Nổ súng.
Gần như không kịp nghĩ ngợi, ngay khi tiêu hóa xong toàn bộ những gì còn sót lại của thiếu niên xấu số kia, mở mắt ra thấy có người, đây là phản xạ đầu tiên của Trung Thành.
Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai
(Người đến không tốt, người tốt đã không đến)
Hắn lên đảo này một mình, vì vậy bất cứ ai trong tầm nhìn đều là địch cả.
Takeshi cũng không phải thiện nam tín nữ gì, nhìn thấy có người đang bận hấp thu nguyên khí của kẻ đã chết, hắn cũng muốn lao vào chém cho đối phương mấy cái không kịp trở tay.
Khổ nỗi vết thương làm hắn di chuyển chậm đi một chút.
Vì vậy từ đang định xông lên trở thành chật vật né tránh.
Đạn của tên này bắn quá rát, và mạnh hơn đạn bình thường rất nhiều.
Bụp. Bụp. Bụp
Từng tiếng đạn xé gió nhưng êm ru vọng ra, chỉ vừa đủ trong phạm vi hai người đang đứng có thể nghe thấy. Đây chính là ưu điểm của khẩu súng nén không khí. Tiếng động phát ra cũng chỉ là tiếng vỏ cây bị bắn vỡ.
Chỉ là trên đảo này thì uy lực của thứ này hơi yếu một chút, bắn vào thân cây chỉ để lại một lỗ nhỏ.
Không biết hai người này gặp nhau là may mắn hay đen đủi.
Nếu gặp những người như Thần tiễn hay Radiz, Trung Thành tám phần là cầm chắc cái chết, vì tốc độ di chuyển và phản xạ của hắn không thể nào bằng những người chuyên chiến đâu bằng cơ thể như họ được.
Nhưng hắn lại gặp Takeshi, vốn chỉ quen sử dụng thức thần, lại đang bị thương nặng. Vì thế hiện tại Trung Thành đang chiếm thượng phong một chút, hai khẩu súng lục nhả đạn liên tục, ép Takeshi phải khổ sở tránh né.
Takeshi cũng gặp được một chút may mắn trong cái bất hạnh, đối thủ lần này không quá mạnh, nếu như chiến đấu hắn hoi, hắn cảm thấy mình vẫn có cơ may chiến thắng.
Chỉ là phải tránh đạn trước đã, thỉnh thoảng cũng có những viên Takeshi tránh không kịp, dù sao tốc độ của hắn vẫn chưa thể nhanh hơn đạn được. Thì thanh kiếm tràn đầy quỷ khí kia lại có thể dễ dàng bổ đôi viên đạn không khí này, cứu hắn một mạng.
Dù sao dùng kiếm đấu với súng trong tình trạng này quả thật là vô cùng bất lợi.
Bắn được một lúc thì Trung Thành cũng ngừng lại, khẩu súng tuy vô hạn đạn nhưng nó cũng cần có thời gian để nghỉ giữa những đợt bắn liên tiếp nếu không muốn nòng súng bị hỏng. Dù vậy Takeshi cũng bị bắn cho te tua, tuy không có viên đạn nào trúng chỗ hiểm, nhưng bộ Hakama quý phái đậm khí thế của hắn cũng bị bắn cho thành áo ăn mày.
Thây đối thủ đã ngừng bắn, dĩ nhiên Takeshi không bỏ lỡ cơ hội, hắn hét lớn một tiếng theo tiêu chuẩn võ sĩ đạo rồi cầm kiếm hung hăng xông lên, nhưng vừa được vài bước đã phải đưa kiếm chắn trước mặt.
Koong....
Thanh kiếm rung lên những tiếng thanh thúy, Takeshi gạt nó xuống rồi ấm ức nhìn qua, Trung Thành lúc này mới thản nhiên cất hai khẩu súng lục ra sau lưng.
Lúc này hắn mới muốn nghỉ bắn thật. Tiếc là phát cuối vẫn không trúng.
Hai tay Takeshi vẫn còn đang tê rần vì dùng kiếm cản lại viên đạn trực tiếp bắn đến thì đối thủ đã xông tới.
Cất súng đi còn muốn lao vào cận chiến !?
Muốn chết !?
Tuy là người của gia tộc âm dương sư, nhưng Takeshi tự nhận thấy trình độ kiếm thuật của mình không hề thấp, hắn có thể dễ dàng lao vào làm thịt khoảng 20 đến 30 tên yakuza bình thường chỉ với một thanh kiếm trong tay. Vì thế nhìn tên sát thủ này cất súng đi còn muốn lao vào cận chiến với mình, trong lòng hắn không tự chủ được sinh ra một nỗi khinh miệt.
Không tự lượng sức.
Takeshi nghĩ vậy, nhưng động tác cũng không hề chậm chễ, mặc kệ hai tay vẫn còn đang rung lên không ngừng, cơ thể hắn khẽ trùng xuống, hai chân xoãi ra, làm thành tư thế rút kiếm tiêu chuẩn, nhìn thằng vào đối thủ đang lao đến. Ngưng thần, tĩnh khí.
Chát.
Kiếm rút ra với một tốc độ nhanh không tưởng, Trung Thành gần như chỉ thấy một tia sáng lóe lên, may sao con dao siêu tần hắn cầm ở tay lại vừa vặn đỡ được một nhát này, dù vậy, hắn cũng bị hất văng sang ngang, đập mạnh vào một thân cây đau điếng. Hình như còn có chút kiếm khí tạo ra một vết cắt dài trên tay cầm dao của hắn, sâu thấy tận xương. Đủ thấy lực đạo một kiếm này mạnh thế nào.
Takeshi cũng thầm bực mình, chỉ cần dồn chút linh lực vào, thúc đẩy quỷ khí màu đen trân thân kiếm, chắc chắn tên này sẽ bị chia làm hai nửa. Khổ nỗi hắn bây giờ như dầu khô, đèn sắp tắt, thật khuôn muốn phung phí linh lực chút nào.
Trung Thành vẫn không bỏ cuộc, nhìn là biết đối thủ cũng không còn giữ lại quá nhiều sức, hẳn là vừa bị trọng thương xong. Hắn mặc kệ vết thương đang chảy máu xối xả ở tay, tiếp tục lao lên. Chỉ là lần này cẩn thận hơn rất nhiều.
Đã bị thương mà còn mạnh như vậy, phải trả giá để giết hắn cũng đáng.
Chém được một nhát, Takeshi cũng khá kinh ngạc khi người tên này còn chưa đứt đôi, hẳn là do con dao đó. Đúng lúc tay hắn còn đang đưa lên chưa kịp hạ xuống thì đối thủ đã lại một lần nữa xông lên.
Không còn thời gian tích lực nữa, Takeshi chỉ còn cách đưa kiếm ra ngăn chặn.
Keng....
Lại một lần nữa kiếm chạm dao, lần này thì ngang ngửa.
Hai thiếu niên nhanh chóng biến chiêu, Trung Thành mài con dao theo đường lưỡi kiếm của Takeshi, đến cán thì vọt lên mặt hắn.
Takeshi cũng không chậm chễ, xoay nhẹ lưỡi kiếm, thụt nó về sau, rồi dùng tốc độ cao nhất hắn có thể làm ra lúc này đâm nó về phía trước.
Xoẹt.
Cả hai thở hồng hộc rồi tách nhau ra, cổ họng Takeshi có một vệt xước nhỏ, còn trên má Trung Thành cũng bị đâm rách ra nhìn thấy tận xương.
Cũng không biết là ai hơn ai.
Nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến quyết tâm giết chết đối thủ của hai người.
Con dao trên tay xoay tít, rồi được nắm theo hướng ngược lại, Trung Thành nhìn thẳng vào Takeshi với đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết, thế nhưng chân cũng không hề chậm chễ đá lên một dúm đất cát nhỏ. Trong quân đôi, không cần biết ngươi dùng phương thức như thế nào, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ là được. Trung Thành phát huy rất tốt điểm này.
Takeshi dĩ nhiên không để đám đất cát vào mắt, vì hắn cũng đang định làm vậy. Chân đá lên, một dúm đất tương tự cũng bay về phía Trung Thành. Luận về chơi xấu thì Takeshi tự nhận thấy mình cũng không kém.
Hai đống cát chuẩn xác va vào nhau rơi ra tứ tán, cũng là lúc hai thiếu niên lại một lần nữa nhào vào nhau.
Hai vũ khí một ngắn một dài nhưng đều sắc bén vô cùng lại một lần nữa va chạm vào nhau tóe lửa, làm sáng lên khuôn mặt có phần âm trầm của cả hai thiếu niên
“Đồ giảo hoạt.” Takeshi chửi bằng tiếng anh.
“Ngươi cũng vậy.” Trung Thành cũng bực mình đáp lại.
Hai bóng ảnh không ngừng đan xen qua lại trong qua những hàng cây trong rừng, tiếng binh khí va chạm vang lên thanh thúy và đều đặn, nếu có người ở xa không biết, có khi còn tưởng ở đây có cái lò rèn nào đó.
Nếu Takeshi còn linh lực, hắn có thể phát động một số kiếm thế đặc biệt, đảm bảo thắng như chẻ tre, ít nhất trước đối thủ như thế này, nhưng lúc này chỉ có thể dùng sức lực cơ thể mà nhảy vào đâm chém như xã hội đen.
Trung Thành tất nhiên là chẳng có cái khái niệm nội lực hay linh lực gì đó, nhưng luận về kỹ năng đâm chém, ở Việt Nam hắn tự nhận đệ nhị chắc chả còn thiếu niên nào dám nhận là đệ nhất nữa.
Vậy nên hai người này lại có thể ngang ngửa trong một tình huống khá vi diệu.
Có thể lên đảo này, ai mà không có chút bản sự chứ.
Chỉ là được một lúc, khoảng cách giữa hai người cũng dần thể hiện ra. Không phải do kỹ năng của hai người, mà là do tính ưu việt của vũ khí.
Thanh kiếm của Takeshi lúc này đã ngập trong khói đen, độ sắc bén cao lên rất nhiều làm con dao siêu tần đã có dấu hiệu sắp sửa nứt vỡ.
Trung Thành tất nhiên biết điều này, nhưng cũng không thể làm gì hơn, thế công của đối thủ quá mạnh, làm hắn cũng không thể có cách gì khác.
Không sao, vẫn còn tạm dùng được.
Takeshi cũng nhận thấy con dao của đối thủ không còn chịu được lâu, nên lại càng điên cuồng chém mạnh hơn. Kiếm pháp hắn học đều là những chiêu thức cơ bản, nhưng đảm bảo nhanh, chuẩn, mạnh. Nói đơn giản thì dùng để phá hoại rất thích hợp. Hắn học thứ này cũng chỉ để cải thiện thể chất có phần hơi yếu ớt của mình.
Sau hơn 3 lần chém vào cùng một chỗ, con dao cuối cùng cũng vỡ tan tành, Takeshi thừa thế xoay lưỡi kiếm chém sang ngang, vị trí là ngang cổ của Trung Thành.
Lưỡi đao quét qua, khí khế như chẻ che, tiếng gió rít sắc lạnh nghe có phần gai người. Một chiêu này của Takeshi quả thật là đã đạt chuẩn về mức độ nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
Nhưng một phát này lại hụt, rõ ràng là đối thủ của hắn đã đoán trước con dao sẽ vỡ sau nhát chém này, nhưng, lưỡi kiếm cũng nhanh chóng xoay theo hướng khác, nếu chém được xuống, dự tính là Trung Thành sẽ bị chia làm 2 nửa từ vai đến thắt lưng.
Chỉ là Takeshi cũng không có làm được như vậy, hắn chỉ hoảng hốt né đầu qua một bên, đồng thời khó khăn thu thanh kiếm về đưa lên đỡ lại.
Một nòng súng to dài đang hướng thẳng đến mặt hắn.
Là khẩu TIMI của Trung Thành vẫn luôn đeo trên lưng, ngay khi hắn cúi xuống tránh né lưỡi kiếm quét qua, thứ này cũng vừa hướng đúng tầm mặt Takeshi, một tay hắn luồn ra sau, nhanh chóng bóp cò.
Có súng tất nhiên là lợi hơn kiếm rồi.
Bảo là trùng hợp thì ai tin được chứ.
Đoàng.
Tiếng súng khô không khốc lại một lần nữa vang lên.
...
Shirayuki giật mình tỉnh lại, vừa rồi cô đã hôn mê mất một lúc, đây là hiện tượng bình thường khi máu mất quá nhiều.
Cố gắng kềm chế hơi thở, cô có cảm giác mỗi lần thở ra thì chút sức lực ít ỏi của mình lại giảm đi một chút. Hai tay cố gắng chống xuống đất đưa cả thân thể lên dựa vào một gốc cây cổ thụ to dài.
Cố gắng ngồi dậy để từ hướng đó nhìn ra
Có thể nhìn thấy hắn trở về.
Lá phong đỏ thẫm trong tiết trời thế này từng cái từng cái rơi xuống trước mắt cô làm cho cảnh vật có phần nào đó thê lương và u tịch.
Trong đầu cô không tự chủ được mà nhớ lại một hình ảnh thiếu niên đang cầm một thanh kiếm gỗ, cả người gầy yếu để trần, chịu đựng những cái nhạo báng của mọi người xung quanh, nhưng vẫn kiên trì tập vung kiếm giữa những hàng lá không ngừng rơi xuống thế này.
Vậy mà cũng đã được mười năm rồi.
Nhưng không có quá nhiều thời gian để cảm thán cho số phận con người và chiếc lá, Shirayuki lấy từ sau thắt lưng ra một ống trúc nhỏ, cô vẫn luôn đem theo thứ này từ nửa năm nay. Viên đá của Ren đã làm ống trúc này vỡ ra mất mấy mảnh, còn may là thứ bên trong chưa có vỡ nát hay rơi mất.
Một tấm bùa trên vẽ khuôn mặt của ác quỷ, với biểu tượng tám con rắn uốn lượn xung quanh.
Lá bùa cấm tối thượng của gia tộc Minamoto.
Nhất định phải chờ hắn trở về, đưa thứ này cho hắn.
Shirayuki âm thầm thề, dùng ý chí cứng cỏi của mình đè nén vết thương lại, làm tốc độ máu chảy có giảm đi một chút.
Chỉ một chút thôi.
...
Takeshi còn chưa có chết.
Đúng ra là hắn chỉ suýt chết mà thôi, dù rằng một nửa khuôn mặt thiếu chút nữa bị khẩu súng quái ác kia thổi bay mất.
Đúng lúc khấu súng chĩa vào mặt mình, một tay hắn cầm thanh kiếm tỏa ra chút quỷ khí ít ỏi chống đỡ, tay còn lại không hiểu móc đâu ra một túi hạt tiêu ném vào mặt Trung Thành.
Làm cho đối thủ có chút bất ngờ cùng không nhịn được mà muốn hắt xì vài cái, viên đạn đang định bắn ra cũng vì nòng súng chệch đi một chút mà bay xa ngàn dặm, chỉ có thể đánh văng thanh kiếm của Takeshi cùng chút máu thịt bên má hắn.
Tuy vậy Takeshi cũng bị người ta đạp cho một cái. Văng ra xa, phun máu xối xả.
Đúng lúc hắn tuyệt vọng, định sử dụng bức tranh bách quỷ dạ hành lần cuối thì không hiểu sao đối thủ lại đột nhiên ngừng lại rồi xoay người bỏ đi. Còn dùng bức tranh này nữa, hắn chết chắc, bởi lũ quỷ không có linh lực để hấp thu sẽ quay ra làm thịt hắn sau khi xong việc.
May sao Trung Thành lại lựa chọn dừng tay, để lại mình hắn với tâm lý thí mạng cùi lại không biết phải làm gì tiếp theo, ngơ ngác nằm đó.
“Shirayuki, nắm hạt tiêu của cô không ngờ lại cứu ta một mạng.” Takeshi lẩm bẩm.
Nằm được vài giây, cảm thán cho cái sự may mắn của mình, hắn mới nhớ ra Shirayuki còn đang bị thương ở gần đó, vậy nên nhặt lại thanh kiếm rồi chật vật theo lối cũ đi về.
...
Trung Thành không phải là muốn buông tha cho Takeshi, chỉ là thú cùng đường chớ đuổi, giặc cùng đường chớ đánh, ngay lúc hắn cảm thấy sát khí mãnh liệt tỏa ra từ Takeshi, hắn đã sáng suốt đưa ra quyết định này.
Vừa mới hấp thụ được một siêu năng lực, còn chưa có dùng lần nào, hắn chưa muốn mạo hiểm quá đáng. Kinh nghiệm sa trường nhiều năm tôi luyện cho hắn một trực giác vô cùng mẫn cảm.
Tuy vậy hắn vẫn lẳng lặng bám theo Takeshi, vừa hay, Takeshi cũng đang xụi lơ, không còn sức mà điều khiển thức thần nữa, làm cho những con đang cảnh giác bên đường biến trở lại thành giấy hết cả.
Khi con người ta nhận được hi vọng, tìm lại được sự sống sau cái chết lúc là lúc tất cả tiềm lực cạn kiệt.
Là lúc dễ ra tay nhất.
Nắm chắc khẩu TIMI trên tay, Trung Thành như một thợ săn lành nghề bám theo con mồi đã trọng thương của mình.
Tên này không nằm yên nghỉ ngơi mà lại chật vật chạy đi đâu đó, chắc chắn là có chuyện.
Biết đâu theo sói mẹ lại tìm được sói con...