Tâm trạng Takeshi chìm trong lo âu mà rừng thì cứ lầm lì trải đầy thảm lá rụng. Ánh đỏ của thảm lá hắt lên cả bầu trời ánh ỏi, khiến cho sắc mặt của hắn và Shirayuki cũng mang mầu đỏ theo.
Vất vả lắm Takeshi mới mang được Shirayuki đến chỗ này, xung quanh toàn những loài cây mà theo hắn là tốt cho sức khỏe, đơn giản vì hắn chẳng biết chữa trị cho cô ra sao.
Takeshi đã đọc ở đâu đó rằng nhiều cây cối trong rừng như cây tùng, cây bồ công anh... sẽ tỏa ra những mùi hương thảo dược tốt cho người, mùi thơm thảo dược quý này không những chữa khỏi những bệnh thường gặp mà còn có lợi cho sức khỏe.
Chỉ là hắn cũng không chắc chắn lắm, đơn giản là vì những việc này trước đây đều là Shirayuki làm cho hắn, ghi nhớ hộ hắn. Tất cả tinh lực của Takeshi từ nhỏ đều đặt trên việc vẽ bùa chú cùng tôi luyện thức thần, làm gì có thời gian quan tâm đến những thứ khác.
Thậm chí những lần tham gia quân đội đối chiến trong những nhiệm vụ đặc biệt để rèn luyện, cũng có những binh lính do người của gia tộc cải trang đi theo chăm lo cho hắn từ đầu đến chân.
Shirayuki vẫn đang không ngừng ho ra máu, một cú đá tiện chân đó của Ren đã làm gãy mấy đoạn xương sườn của cô, có lẽ những mảnh xương gãy đã cắm vào phổi.
Cô ta bị như vậy cũng là vì đỡ cho hắn.
Từ nhỏ Takeshi đã được dạy rằng, những người như Shirayuki đều chỉ được coi là những vũ khí hình người trong tay bọn họ thôi, không cần quá để tâm làm gì.
Nhưng cho dù một kiếm sĩ đã mang theo thanh kiếm của mình mười năm, đột nhiên một ngày phát hiện nó sắp hỏng hóc, tâm trạng anh ta cũng làm sao mà tốt được chứ. Takeshi nghĩ thế, đã quen có cô gái này ở bên cạnh hơn mười năm, hắn cũng không muốn cô cứ như vậy chết đi chút nào.
“Thiếu chủ…” Shirayuki cuối cùng cũng mở được mắt yếu ớt nói.
“Đừng nói gì nữa, cô càng nói máu sẽ càng chảy ra nhiều, ta cũng không biết phải làm sao cả.” Takeshi vẫn làm ra vẻ chủ nhân nói với người hầu, nhưng nửa câu sau cũng cho thấy tâm trạng lo lắng cùng sự bất lực của hắn.
“Ngài không cần lo cho tôi… tình trạng cơ thể của mình… tôi tự biết” Shirayuki nói dối vì không muốn trông thấy bộ mặt sầu não của hắn, thực tế có một mảnh xương đã đâm vào tim cô, vì vậy máu mới không ngừng chảy ra qua mỗi lần hô hấp thế này.
Còn sống đến bây giờ, hoàn toàn là nhờ vào sự cải tạo của cái kén ánh sáng bọc lấy cô và Thần tiễn lúc cả hai đột phá.
“Câm miệng cho ta, người bị bệnh thì cứ nằm yên đó đi, không cần lo cho cô !? Cô là tài sản của ta, không lo thế nào được.” Takeshi bực mình quát.
Đúng lúc này, tiếng hét của tiểu hòa thượng cũng truyền đến, nhưng Takeshi không mấy để tâm, họ bây giờ bảo toàn tính mạng còn khó khăn, quản gì được chuyện khác. Chỉ là sau đó, lại có một âm thanh khác.
Đoàng.
Một tiếng súng nổ khô khốc vang lên giữa không gian yên tĩnh cắt đứt câu chuyện của hai người.
Takeshi gần như ngay lập tức nhận được tín hiệu thức thần báo về, có người đang tiến đến gần chỗ bọn họ. Trước khi đặt Shirayuki ở đây để tìm cách chữa trị cho cô, hắn đã để lại khá nhiều thức thần cảnh giác xung quanh, dưới lốt những sinh vật nhỏ, bất cứ kẻ nào cũng rất khó để phát hiện ra mà né tránh lũ này.
Nhìn sắc mặt biến đổi của Takeshi cùng tiếng súng, Shirayuki cũng đoán được phần nào, lúc này Takeshi đang rất yếu, hắn đã triệu hồi bách quỷ dạ hành hai lần một ngày, rồi còn cưỡng ép thúc giục cỗ xe ngựa tăng tốc nữa, có thể để thức thần xung quanh cảnh báo cũng đã khá lắm rồi. Bọn họ quả thật không có nhiều sức phản kháng lúc này. Cô bắt đầu nặng nề cử động cơ thể.
“Shirayuki, nằm yên đó.” Takeshi đứng lên, nghiêm giọng nói.
“Tôi vẫn có thể…” Shirayuki cố gắng chống tay đứng dậy, nhưng ngay lập tức khuỵu xuống, mồm tiếp tục ho ra máu, cứ đà này, khoảng nửa tiếng nữa thì cơ thể đã qua cải tạo này cũng không gắng gượng được, ít nhất cô cũng muốn một mạng đổi một mạng, để lại chút hi vọng cho Takeshi, nhưng tình huống này thì không thể rồi.
Takeshi nhìn Shirayuki khuỵu xuống cũng không chạy lên đỡ cô, hắn chỉ hừm nhẹ một tiếng trong miệng rồi rút từ trong bức tranh bách quỷ dạ hành ra một thanh Katana dài, lưỡi kiếm bóng loáng, thỉnh thoảng còn tỏa ra những làn khói đen yêu dị.
“Thiếu cô và khả năng sử dụng thức thần, ta cũng không phải là vô dụng.” Takeshi quay người đi về phía hắn cảm nhận được có kẻ đột nhập, ngẫm nghĩ một chút rồi hắn xoay người lại nói thêm.
“Luôn luôn có người bảo vệ cho ta, gia tộc cũng dạy ta không bao giờ được hoạt động một mình.”
“Nhưng ta cũng muốn làm người hùng một lần xem sao.”
Nói rồi hắn chạy sâu vào trong khu rừng, cũng tiện tay bố trí thêm vài thức thần bao quanh Shirayuki.
…
Vài giờ trước, cách chỗ hai người không xa, một thiếu niên mặc bộ quân phục màu xanh lá, lưng đeo ba lô quân dụng với nước da ngăm ngăm đen, mái tóc hơi có màu hung đỏ vì cháy nắng, vừa tỉnh dậy sau một khoảng thời gian chợp mắt ngắn trong một vách đá to ở lưng chừng núi.
Trên trán hắn có một vết sẹo mờ mờ, cùng khuôn mặt kiên nghị không hợp với tuổi tác nhưng lại làm hắn tỏa ra một khí chất đặc thù của quân nhân lâu năm, vô cùng thiết huyết.
Hắn nhấc cây súng bắn tỉa dài kì quái được đặt bên người, đeo lại nó lên lưng rồi từ từ trượt xuống vách núi, tiếp tục một ngày mới của mình trên đảo, như những tay thợ săn lành nghề lâu năm.
Tên hắn là Nguyễn Vũ Thành Trung. Nhưng từ ngày tham gia quân đội nhân dân Việt Nam, hắn đã tự đổi tên mình thành Trung Thành. Biểu thị tấm lòng của hắn với tổ quốc.
Xuất thân từ khu dân cư số 5 trên mặt trăng, nhưng từ năm mười ba tuổi, hắn đã được điều về nước nhà vì những thành tích quân sự xuất sắc của mình, để lại mẹ cùng em gái lúc đó mới mười một tuổi.
Cha hắn từng là một quân nhân ưu tú, đã từng cùng ông nội tham gia trận chiến kháng thần 22 năm trước, thân mang trọng thương giải ngũ rồi 1 năm sau thì lấy mẹ hắn. Nhận được một khoản bồi thường kha khá, ông đành ở nhà mà an tâm dưỡng bệnh.
Lúc đó nước nhà quả thực quá nghèo, những con robot công nghệ cao của IMI đó quả thật là những động hút tiền không đáy. Nhưng cũng là vũ khí cơ động mạnh nhất của con người để chống lại các thần binh khi đó.
Sau khi được chọn lên mặt trăng sống thứ, có vẻ nước nhà cũng không có quá nhiều thời gian quan tâm đến bọn họ.
Nhưng tiếp nối theo lý tưởng của cha và ông nội đã hi sinh, hắn vẫn gia nhập quân đội. Hoàn toàn không có một chút oán trách gì về việc nước nhà đã bỏ quên gia đình họ.
Bởi hắn hiểu rất rõ hoàn cảnh nước nhà lúc này.
Trong 7 năm sống và hoạt động trong quân đội, Trung Thành được rất nhiều đồng đội kính nể vì những khả năng vượt trội thể hiện ra, dù không có bất cứ một loại siêu năng lực nào, nhưng với khả năng chiến đấu bằng súng, cộng với những loạt quân thể quyền được cải tạo lại cho thích hợp, hắn cũng có thể chiến thắng được một vài siêu năng lực gia trình độ thấp.
Thành tích này trong lớp quân nhân trẻ ở quân đội Việt Nam tuyệt đối là đáng kiêu ngạo rồi.
Chỉ là tình trạng nước nhà của hắn lúc này không được tốt lắm, loạt sơ đồ thiết kế cấu tạo robot có người lái được IMI đưa ra từ 32 năm trước nay đã được cải tiến lên khá nhiều lần ở các nước khác nhau trên thế giới, những năm đầu thì không có gì, càng về sau, nước nhà của hắn càng tiến chậm hơn những nước khác.
Người ta lắm tiền nhiều của mới cải tiến liên tục được như vậy, còn đất nước của hắn, không nói đến việc những người ưu tú đều rục rịch muốn lên mặt trăng vì những đãi ngộ tuyệt vời nơi đó, thì kinh phí chế tạo cũng không đủ, thành ra lớp robot họ sử dụng chỉ là lớp đầu tiên, y hệt những gì bản thiết kế của IMI đưa ra.
So sánh thì đúng là cống rãnh không thể sóng sánh với đại dương mà.
May ra quân đội đặc chủng thì có hàng tốt hơn một chút, nhưng nếu đem những con robot đấy lên đảo này để thi đấu, thì chắc khác nào mang theo mấy tấn tạ trên người chờ người ta đánh.
Vì vậy mà nước nhà cấp cho hắn những thứ vũ khí khác, một khấu súng bắn kỉa loại TIMI có thể bắn ra những viên đạn đủ để xuyên thấu bức tường bê tông dày mười mét, hai khẩu súng lục bắn ra đạn áp suất không khí, mạnh hơn đạn thật một chút và trên hết là lượng đạn vô hạn.
Một con dao chấn động siêu tần, chỉ cần khẽ rung lên thì tấm thép hợp kim của robot đặc chủng nó cũng có thể cắt nát. Đây là những thứ tốt nhất và các nhà khoa học vẫn còn tận tâm với nước nhà nghiên cứu ra, đều là bản đầu tiên, cứ như vậy mà cấp cho hắn.
Tuy những thứ này đều là bản thử nghiệm và còn có những nhược điểm khá lớn, nhưng Trung Thành cảm thấy thế là đủ rồi.
Hắn mang theo bốn trang bị này cùng lượng lớn những quả quả lựu đạn các loại khác nhau và với vinh quang của tổ quốc trên lưng lên đảo.
Khác với Racha, Trung Thành cảm thấy, việc mình phục vụ tổ quốc như vậy là một niềm kiêu ngạo không thể nói hết, rồi khi tên hắn được lưu danh lại trên quân bộ, người nhà của hắn cũng sẽ nhận được sự tôn kính từ tất cả mọi người xung quanh. Cha mẹ và em gái cũng sẽ được chuyển khỏi khu dân cư số 5 đó, về nơi có điều kiện tốt hơn.
Hắn quả thật rất không thích nhìn lớp da trắng như có bệnh của em gái. Nhắc mới nhớ, năm nay có lẽ cũng đã được 18 tuổi rồi nhỉ.
Trên hết, đây là cơ hội để thay đổi hoàn cảnh nước nhà, làm cho cả thế giới biết đến, vẫn còn có một đất nước gọi là Việt Nam.
Làm một quân nhân, còn có điều gì ý nghĩa hơn việc có thể mang lại vinh quang cho nước nhà chứ.
Lên đảo được 2 ngày, dựa vào tính năng ưu việt của khẩu TIMI, hắn đã thành công bắn hạ được hai thí sinh xấu số. Nhưng vì thế hắn mới phát hiện, nếu như không ở gần để hấp thụ những tia nguyên khí thoát ra từ cơ thể kẻ địch lúc họ tử vong, thì hắn cũng chẳng nhận được chỗ tốt nào cả, chỉ tốn đạn.
Khẩu TIMI của hắn chỉ có thể bắn được 7 phát.
Vậy muốn hấp thụ được thứ gì đó thì phải cận chiến.
Quàng khẩu TIMI qua vai, hắn nhanh nhẹn di chuyển xuống khỏi vách núi mà mất hơn một tiếng đồng hồ vất vả hắn mới leo được lên cùng tìm được chỗ ẩn núp này.
Và bắt gặp đối tượng thứ 3 của mình, một thiếu niên với mái tóc màu nâu đỏ, trên lưng đeo một cái ba lô nhẹ, cùng bộ quần áo nhìn khá hợp thời trang, trông như một vận động viên leo núi đích thực. Đúng lúc tên này đang ngạc nhiên khi nghe thông báo của tiểu hòa thượng.
Hít sâu một hơi để ổn định vị trí trên cành cây cao vút của mình, trong rừng tất nhiên không thích hợp cho việc bắn tỉa, nhưng với sức công phá của loại đạn GIMI đặc chế này, vật cản không có tác dụng gì quá lớn.
Khoảng cách 800m, độ lệch chuẩn không cao, dựa vào ống kính chuyên dụng, Trung Thành thấy rõ mục tiêu vẫn đang đứng sững ra khi nghe được tiếng phật âm như sấm thông báo.
Ngay khi tiếng hét của tiểu hòa thượng kết thúc, cũng là lúc Trung Thành bóp cò.
Đoàng.
Tiếng nổ mạnh từ trong lòng súng vang ra, một vỏ đạn dài gần 3cm bay ra khỏi chốt đạn, viên đạn xé gió mang theo một động lực mãnh liệt liên tiếp xuyên qua 3 cái thân cây mà không hề bị lệch đi chút nào lao vút đến chỗ mục tiêu, rồi như không gặp bất cứ vật cản gì, thổi bay hai chân của hắn sau đó để lại một cái lỗ sâu không thấy đáy trên mặt đất.
Thiếu niên với mái tóc nâu đỏ ở xa thậm chí còn không kịp nhận ra chuyện gì thì hai chân đã bị một lực lượng mạnh kinh thủng cắt rời ra, thân trên của hắn vì mất chỗ dựa mà rơi bịch xuống đất, lúc này cơn đau mới ập đến làm hắn kêu gào thảm thiết.
Nhắc lại, sức công phá của một viên GIMI có thể đục qua bức tường bê tông dày 10 mét.
Từ trên cây nhảy xuống, Trung Thành dùng hết tốc lực lao đi, dù hắn đã quan sát không còn ai ở quanh đây, nhưng tiếng súng chắc chắn sẽ hấp dẫn một số khách không mời.
Chạy tám trăm mét chỉ với khoảng 15 giây, Trung Thành đã tiếp cận mục tiêu của mình, rồi trong khi kẻ xấu số vẫn còn đang tiêu hóa cơn đau gặm nhấm, con dao rung siêu tần nhanh nhẹn vung tên. Mái đầu với bộ tóc màu nâu đỏ cùng khuôn mặt với ngũ quan đang vặn vẹo vì đau đớn bị chém bay lên.
Chết đến mức không thể chết hơn nữa.
Cơ thể người chết rất nhanh bị phân giải thành những tia linh khí đơn thuần nhất cùng những ý niệm, kinh nghiệm lịch duyệt trong đời còn sót lại. Tất cả đều được Trung Thành hấp thụ trong khoảng 3 phút.
Căng thẳng chờ đợi quá trình hoàn tất, cùng mất thêm một phút để tiêu hóa những ý thức cùng kinh nghiệm của kẻ xấu số, Trung Thành thành công hấp thụ được kỹ năng đầu tiên trên đảo, khả năng sử dụng điện.
Chỉ là khi hắn thành công kết thúc quá trình thì một vị khách không mời xuất hiện, một thiếu niên với khuôn mặt âm trầm, mặc một bộ hakama cổ của các võ sĩ đạo, trên tay cầm một thanh katana dài không ngừng tỏa ra khói đen đứng đối diện với hắn.
...