Mục lục
[Dịch] Phù Diêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nồng độ rượu không cao nhưng uống khá ngon. Mặt ba người đỏ như thỏ nướng, mấy chai giờ chỉ còn thấy đáy. Cổ Tuần thấy thế lại định gọi thêm nhưng Vương Quốc Hoa bỏ đũa xuống:- Chắc thôi, tôi còn phải về. Hôm nay uống rất vui, cảm ơn hai vị lão ca.

Cao Cận Giang muốn giữ Vương Quốc Hoa nhưng lại nghĩ như vậy thì hợp hơn. Hai người tuy xưng huynh gọi đệ chứ thực ra chưa đến mức đó.

Cao Cận Giang đứng lên nói:- Chuyện ban chiều tôi cảm ơn lão đệ, sau này có việc gì cứ nói.

Cao Cận Giang sớm có chuẩn bị, lái xe đã chờ ở tầng dưới. Đưa mắt nhìn xe đi xa, Cao Cận Giang quay đầu lại oán giận nhìn Cổ Tuần:- Lão Cổ, chuyện của anh sợ là phải nghĩ biện pháp khác.

Cổ Tuần thở dài nói:- Không ngờ tên này dầu mỡ không vào, tôi còn định chờ hắn uống gần say rồi bố trí tiết mục.

Cao Cận Giang cười lạnh nói:- Người ta sớm nhìn ra nếu không sao có thể nói ngay từ đầu là không giở mấy trò linh tinh? Tên này có thủ đoạn, quan hệ không đủ thì đừng lấy ra nếu không sẽ hỏng việc.

- Hay cho thuốc liều cao?Cổ Tuần đưa tay lên làm động tác đếm tiền, Cao Cận Giang mắng luôn:- Ngu, không thấy hắn luôn cẩn thận ư?

Lúc xuống xe Vương Quốc Hoa không quên đưa cho lái xe một bao Trung Hoa rồi mới lảo đảo đi vào phòng trọ. Tắm xong hắn nằm trên giường đọc “sử ký”. Vương Quốc Hoa trước kia nếu không đi chơi thì sẽ lên mạng ngồi cả ngày cũng được. Trước hắn không thích đọc Sử ký mà thích đọc truyện Kim Dung, Cổ Long, nhưng bây giờ hắn lại chán vì đọc nhiều, các tiểu thuyết YY trên mạng thì hắn không muốn đọc. Vương Quốc Hoa rơi vào hoàn cảnh không có gì đọc, cuối cùng đành chọn đọc sách sư.

Vương Quốc Hoa chọn quyển Sử ký này còn có một nguyên nhân khác đó chính là lúc trước ở nhà ông thầy giáo Vương Lực Cần đọc quyển này này, hắn nhìn thoáng qua nên mới phát hiện quyển này khá hay.…Nghiêm Giai Ngọc đang đầy oán giận. Cô nằm trên giường trừng mắt nhìn màn hình vô tuyến.

- Tiểu quỷ ghê tởm, không ngờ cả ngày không liên lạc với người ta.Nghiêm Giai Ngọc đập tay xuống giường, váy ngủ bị tay xoay xoay ra đủ loại hình.

Cầm máy lại bỏ, bỏ lại cầm, Nghiêm Giai Ngọc cuối cùng không thoát hỏi cơn oán giận nên đã gọi cho Vương Quốc Hoa.

- Này, đang làm gì thế?Nghiêm Giai Ngọc cố gắng làm cho giọng mình nghe đáng thương đáng tiếc kỹ thuật của cô không ổn, Vương Quốc Hoa không nghe ra nên thản nhiên nói:- Không làm gì cả, tối bị kéo đi uống rượu, giờ về nhà đọc sách.

Nằm giường đọc sách? Oán niệm trong đầu Nghiêm Giai Ngọc càng tăng lên, thế mà không gọi cho mình?

- Người ta đau bụng.

- Vậy ư? Vậy tôi tới đưa chị đi bệnh viện.Vương Quốc Hoa không hề suy nghĩ nói. Nghiêm Giai Ngọc nghe xong chút oán niệm lập tức tan biến, đúng là người phụ nữ dễ thỏa mãn.

