nên điểm lo lắng trong lòng mọi người đã biến mất. Lúc vào phòng, thái độ của mọi người với Vương Quốc Hoa đã thay đổi về nhất. Nhất là Lưu Thanh Minh càng thầm kêu may mắn.

Dương Bân chờ rượu và đồ ăn mang lên liền nói:- Không nói gì, tôi uống ba chén để tỏ lòng cảm ơn.

Vương Quốc Hoa muốn từ chối nhưng bị Từ Chấn đè lại nên chỉ có thể nhìn Dương Bân uống hết.

Cuối cùng Dương Bân uống xong, Vương Quốc Hoa mới có thể cầm chén đứng lên:- Các vị đại ca, tôi nhỏ tuổi nhất, sau này còn nhờ mọi người giúp đỡ. Tôi mời mọi người một chén.

Bỏ chén Vương Quốc Hoa cười nói:- Các vị, có một câu tôi xin nói rõ hôm nay là lần đầu tôi gặp trưởng ban Lãnh.

Hắn vừa dứt câu quản lý nhà hàng tiến vào nói:- Xin hỏi ai là Vương Quốc Hoa? Trưởng ban Lãnh cho mời.

Mọi người cùng quay đầu cười trộm.

-o0o-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK