Mục lục
[Dịch] Phù Diêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Quốc Hoa có chút hối hận, một khi phụ nữ buong ra thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Vương Quốc Hoa hối hận, hắn nhớ có một người từng nói đàng hoàng mặc dù tốt nhưng vứt đi lại khó khăn. Vương Quốc Hoa cho rằng lời này rất không đạo đức, cũng vô sỉ nhưng không thể thừa nhận nó có lý.

Làm tốt quan hệ với Mạnh Vũ Vi không phải là muốn lên giường, vì thế Vương Quốc Hoa bây giờ rất hối hận, vừa nãy mình xúc động quá. Người phụ nữ như Mạnh Vũ Vi nếu mà ngủ với cô ta thì không có câu trả lời rõ ràng là sẽ rất phiền phức.

Ra ngoài, Vương Quốc Hoa gặp phiền phức khác, không ngờ không có xe taxi nào chạy trên đường. Trời đã tối, đi một đoạn không có kết quả gì, Vương Quốc Hoa lấy máy định gọi cho Cao Thăng thì xe của Mạnh Vũ Vi đã đỗ bên cạnh. Cô hạ cửa kính xuống, bên trong lộ ra khuôn mặt của Nhâm Kiều Kiều:

- Lên xe, chúng tôi đưa anh về.

Mạnh Vũ Vi cũng nở nụ cười đầy quỷ dị, người phụ nữ này quá phiền phức, bây giờ có hai người. Lúc này điện thoại của Vương Quốc Hoa vang lên, là Giang Thúy Thúy gọi tới.

- Quốc Hoa, Tang Viện Viện, Mẫn Nguyệt quyết định cùng đi thị xã Bạch Câu tìm anh để chơi.

Giang Thúy Thúy nói xong dập máy ngay. Vương Quốc Hoa đứng đó nhìn hai người trong xe, cắn răng lên.

Mạnh Vũ Vi lại ngoan ngoãn một cách không ngờ, không có ý trêu chọc, chỉ không ngừng ngâm nga bài gì đó mà Vương Quốc Hoa không biết tên. Vương Quốc Hoa báo tên khách sạn rồi ngồi yên tĩnh ở phía sau. Xe không ngờ không tới khách sạn mà đến trước một căn nhà yên tĩnh.

Ngay khi Vương Quốc Hoa giật mình, Mạnh Vũ Vi nói:

- Vào ngồi một lát, đây là nhà cũ của tôi.

Vương Quốc Hoa xuống xe nhìn quanh thấy đây là ngoại thành, nhà cũng là loại cổ. Vương Quốc Hoa đang do dự, Nhâm Kiều Kiều đã lái xe chạy ra ngoài, trước khi đi còn đưa tay ra sau vẫy vẫy:

- Gặp lại.

Vương Quốc Hoa có chút tức giận chờ Mạnh Vũ Vi, không ngờ cô lại nhỏ giọng nói:

- Có chuyện nghiêm túc muốn nói chuyện với anh. Thực ra hôm nay mời anh là bí thư Lâm bảo tôi lấy cớ, còn muốn đi thì trong sân có xe, anh có thể đi bất cứ lúc nào.

Vương Quốc Hoa lúc này mới thu ánh mắt, đi theo Mạnh Vũ Vi vào nhà. Nhà được quét dọn sạch sẽ, xem ra có người thường xuyên ở đây. Mạnh Vũ Vi giải thích:

- Tôi ở đây, nhà cơ quan phân thì để bố mẹ tôi ở.

Mạnh Vũ Vi rót trà cho Vương Quốc Hoa, hai người xuống ghế. Mạnh Vũ Vi ho khan một tiếng:

- Ý của bí thư Lâm là tân chủ tịch do thị ủy phái xuống, muốn anh ủng hộ, anh đừng vội vàng từ chối, cứ nghĩ điều kiện đi.

Vương Quốc Hoa hỏi lại một câu:

- Cô dựa vào gì cho rằng tôi phải giúp chủ tịch mới?

Mạnh Vũ Vi không đáp lại mà tiếp tục nói:

- Vấn đề ở huyện Phương Lan rất nghiêm trọng, anh mới đến nên không biết con Tôn Trường Thanh - Tôn Đạo Luy mở một công ty tập đoàn nông sản làm không biết bao chuyện mờ ám. Hoang đường chính là một phần ba cán bộ huyện Phương Lan đều có nhận tiền hàng tháng từ công ty này.

- Nếu biết sao Lâm Tĩnh lại mặc kệ?

Vương Quốc Hoa rất khó chịu với Lâm Tĩnh nên gọi thẳng tên.

- Không có chứng cứ thì có thể làm gì chứ? Hơn nữa Tôn Trường Thanh có quan hệ trên thị xã, Tần Thời Nguyệt – cục trưởng cục Tài chính là em vợ của hắn, ở thị xã có không ít lãnh đạo nhận tiền của hắn. Đáng chết chính là chủ tịch tỉnh Hàn có ảnh hưởng rất lớn ở thị xã Bắc Câu, nguyên bí thư thị ủy bây giờ còn ở Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân, bí thư Lâm muốn có hành động nhưng gặp áp lực rất lớn.

- Còn gì không?

Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng, Mạnh Vũ Vi có chút tức giận nói:

- Anh có ý gì? Còn có thể có gì nữa? bí thư Lâm cũng có nỗi khổ của mình.

Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng, mặt Mạnh Vũ Vi sa sầm mặt lại đầy tức giận nhìn tới. Vương Quốc Hoa không quản, hắn lấy thuốc ra châm hút.

- Cô không nói thì để tôi nói. Nửa năm nữa là bộ máy tỉnh ủy điều chỉnh, cho nên Lâm Tĩnh hy vọng có nửa năm yên bình. Nói cách khác sau khi chủ tịch mới xuống cũng không xung đột nhiều với Tôn Trường Thanh. Về phần nói tôi giúp đơn giản là lo tôi nói lung tung. Nhưng nói thẳng ra tôi nói chưa chắc có tác dụng, Lâm Tĩnh lo quá rồi/

Mạnh Vũ Vi trợn mắt há mồm nhìn Vương Quốc Hoa, thật lâu không nói. Vương Quốc Hoa nói không sai, ý của Lâm Tĩnh chính là muốn hắn không gây chuyện trong nửa năm tới hoặc lâu hơn, chỉ cần đáp ứng được điều này thì quyền hạn của Vương Quốc Hoa ở bên ủy ban huyện sẽ tăng lên nhiều.

- Anh thật đáng sợ.

Mạnh Vũ Vi khó khăn lắm mới nói được bốn chữ. Đi theo Lâm Tĩnh một thời gian, Mạnh Vũ Vi tự hỏi không làm được như Vương Quốc Hoa, thoáng cái là biết ý đồ của Lâm Tĩnh.

Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:

- Không phải tôi đáng sợ mà việc này quá đơn giản. Lâm Tĩnh có thể đè chuyện Chu Lập Quốc lại đương nhiên là có mục đích. Có chuyện gì mà ả phải làm như vậy? Lý do duy nhất là lợi ích, lợi ích của quan chức là lên chức. Lý do quá đơn giản, tôi nếu không nghĩ ra thì tự tử cho xong. Hơn nữa đừng coi người khác là kẻ ngu, làm chính trị không ai ngu cả, chỉ là giả ngu để được lợi.

Mạnh Vũ Vi bình tĩnh lại nói:

- Anh muốn được gì? Cái khác bí thư Lâm không làm được, nhưng có thể đảm bảo hai năm sau anh có thể lên làm chủ tịch huyện.

Vương Quốc Hoa không hề khách khí hỏi một câu:

- Cô cảm thấy với năng lực của tôi hai năm sau không thể lên chức sao? Tôi mới công tác hai năm từ phó trưởng phòng lên phó huyện, cô nghĩ tôi cần lời hứa này của Lâm Tĩnh sao?

Mạnh Vũ Vi cười cười như biết hắn sẽ nói như vậy. Cô cởi áo khoác ném sang bên, cố ưỡn ngực nói:

- Thêm tôi nữa? Nếu không được thì tôi gọi cả Nhâm Kiều Kiều tới.

“Bố” Mạnh Vũ Vi bị tát, Vương Quốc Hoa đánh rất mạnh làm Mạnh Vũ Vi ngã xuống.

- Cô nghĩ tôi chưa thấy gái à? Tôi chơi gái còn đẹp, đầy đặn hơn cô đó.

Vương Quốc Hoa bỏ lại một câu rồi cầm chìa khóa trên bàn định đi. Mạnh Vũ Vi đột nhiên như phát điên ôm chặt eo hắn:

- Không cho đi, dám đánh tôi, tôi liều mạng với anh.

Vương Quốc Hoa cúi đầu nhìn Mạnh Vũ Vi, không ngờ cô ả lại cười nói với hắn:

- Chỉ cần anh bước ra khỏi cửa, tôi kiện anh định hiếp tôi.

Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ nói:

- Cô có bệnh.

Mạnh Vũ Vi rất phối hợp gật đầu nói:

- Đúng, có bệnh. Tôi 27 tuổi, nụ hôn đầu tiên vừa mất, nói ra không sợ anh cười, tôi nghĩ đến đàn ông tới điên rồi.

Vương Quốc Hoa ngồi xuống nói:

- Tôi thấy đó là do mắt cô quá cao. Tôi không ngờ cô có thể làm mọi thứ vì Lâm Tĩnh.

Mạnh Vũ Vi không bỏ eo hắn ra, ngược lại càng dán sát hơn:

- Biết sao được, bố tôi chắn đạn cho bố bí thư Lâm, tôi cũng phải đỡ đạn cho bí thư Lâm, đây là số mệnh. Trước kia tôi thích qua Cao Lâm, kết quả bị Nhâm Kiều Kiều đoạt. Buồn cười là hai người kết hôn nửa năm, Cao Lâm đánh bạc thua cả nhà, không đầy mấy ngày còn chơi một con bé cấp ba phễnh bụng ra. Nếu không có giám đốc Lãnh thì Cao Lâm đã sớm vào tù, sao có thể vào ngành cảnh sát. Tôi nói với anh một chuyện Cao Lâm mang phụ nữ về nhà, chơi gái trước mặt Nhâm Kiều Kiều. Nhâm Kiều Kiều tức điên nên mới ly hôn. Kết quả Cao Lâm cứ thua tiền là đến tìm Nhâm Kiều Kiều, nói trước đây đã tốn bao tiền với Nhâm Kiều Kiều. Anh nói đàn ông có tốt đẹp gì chứ?

Vương Quốc Hoa nói:

- Không tốt thì cô còn ôm làm gì?

Mạnh Vũ Vi cười nói:

- Anh khác bọn họ. Tôi biết anh không thiếu gái, người đàn ông như anh, còn trẻ đã làm phó bí thư huyện ủy, cấp bậc cao hơn tôi thì thiếu gì phụ nữ chủ động dán vào.

Nói trắng ra phụ nữ thích dựa vào người mạnh, Mạnh Vũ Vi cũng vậy. Chỉ là cô tạm thời không ý thức được, Vương Quốc Hoa nhưng thật ra rất tỉnh táo. Chuyện của huyện Phương Lan cần thời gian nữa để lên men, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng.

- Được cô nghỉ đi, nói với Lâm Tĩnh là trước khi cô ta đi, tôi sẽ không gây chuyện.

Mạnh Vũ Vi vẫn ôm eo hắn không bỏ, mặt nằm trên đùi trông rất thoải mái. Vương Quốc Hoa tức tát mạnh vào mông cô:

- Dậy, tôi phải về.

Mạnh Vũ Vi yêu kiều rên rỉ, ngẩng đầu mở to mắt nhìn hắn:

- Thật sự phải đi?

Vương Quốc Hoa cười khổ nói:

- Cô không phải nghĩ đến đàn ông đến điên đó chứ?

Mạnh Vũ Vi tức giận nói:

- Không bằng cầm thú.

Vừa nói vừa hung hăng cắn mạnh vào eo Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa đau vung tay tát mạnh mười mấy cái vào mông, Mạnh Vũ Vi không làm ầm lên chỉ không ngừng rên hừ hừ. Vương Quốc Hoa ngừng tay, cô còn ngẩng đầu hỏi:

- Sao không đánh, thích quá.

Vương Quốc Hoa nhìn cô như vậy thầm kêu:

- Mẹ nó.

Mạnh Vũ Vi lấy mặt cọ cọ vào bảo bối của hắn:

- Anh cứng.

Mãi tới khi Mạnh Vũ Vi đau kẹp chân không cho Vương Quốc Hoa động, hắn mới biết Mạnh Vũ Vi không lừa mình.

Sau đó Mạnh Vũ Vi dùng hành động nói cho Vương Quốc Hoa biết cái gì là đói khát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK