Sáng hôm sau xe đi trên đường mới được dọn tuyết, các đống tuyết được vui hai bên đường.
- Sếp, tối qua tôi vừa về đến nhà thì có người đến nhà, tôi nói chuyện vài câu và đuổi người về. Tối qua tôi định báo cáo luôn với ngài nhưng nghĩ ngài đã nghỉ nên thôi.
Thang Tân Hoa báo cáo qua chuyện tối qua, Vương Quốc Hoa nghe xong không nói gì.
Đến nơi Vương Quốc Hoa xuống xe đột nhiên nói.
- Nếu y có cung cấp tài liệu thì cậu sửa lại một chút.
Thang Tân Hoa ngẩn ra rồi lập tức có phản ứng.
- Tôi biết, ngài còn gì cần phân phó không?
Hác Long Quang vừa lúc đi lên, từ ngoài nhìn có thể thấy y khá mệt.
- Bí thư đến.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
- Anh về tối qua à? Sao không về nghỉ ngơi vậy?
- Tối qua Cao Khiết trực ban, tôi bảo chị ta về. bí thư, tôi có vài lời cần nói.
Hác Long Quang nói rất trực tiếp. Vương Quốc Hoa nói.
- Lên văn phòng tôi.
Trên lầu Tiết Mỹ Liên đang cầm chổi trong tay chỉ huy mấy người quét dọn tuyết đọng. Thấy Vương Quốc Hoa, Tiết Mỹ Liên nở nụ cười nhưng không dám tiến lên như bình thường vì có Hác Long Quang ở đây.
- Bí thư, thị trưởng.
Tiết Mỹ Liên ân cần chào hỏi, Vương Quốc Hoa dừng chân nói.
- Chị Tiết đến sớm vậy, xin lỗi vì hôm qua để chồng chị đi một chuyến không công, chuyện đột nhiên lại tới.
- Không có gì, không có gì, ngài có chỉ thị là chúng tôi kiên quyết chấp hành.
Tiết Mỹ Liên không nghĩ Vương Quốc Hoa nhớ đến cái này nên càng vui vẻ.
Vào văn phòng, Hác Long Quang chờ Thang Tân Hoa đi ra mới nói.
- Bí thư, tôi đã biết chuyện ở Viện phúc lợi, anh có ý muốn công khai, tôi kiên quyết ủng hộ. Nhưng có một câu tôi phải nói trước, chuyện không đơn giản.
Hác Long Quang nói tới đây là ngừng, y lấy thuốc ra châm hút. Vương Quốc Hoa ít khi thấy Hác Long Quang trông như vậy, đối phương đang định giở trò hay sao? Hác Long Quang thực tế cũng biết không ít chuyện Viện phúc lợi, trong lòng cũng khinh bỉ đám người kia. Vấn đề là Hác Long Quang tự nhận mình không thể gánh chịu áp lực rất lớn này, vì thế mới có quyết định này, để Vương Quốc Hoa đứng ra đi đầu.
Vương Quốc Hoa im một lúc, hút hết điếu thuốc mới nói.
- Nếu không như vậy đi, thị trưởng Hác thay mặt thị ủy, ủy ban thị xã đi một chuyến lên tỉnh báo cáo về công việc của thị xã Thiết Châu trong khi bão về.
Hác Long Quang vội vàng ngẩng đầu, điếu thuốc trong tay rơi xuống đất cũng không chú ý đến.
- Ý của bí thư là? Tôi …
Vương Quốc Hoa xua tay chặn lại.
- Không có gì cả, cứ như vậy đi, không có chuyện khác thì tôi cũng nên đến Viện phúc lợi một chuyến.
Hác Long Quang dừng lại đi ra ngoài, tới cửa y đột nhiên quay đầu lại nói:
- Tôi cũng là cán bộ được Đảng giáo dục nhiều năm, sẽ không dao động trước trắng và đen.
Vương Quốc Hoa cười cười với y.
- Tôi biết, tôi không có ý gì khác cả, chuyện này tôi làm như thế nào cũng không quan hệ với anh.
Vương Quốc Hoa rất bất ngờ đưa tay vỗ vỗ vai Hác Long Quang, Hác Long Quang không tránh mà thở dài một tiếng nhìn đối phương thật sâu mới xoay người đi.
Ra khỏi văn phòng, Hác Long Quang đi trên đường cảm thấy như mình đã hiểu Vương Quốc Hoa. Tên bí thư thị ủy trẻ tuổi này có kiên trì và dám đảm đương.
Vương Quốc Hoa đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nội thành sau cơn tuyết trông khá sạch sẽ nhưng sau khi tuyết tan thì sao? Lúc Từ Diệu Quốc xuất hiện, Vương Quốc Hoa nghe tiếng động quay đầu lại.
- Bí thư, người bên đài truyền hình và báo chí đã đến đông đủ.
Vương Quốc Hoa cười nói.
- Anh ở lại nghỉ ngơi, tôi đi một mình là được.
Trưa Vương Quốc Hoa không gặp Tôn Khiết vì hắn phải lên tỉnh họp. Thời sự buổi trưa của đài truyền hình thị xã đưa một tin tức, một căn nhà mới xây ở Viện phúc lợi thuộc Cục dân chính bất ngờ bị sập trong cơn bão tuyết. Nữ Mc nói như thế nào: “Tại sao nhiều nhà cũ ở Viện phúc lợi lại không bị sập trong bão tuyết lớn hơn như thế này, vậy mà nhà vừa xây xong chưa đưa vào sử dụng đã sập. Bí thư thị ủy Vương đã rất tức giận hỏi như vậy ở hiện trường.