- Không cần, không vấn đề gì đâu, ngủ sớm đi.

- Được, chị cũng ngủ sớm một chút đi.Nói xong Vương Quốc Hoa muốn dập máy nhưng đột nhiên nhớ đến trước kia mình đọc bài báo nói ai là người dập máy trước, vì thế ngón tay ấn nút tắt cuộc gọi lại thu về.

Quả nhiên đầu bên kia không có tiếng tút tút.

Nghiêm Giai Ngọc đợi một lúc không thấy tiếng tút nên hỏi:- Sao không tắt máy?

Vương Quốc Hoa cười nói:- Tôi mà tắt trước chị nghe thấy tiếng tút dài sẽ thấy trống trải nên quyết định chờ chị dập trước.

Nghiêm Giai Ngọc đầu bên này thấy ấm áp, hôn mạnh vào máy rồi mới dập. Nghiêm Giai Ngọc đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc.

..

Sáng sau Vương Quốc Hoa như bình thường đến khách sạn Nam Sơn đón Tằng Trạch Quang. Vừa tới Vương Vu Phân, thị ủy thông báo Tằng Trạch Quang lên quận Lưỡng Thủy họp. Vương Quốc Hoa gọi điện báo cho Nghiêm Giai Ngọc mình bận, bảo mình đi họp.

Cuộc điện của hắn làm Nghiêm Giai Ngọc vui vẻ cả sáng.

Xe đến trụ sở thị ủy thị xã Lưỡng Thủy, Tằng Trạch Quang mới vừa xuống xe đã thấy Nghiêm Hữu Quang cùng một người đàn ông hơn 30 tuổi từ trên tầng đi xuống. Nghiêm Hữu Quang mắt khá tinh, nhìn cái là thấy Tằng Trạch Quang.

- Đồng chí Trạch Quang, tôi giới thiệu một chút.Nghiêm Hữu Quang kéo người đàn ông kia tới. Tằng Trạch Quang đi lên một bước:- Trưởng ban Nghiêm.

Nghiêm Hữu Quang cười cười chỉ vào người đàn ông đứng bên:- Đây là đồng chí Hồng Tồn Minh, cán bộ Văn phòng tỉnh ủy phái xuống huyện Nam Sơn các anh làm phó bí thư đảng đàn. Lần này tỉnh ủy phái mười mấy cán bộ cấp huyện xuống rèn luyện, đồng chí Hồng Tồn Minh nhất định sẽ phối hợp tốt với công việc của anh.

Vương Quốc Hoa đứng bên không có tư cách tiến lên nhưng hắn có thể lặng lẽ đánh giá Hồng Tồn Minh. Hồng Tồn Minh trông khá bình thường, mặt hơi to nhưng mắt nhỏ. Trong quá trình ba vị lãnh đạo nói chuyện với nhau, Vương Quốc Hoa rõ ràng cảm nhận được Hồng Tồn Minh không quá cung kính với Nghiêm Hữu Quang, vẻ mặt y luôn mang theo một tia kiêu ngạo.

Nói chuyện vài câu Nghiêm Hữu Quang dẫn Hồng Tồn Minh đi, Tằng Trạch Quang đứng tại chỗ nhìn theo đến thất thần, Vương Quốc Hoa đi tới mà y cũng không nhận ra.

- Sếp.Vương Quốc Hoa cẩn thận nhắc nhở một câu.Tằng Trạch Quang “ồ” lên nói:- Cậu chờ ở dưới này, một mình tôi lên.

Tằng Trạch Quang vừa nói vừa bước nhanh lên lầu. Vương Quốc Hoa không về xe chờ mà tìm một tán cây ngồi xuống, tiện tay lấy Sử ký ra đọc. Đọc vài chữ nhưng hắn thấy không vào. Trong lòng hắn luôn nhớ đến vẻ mặt vừa rồi của Tằng Trạch Quang. Mặc dù Tằng Trạch Quang cố giữ bình tĩnh nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự bất an của Vương Quốc Hoa. Là do vị phó bí thư kia ư?

Vương Quốc Hoa có ấn tượng không tốt với Hồng Tồn Minh. Trực giác nói với hắn người này khó ở chung. Nếu Hồng Tồn Minh rất có lai lịch mà không thể ở chung thì đó sẽ là một điều không ổn với Tằng Trạch Quang. Mấy hôm nay Tằng Trạch Quang làm Vương Quốc Hoa có ấn tượng đây là người giỏi khống chế, giỏi khắc chế, có nguyên tắc. Chỉ cần không chạm vào điểm giới hạn của Tằng Trạch Quang thì y sẽ không mát khống chế, có thể dễ dàng tha thứ.

Nếu giả định của Vương Quốc Hoa về Hồng Tồn Minh là thật, có thể nói ngày sau trụ sở huyện ủy sẽ khá căng thẳn. Người không dễ ở chung thường có tính cách rất mạnh, hai người có tính cách mạnh cùng kết hợp thì kết quả sẽ như thế nào?

Tằng Trạch Quang lên lầu gần tiếng mới xuống. Thấy Vương Quốc Hoa ngồi chờ ở dưới tán câu, trong mắt y hiện ra một tia ấm áp:- Quốc Hoa, tìm chỗ nghỉ chút, chiều mới họp.

- Họp gì vậy bí thư?Vương Quốc Hoa cười nói, Tằng Trạch Quang không có ý trách hắn:- Bí thư Ôn từ trên tỉnh họp về nhắn nhủ chỉ thị tinh thần của Bí thư tỉnh ủy Hứa.

Quan hay họp, Vương Quốc Hoa mới chính thức nhận chức thư ký hai ngày đã cảm nhận rõ việc này. Câu nói văn bản như núi, họp như biển không phải vô nghĩa. Khách sạn tốt nhất quận Lưỡng Thủy chính là Sơn Thành, lần trước tới Lưỡng Thủy, Vương Quốc Hoa cũng ở nên lần này cũng tới đây.

- Quốc Hoa, cậu tới nhà khách thị ủy trả tiền ăn ở lại.Tằng Trạch Quang vừa vào phòng đã dặn một câu. Vương Quốc Hoa thế mới phản ứng được. nhà khách thị ủy vốn có an bài chỗ ở chỉ là bên dưới có ai muốn vào đó ở nhưng lại phải trả tiền. nhà khách thị ủy không chừng đã có người thầu, anh giao tiền không ở vấn đề gì, không giao không ở nhất định bị người nhớ.

Việc này làm Vương Quốc Hoa nhớ đến một câu nói của lãnh đạo lúc nhận quà, ai tặng quà lãnh đạo không nhất định nhớ, ai không tặng nhất định không thoát.

Chiều họp xong Tằng Trạch Quang cho Vương Quốc Hoa và lái xe nghỉ, một mình lái xe rời đi. Vương Quốc Hoa ở trong phòng sửa lại bản ghi chép hội nghị thì điện thoại di động vang lên. Đầu bên kia lập tức truyền tới giọng đầy hưng phấn của Du Phi Dương.- Anh em, ha ha ha.

Vương Quốc Hoa ngẩn ra rồi lập tức cười trêu chọc.- Sao hưng phấn thế? Ăn nhầm thuốc kích thích quá hạn à?

- Phì, tôi không chơi cái đó. Tôi đang chạy tới huyện Nam Sơn, ông chờ, đến sẽ biết.Du Phi Dương vừa định dập máy, Vương Quốc Hoa vội vàng nói theo:- Tôi ở quận Lưỡng Thủy.

- Ồ, hiểu, ông bây giờ là thư ký của bí thư huyện ủy. Tôi nói này, làm có thuận lợi không? Không được thì nói một câu, tôi tìm cửa điều ông lên thị xã hoặc tỉnh.

Vương Quốc Hoa cười âm hiểm:- Ông thìgiỏi rồi, chờ bố ông làm bí thư tỉnh ủy rồi nói tiếp.

Du Phi Dương ở đầu kia ngẩn ra rất muốn lớn tiếng nói: “Bố tôi chính là bí thư tỉnh ủy” Kết quả y vẫn nhịn lẩm bẩm một tiếng:- Tóm lại tôi có biện pháp. Ông chờ đó, tôi nhiều nhất 10 phút nữa là tới quận Lưỡng Thủy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK