Trước khi tới trường Đảng trung ương, Vương Quốc Hoa rất nhàn nhã.
Chiếc xe Mercedes-Benz mới mua xuất hiện trước cửa nhà, hai đứa cháu ngoại vui mừng gào lên. Đối với hai đứa mà nói ông cậu không thể nghi ngờ là người mà chúng rất yêu quý.
Cháu trai được Vương Quốc Hoa ôm cho ngồi lên cổ, nó vui vẻ cười cười vênh mặt với đám trẻ cùng thôn. Cháu gái nắm tay cậu ngửa mặt cười hâm mộ nhìn em trai ở trên cao.
- Xuống, mau xuống.
Vương Tú Tú ra thấy thế vội vàng gọi con xuống. Trong mắt cô Vương Quốc Hoa đã là lãnh đạo làm người kính sợ, không thấy lãnh đạo quận gặp Vương Quốc Hoa đều rất khách khí sao?
Quận Nam Sơn biến hoá không mấy, chẳng qua đường đi đến xã Bàn Long được sửa rất tốt. Theo người trong xã nói đây là nhờ phúc của Vương Quốc Hoa. Làm quan ai cũng biết Vương Quốc Hoa là con rể của bí thư tỉnh ủy, vậy hôm nào bí thư tỉnh ủy xuống gặp thông gia đi trên con đường xóc nẩy, vậy lãnh đạo sẽ nghĩ sao về bộ máy thị ủy, quận ủy?
Vương Quốc Hoa không biết cái này, giờ phút này hắn đang vui vẻ chơi với cháu ngoại.
Vương Quốc Hoa hỏi qua tình hình ở nhà, không lâu sau trong nhà đã có khách.
- Quốc Hoa, về sao không báo sớm một tiếng, có phải không coi chúng tôi là huynh đệ?
Khách vào là Cao Cận Giang, y bây giờ đã là chủ tịch quận. Phía sau còn có mười mấy cán bộ quận huyện tới. Vương Quốc Hoa cười cười đứng ở bậc thang. Cấp bậc của hắn đã hơn xa mọi người nên hắn đứng như vậy cũng không ai có ý kiến.
- Mọi người đều bận cả, tôi định chờ cuối tuần nghỉ rồi đến gặp, không ngờ vẫn không thoát khỏi cặp mắt của chủ tịch Cao, làm phiền anh tới một chuyến.
Cao Cận Giang đi lên dùng hai tay bắt chặt tay Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, bây giờ cậu là lãnh đạo, tôi phải nên chủ động tới thăm viếng. Bí thư lên thị xã họp nếu không cũng sẽ tới.
Tất cả các thường vụ quận ủy có nhà đều tới. Con rể bí thư tỉnh ủy về quê có ai không muốn tới nịnh bợ. Nếu những người này mà biết thái độ của Vương Quốc Hoa đối với Sở Giang Thu thì nhất định sẽ nghĩ hắn điên.
Náo nhiệt nửa ngày, các lãnh đạo quận mới tản đi. Vương Quốc Hoa tự mình đưa Cao Cận Giang ra xe coi như cho đủ thể diện. Cán bộ thị xã cũng nghe tiếng đến, hôm sau cũng náo nhiệt không kém.
Vương Quốc Hoa một lần nữa tỏ vẻ với mọi người mình về lần này để nghỉ ngơi, hàng năm hay ở ngoài nên bây giờ hy vọng ở với người nhà vài ngày. Nhưng người trong quan trường đều biết với cấp bậc như Vương Quốc Hoa thì đâu có kỳ nghỉ, sợ là Vương Quốc Hoa xảy ra chuyện? Các loại suy đoán thoáng cái mà ra.
Vương Quốc Hoa không buồn đi giải thích, yên tâm ở nhà, đọc sách, đi dạo xung quanh.
Lời đồn quả nhiên đáng sợ, một tuần sau Cao Cận Giang tới một lần nữa nhưng không có ai khác chỉ một mình y.
- Quốc Hoa, cậu có phải xảy ra chuyện gì không?
Cao Cận Giang rất thật tâm hỏi. Vương Quốc Hoa còn quá trẻ đương nhiên có lúc suy nghĩ không chu đáo, bị người túm được nhược điểm không phải là không thể.
- Tôi có thể có việc gì chứ? Qua một thời gian nữa tôi sẽ lên trường Đảng trung ương học.
Cao Cận Giang không hoàn tin vào giải thích của Vương Quốc Hoa, nhưng y không hỏi nhiều. Lên trường Đảng trung ương học có tốt có xấu. Có người đi họ sẽ được đề bạt, có người đi học về còn không có vị trí thậm chí còn bị xử lý.
Không có câu trả lời rõ ràng, Cao Cận Giang rời đi. Mấy hôm sau người đến nhà Vương Quốc Hoa ít dần, lời đồn về Vương Quốc Hoa cũng càng lúc càng nhiều, có cả hắn bị bắt.
Ông anh rể Tạ Mãn Hòa thời gian ở nhà nhiều hơn, về nghe được tin nói với người nhà, ai cũng lo. Địa vị của Vương Quốc Hoa ở đó nên Tạ Mãn Hòa không dám lên hỏi, chỉ có thể kích động bố mẹ vợ hỏi.
Vương Quốc Hoa đang đọc sách thấy mẹ cầm trà tới.
- Hai, con nói thật với mẹ có phải con gặp chuyện gì không?
Vương Quốc Hoa nhìn gương mặt già nua của mẹ, trong lòng hắn ấm áp rất nhiều.
- Con không sao, tổ chức bố trí con lên Bắc Kinh học một thời gian. Mẹ sợ con ở nhà ăn hết gạo à?
Vương Quốc Hoa trêu chọc, Trần Thúy Hoa không nhịn được cười, bà đưa tay đánh nhẹ vào vai con rồi vuốt mặt hắn, nước mắt từ từ chảy ra.
Vương Quốc Hoa đưa tay giữ tay bà trên mặt mình.
Ngày thứ mười, tất cả lờ đồn bị một chuyện rất đơn giản phá tan.
Vương Quốc Hoa cầm cần câu dựa ghế ngủ gà ngủ gật thì có người túm tóc, bị đấm nhẹ. Vương Quốc Hoa nhìn cười, thằng con hắn mở to mắt nhìn hắn, tay không ngừng túm tóc. Sở Sở bế con mỉm cười nhìn hắn.
- Em về bao giờ vậy? Sao không gọi điện báo trước?
Vương Quốc Hoa đứng lên ôm cổ Sở Sở, vợ chồng đụng đầu nói chuyện, thằng bé ở trong lòng mẹ gào lên.
Vương Quốc Hoa ôm con tiếp tục cho nó nghịch tóc mình, thằng bé lúc này mới ngậm miệng tiếp tục chơi.
- Em sợ mình nếu không tới thì ông xã sẽ bị người khác đoạt.
Vương Quốc Hoa nghe vậy chỉ cười ha hả không nói. Sở Sở một tay cầm tay chồng, một tay cầm ô do bảo mẫu đưa tới để che nắng.
- Con mình đã đặt tên, ông nội lấy một chữ “Hằng”
- Vương Hằng? Tên này rất bình thường, thêm chữ Sở đi, Vương Sở Hằng.
Vương Quốc Hoa nói, Sở Sở không có ý kiến gì chỉ càng cầm chặt tay hắn hơn.
Vào nhà, thấy Sở Sở mang cả Thủy Trung Sa tới, Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút:
- Thủy huynh cũng đến?
- Sao, không chào đón à?
- Không, chỉ là có chút bất ngờ, Thủy huynh làm ăn lớn thì nhất định phải bận mới đúng, sao có thời gian đến đây?
Vương Quốc Hoa tỏ vẻ không thích Thủy Trung Sa tới, Thủy Trung Sa cũng biết nguyên nhân. Chuyện không có gì phức tạp cả, Sở Giang Thu là ai? Người có thể tùy tiện vào nhà ông, lấy trà ngon giấu mà uống thì quan hệ giữa Thủy Trung Sa và Sở Giang Thu là như thế nào?
Đương nhiên chi tiết này Thủy Trung Sa quên mất, người trong cuộc sẽ không để ý cái này. Thủy Trung Sa giải thích theo nghĩa khác, Vương Quốc Hoa cho mình là người đến thuyết khách.
- Có ai tiếp khách như cậu không? Hơn nữa nghe tôi nói vài câu có tổn thất gì chứ?
Thủy Trung Sa không giấu ý đồ tới.
- Anh có lời gì hay chứ?
Vương Quốc Hoa tiếp tục không cho mặt mũi, ôm con đi vào trong.
Sở Sở lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ. Phải nói Sở Sở cũng khó xử, cô cũng không rõ vì sao Vương Quốc Hoa không thích bố mình.
Sở Sở không mở lời, cô ôm con ngồi chơi với mẹ chồng. Trần Thúy Hoa cười tươi như hoa vì thấy cháu. Hai đứa cháu ngoại đưa tay sờ má em bị bà tát mông.
- Ra rửa tay, bẩn như khỉ.
Thủy Trung Sa mang trà tới, y lấy ra chuẩn bị pha thì Vương Quốc Hoa đưa tay chặn lại.
- Uống trà quê tôi.
Vừa nói hắn vừa lấy hộp chè cũ ra bỏ vào hai cốc thủy tinh. Thủy Trung Sa hay uống trà nhưng lúc này cũng đành chịu.
- Cậu đó, còn coi tôi là bạn không? Sao phải khách khí như vậy?
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Nếu không vì Sở Sở thì chè này tôi không nỡ để anh uống. Đây là chè hái trên núi cao ngàn mét, giá hơn ba trăm đồng một cân đó.
Thủy Trung Sa nghe vậy liền nói:
- Ừ, vậy còn có đạo tiếp khách chứ.
Vương Quốc Hoa không buồn so đo với y, chè xanh phải dùng cốc thủy tinh pha, Thủy Trung Sa giơ chén nhìn lá trà trôi trong nước, ngửi mùi hương đã khen:
- Trà ngon.
Vương Quốc Hoa không thèm nói, Thủy Trung Sa không gấp, chờ người bên cạnh đi hết hắn mới nói.
- Tôi không cho rằng cậu không biết nguyên nhân mất chức bí thư lần này.
Vương Quốc Hoa từ tốn nói.
- Xem rõ thì sao chứ? Tôi không cho rằng Hứa thúc nợ gì tôi. Nếu không có người xen chân vào thì chuyện đâu đến mức như vậy.
Thủy Trung Sa cười ha hả nói:
- Xem ra cậu còn không biết, Hứa Kiến Thiết xảy ra chuyện, Hứa Nam Hạ bỏ qua cậu cũng là một điều kiện trong đó.
- Ha ha, coi trọng tôi như vậy sao? Đúng là không ngờ đó. Chẳng qua có lẽ phí tâm tư, tôi dù không ở tỉnh Nam Thiên làm việc cũng không đi theo ông bố vợ. Có câu mời anh chuyển lời, đạo bất đồng sẽ không cùng mưu.
Thủy Trung Sa không nói, bưng trà với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
- Cậu nhìn bố vợ mình như vậy?
Thủy Trung Sa thở dài một tiếng, Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Ông chưa chắc là người như vậy nhưng có một đám người phụ thuộc ông. Trong đó có cả anh, lấy cờ hiệu cải cách mà không ngừng dùng thủ đoạn thu lợi về mình.
- Mỗi đồng tôi dùng đều là sạch sẽ.
Thủy Trung Sa bất đắc dĩ nói.
- Được, tôi tin anh, chẳng qua tôi muốn khuyên anh với năng lực của anh sẽ tạo được thành tựu ở ngoài nhà nước.
Vương Quốc Hoa đánh giá Thủy Trung Sa rất cao, Thủy Trung Sa không hưng phấn, bỏ cốc trà rồi hậm hực đứng lên.
- Không nói cái này, tôi chỉ đến thăm cậu, cũng không định thuyết phục cậu.
- Nếu là vậy thì tôi chào đón. Nhà có rượu ngon, trưa làm vài chén chứ?
Thủy Trung Sa gật đầu.
Một đám cán bộ quận nghe tiếng đến Vương gia thì Vương Quốc Hoa đã đi. Sở Sở ở lại không đi, hai ông bà nhớ cháu nên Sở Sở quyết định ở một thời gian mới lên Bắc Kinh.
Lúc đám lãnh đạo quận Nam Sơn thất vọng về, Vương Quốc Hoa đã xuất hiện ở khu nhà tỉnh ủy. Ra đón Vương Quốc Hoa là thư ký của Lãnh Vũ. Lãnh Vũ nghe động tĩnh ngồi im mỉm cười nhìn Vương Quốc Hoa.
- Mang thứ gì cho tôi vậy?
Nhìn túi Vương Quốc Hoa mang tới, Lãnh Vũ cười nói.
- Không có gì cả, chỉ là chút trà núi mà thôi.
- Ôi, không có thành ý gì cả, dù gì cũng phải có vài món thịt rừng chứ?
Lãnh Vũ ra vẻ nuối tiếc.