Tôn Khiết ngồi trên ghế mím môi xem hết tin này, tay chống thành ghế, một tay đặt sau gáy cúi đầu suy nghĩ không nói gì, mặt cô ả vốn trắng giờ không còn chút máu. Nếu ở phòng còn ai khác sẽ thấy Tôn Khiết đang nghiến răng nghiến lợi.
Vương Quốc Hoa đương nhiên nhìn không thấy, hắn đang trên đường lên tỉnh thành. Trời nhiều tuyết xe đi khá chậm. Văn phòng tỉnh ủy gọi điện đến yêu cầu sáng mai hắn phải lên tỉnh ủy họp. Lúc trời sắp tối Vương Quốc Hoa rất bất ngờ nhận được điện từ Bắc Kinh gọi tới với số điện thoại mà hắn chưa thấy bao giờ.
- Alo, tôi là Vương Quốc Hoa.
Bên kia truyền tới giọng nói thâm trầm của Quách Khánh Hạo.
- Quốc Hoa, đang trên đường đến Thần Châu à? Có người nói với tôi là tên Vương Quốc Hoa là kẻ tâm địa độc ác, thâm trầm. Tôi còn chưa nhận chức mà lời này đã truyền vào tai tôi, cậu có cảm nghĩ gì?
- Không có cảm nghĩ, tôi chỉ làm việc mình nên làm.
Vương Quốc Hoa trả lời, Quách Khánh Hạo bên kia dừng một chút mới nói.
- Đồng chí Giang Thu nói một câu với tôi là y không biết cậu tính đến bước nào nữa.
Vương Quốc Hoa biết Quách Khánh Hạo sẽ cần dùng mình nhưng tuyệt đối không coi mình là thân tín, nó do nhiều nhân tố khách quan tạo thành, trên trán Vương Quốc Hoa đã có nhiều người ảnh hưởng tới. Vương Quốc Hoa im lặng một lúc không nói chuyện giống như có thể cảm nhận ánh mắt lợi hại của Quách Khánh Hạo nhìn chằm chằm vào mình.
- Vậy phải xem ngài muốn đi đến bước nào.
Vương Quốc Hoa rất muốn nói như vậy nhưng hắn vẫn chặn lại mà nói:
- Có chuyện tôi tuyệt đối không thể nhịn.
Quách Khánh Hạo có chút thất vọng, trong đầu hiện lên một gương mặt bình thường luôn trầm tĩnh. Y không khỏi thầm hâm mộ Lãnh Vũ. Vương Quốc Hoa là thanh đao sắc đáng tiếc chỉ có thể mượn mà dùng. Quách Khánh Hạo không phải không muốn biến Vương Quốc Hoa thành thân tín của mình nhưng từ mấy chuyện đã qua thì y biết khả năng này rất nhỏ.
- Cứ như vậy đi.
Quách Khánh Hạo dập máy, y ngồi đó suy nghĩ. Vương Quốc Hoa không chịu bỏ qua chuyện ở Viện phúc lợi, đây không phải việc xấu đối với y. Nhưng đứng ở góc độ bí thư tỉnh ủy mà nói chuyện nếu không thể khống chế thì cũng không phải việc tốt.
Quách Khánh Hạo cũng không vì việc này mà bất mãn với Vương Quốc Hoa, bởi vì không cần thiết. Vương Quốc Hoa ở giai đoạn hiện nay còn chưa đủ để tạo thành uy hiếp đối với Quách Khánh Hạo. Về phần nói có ai đó vì Vương Quốc Hoa làm loạn khiến bị động, nó càng không có quan hệ gì với Quách Khánh Hạo.
Xe tới tỉnh thành thì trời đã tối sầm. Thời tiết báo hôm nay có thể có tuyết lớn, ngay khi Vương Quốc Hoa vừa bỏ máy, máy điện thoại lại vang lên.
- Quốc Hoa, đến rồi à? Gia Hoa.
Vương Quốc Hoa cười đáp.
- Được, tôi tới ngay.
Vẫn là căn phòng vip lần trước nhưng mở cửa là một cô gái xinh đẹp khác. Có vẻ như bên cạnh Lục Vĩnh Hạo không thiếu nhất chính là gái.
- Chào ngài, ngài là Bí thư Vương?
Mỹ nữ nói với giọng Bắc Kinh, Vương Quốc Hoa gật đầu.
- Vất vả rồi.
Hắn vừa vào, Lục Vĩnh Hạo đứng trong phòng khách cười bắt chuyện.
- Đến nhanh thật đó.
- Đường không tắc nhưng hôm nay đi khá lâu. Tôi ăn trưa xong đi ngay mà cũng mất sáu tiếng mới tới nơi.
Vương Quốc Hoa bắt tay ngồi xuống. Lục Vĩnh Hạo nói với cô bé vừa mở cửa.
- Tiểu Cố, em bảo nhân viên mang đồ ăn lên. Đúng rồi, thư ký và lái xe của cậu đâu?
- Tôi bảo bọn họ tìm nơi khác rồi.
Lục Vĩnh Hạo gật đầu nói:
- Như vậy cũng được.
Rượu và đồ ăn được mang lên, Lục Vĩnh Hạo cầm chai Mao Đài hỏi.
- Uống chứ?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói.
- Thôi.
Lục Vĩnh Hạo bỏ chai xuống không hề ép.
- Vậy ăn cơm trước.
Vương Quốc Hoa ăn mất mười phút là xong, cô gái kia hơn trợn mắt nhìn vì thấy hắn anh nhanh như vậy.
- Bí thư Quách gọi điện cho tôi.
Vương Quốc Hoa bỏ đũa nói một câu, Lục Vĩnh Hạo đang ăn nghẹn không ngừng ho khan.