Hạ Tuyết Thuần cũng không phải đồng hương của Thải Thanh, đây chỉ là một cô em cùng trường. Thời đại thay đổi nhanh, lòng người cũng thay đổi nhanh hơn. Hạ Tuyết Thuần có xuất thân bình thường, bố mẹ đều là giáo viên nên nuôi một con học đại học cũng khá khó khăn. Nhưng phụ nữ đều là người hay thích so đo. Phụ nữ có con sẽ so về con, chưa con sẽ so chồng, chưa chồng sẽ so về nghề nghiệp, ăn mặc. Đương nhiên cũng có so về học vấn. Chẳng qua loại phụ nữ này thường là người có ngoại hình không được tốt.
Hạ Tuyết Thuần vẫn chú ý cửa toilet, Vương Quốc Hoa lúc mới vào đã lọt ngay vào mắt cô.
Hạ Tuyết Thuần lúc còn đi học vừa giỏi vừa biết ý tứ nhưng sau khi vào xã hội lập tức phát hiện những điều cô vốn tự hào không còn dùng gì được nữa. Lúc tốt nghiệp cô không được phân phối, đi thi công chức lại trượt. Cuối cùng nhà có chút quan hệ đi tặng quà mời khách mới vào làm được MC cho một đài truyền hình ở Tân Thành, còn là một chuyên mục đêm.
Có thể nói trong quá trình từ đại học ra xã hội rất nhiều người đều trở nên mê man. Hạ Tuyết Thuần ngẫu nhiên gặp bà chị cùng trường Thải Thanh, hai người lúc học đại học đã có tiếp xúc. Khi đó Thải Thanh học năm thứ tư, Hạ Tuyết Thuần học năm nhất nên không có giao tình gì cả.
Lúc rảnh hai người thường xuyên hẹn nhau đi dạo phố, Hạ Tuyết Thuần rất nhanh cảm thấy tự ti, nguyên nhân là từ khí thế dùng tiền của bà chị, Thải Thanh tiêu tiền như không bao giờ hết cả. Có thể nói rất ít phụ nữ có thể ngăn cản hấp dẫn từ vật chất. Càng theo thời gian Hạ Tuyết Thuần càng hâm mộ Thải Thanh hơn
Khi phát hiện Thải Thanh có người bao, Hạ Tuyết Thuần cũng có suy nghĩ này, hơn nữa càng không thể vãn hồi. Vừa lúc Thải Thanh đề phòng Kiều Na kia, cô chủ động nói cơ hội này với Hạ Tuyết Thuần nên mới có cảnh hôm nay. Lúc đầu Thải Thanh chỉ nói với Hạ Tuyết Thuần là một bí thư thị ủy tên Vương Quốc Hoa, không nói tình hình cụ thể.
Ánh mắt đầu tiên thấy Vương Quốc Hoa, Hạ Tuyết Thuần không đơn giản là khẩn trương, còn cảm thấy dễ dàng. Vương Quốc Hoa quá trẻ, trẻ hơn dự đoán của Hạ Tuyết Thuần, chút khúc mắc trong lòng thoáng cái bay biến vì độ tuổi của đối phương.
Thải Thanh cũng có chút ghen tị nhìn Hạ Tuyết Thuần, nguyên nhân là do Vương Quốc Hoa. Bí thư thị ủy khi mới hơn 30 tuổi, cái khác không nói, lúc trên giường muốn quan hệ cũng không cần dùng thuốc, càng không lo mình mỏi miệng mới thấy chút khởi sắc.
Thải Thanh biết rõ sự đáng sợ của Lục Vĩnh Hạo, vì thế mặc dù ghen tị nhưng không dám có mục đích gì. Có lần Thải Thanh lén tìm một tên định làm bồ nhí cho mình ai ngờ thằng kia bị tai nạn xe, gãy chân, hỏng mặt đó sao?
Vương Quốc Hoa ra toilet cũng đã có quyết định. Quan hệ giữa hắn và Lục Vĩnh Hạo cần duy trì một khoảng cách nhất định, hai bên là lợi dụng lẫn nhau. Đương nhiên Lục Vĩnh Hạo bố trí cảnh hôm nay chính là muốn kéo Vương Quốc Hoa vào vòng tròn của y.
Đón nhận ánh mắt của Hạ Tuyết Thuần, Vương Quốc Hoa khẽ gật đầu. Cô gái này không lưu lại ấn tượng rất sâu đối với Vương Quốc Hoa, hoặc là có thể nói trên người Hạ Tuyết Thuần không có thứ làm Vương Quốc Hoa động tâm. Tuy nhiên có vài thứ hắn không quá để ý. Muốn tìm một điểm làm hắn có chút ấn tượng đó là cô gái kia được giáo dục khá tốt, cử chỉ luôn hài hòa.
- Ngài rửa mặt.
Hạ Tuyết Thuần đưa khăn mặt ấm tới, thời gian cô nắm rất chuẩn. Vương Quốc Hoa cầm nhìn phát hiện đối phương có chút khẩn trương cúi đầu. Vương Quốc Hoa cảm ơn rồi ngồi xuống.
Lúc này Thải Thanh dẫn một nhân viên phục vụ vào nói.
- Các vị lãnh đạo, em xin chỉ thị một chút.
Lục Vĩnh Hạo nhìn thoáng qua Thải Thanh rồi nói:
-- Sao vậy?
Thải Thanh cười nói:
- Vừa nãy em gọi đồ ăn, quầy lễ tân đề nghị chúng ta ăn đồ Trung thì tốt nhất xuống dưới ăn, ăn trên phòng không tiện. Ngoài ra ở tầng một có quán Nhật mới mở, tầng ba là đồ Pháp, cho nên em cảm thấy cần xin chỉ thị của lãnh đạo.
Thải Thanh hỏi rất đúng hợp ý của Lục Vĩnh Hạo. Vương Quốc Hoa thì không sao, hắn ăn gì cũng được. Hai vị còn lại kia thật ra quay sang hỏi hai cô em bên cạnh.
Vương Quốc Hoa ngồi im không động đậy làm Hạ Tuyết Thuần ngồi bên có chút lo lắng, suy nghĩ miên man. Là mình làm hắn không hài lòng hay là hắn luôn không để ý đến cảm nhận của phụ nữ.
- Bảo nhân viên giới thiệu xem đồ Nhật, đồ Pháp có gì ngon?
Trưởng ban Thái có vẻ trao đổi xong, y hỏi một câu. Nhân viên phục vụ tiến lên cúi đầu cười nói.
- Món Nhật em đề nghị là cá Tam Văn và rắn xanh … còn có cả rượu Nhật chính tông – rượu đá.
- Chờ chút, rượu đá là gì?
Phó trưởng ban thư ký Lâm tựa hồ không hiểu cái này, y hỏi xong liền có chút xấu hổ nhìn ba người còn lại. Y phát hiện Lục Vĩnh Hạo và trưởng ban Thái đều hứng thú chỉ có Vương Quốc Hoa là ngồi im uống trà.
Bỏ chén Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.
- Nói về ăn Nhật Bản kém nhiều so với Trung Quốc. Món Nhật không nhiều đơn giản chỉ là làm tinh xảo đến mức tận cùng. Chẳng qua rượu của bọn họ lại là rượu tinh khiết, nền nông nghiệp sinh thái của Nhật Bản khá tiên tiến, rượu nấu ra đúng là đáng để nếm thử. Còn cái gọi là rượu đá không phải là sản phẩm từ nơi khó làm ra sao? Người Nhật Bản nói này nói kia chỉ để kiếm thêm tiền …
Vương Quốc Hoa nói khiến ai cũng lộ vẻ mặt đồng tình. Lục Vĩnh Hạo gật đầu nói.
- Quốc Hoa lão đệ kiến thức uyên bác, nếu như vậy thì bỏ món Nhật, hay chúng ta ăn cơm Tây?
Nhân viên phục vụ có chút khẩn trương, mấy người trong phòng này đều khó phục vụ. Cũng may trưởng ban Thái cười nói:
- Vậy cơm tây đi, thực ra ăn gì cũng không quan trọng, chủ yếu là mọi người ngồi nói chuyện vui vẻ mà thôi.
Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
- Vậy cơm tây, phụ nữ hầu hết đều thích dùng loại này. Trưởng ban Thái đúng là thương hương tiếc ngọc.
Cô bé bên cạnh trưởng ban Thái lộ vẻ xấu hổ, cô đưa tay che mặt nói.
- Bí thư Vương đúng là biết nói chuyện đùa làm em cũng xấu hổ.
Vương Quốc Hoa nhìn qua thấy trưởng ban Thái có vẻ điên đảo thần hồn.
Cô em bên cạnh Phó trưởng ban thư ký Lâm xoay mặt đi, trưởng ban thư ký cười khá miễn cưỡng. Vương Quốc Hoa thấy hết mấy điều này vào mắt, trong lòng lại thấy bi ai, thậm chí là hối hận hôm nay đã tới đây. Đáng tiếc đã tới nên phải ngồi tiếp tới cùng.
Lúc vào thang máy, Hạ Tuyết Thuần đi nhanh một chút lướt qua Vương Quốc Hoa mà vào, cô đứng sau Vương Quốc Hoa, tay còn khẽ khoác tay hắn. Vương Quốc Hoa không thèm quay đầu lại, thật ra Lục Vĩnh Hạo và hai người kia khẽ nhìn một chút.
Quyền thế đúng là thứ tốt, lúc thang máy mở cửa đã thấy một thiếu phụ như quản lý đứng ở cửa cúi đầu nói.
- Các vị lãnh đạo …