Mục lục
[Dịch]Trường Sinh Đảo- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại vách đá ngầm của đôi trẻ Hàn Quốc.

Lee Ji Won không chút kiêng dè nào, mở ra tốc độ nhanh nhất của Omega 001, một đường phá không đến đây, kéo theo cả một cơn lốc dài.

Đến trước cửa căn cứ, đột nhiên có tín hiệu phản hồi về cho hắn.

Lee Ji Won ngẩn ra, nhìn vào bảng thông báo mới hiện lên, khẽ mỉm cười, tìm một chữ D màu xanh lục trên bàn điển khiển cảm ứng, nhanh chóng ấn vào.

Docking Process - start.

Tiếng thông báo máy móc vang lên, Lee Ji Won cười nói vào bộ đàm:

“Nhanh như vậy đã hoàn thành !?”

“Đừng quên em là thiên tài !” Tiếng Ji Jine từ bên kia cười nói.

Phía bên ngoài, từ căn cứ bay ra một máy bay chiến đấu cỡ nhỏ, hình dáng khá đặc biệt, thân máy hình hộp chữ nhật, đầu thuôn dài, đôi cánh sải rộng, nhìn qua rất giống một con bướm thật lớn, nước thép tinh tế, tràn đầy mỹ cảm.

Con bướm to lớn này lượn vài vòng quanh Robot Omega, phát ra những dải sáng màu xanh lục êm dịu, lần lượt kết nối với tám điểm trên lưng Robot Omega.

Khẩu súng trên lưng tự động xoay sang ngang vai, nhìn qua có phần giống như đại kiếm. Tiếng động cơ và những chi tiết kết nối với nhau êm ru, không hề có chút trắc trở. Trải qua vô số tính toán, hai cỗ máy lớn này dần dần dung hợp một cách hoàn mỹ.

Docking complete.

Omega 001 – assaut mode – on.

Xoẹt....

Ngay khi hai cỗ máy hoàn tất dung hợp, bộ giáp của Robot Omega lập tức đổi màu, hình thành những đường vằn đỏ như máu, trải rộng khắp cơ thể, nhìn qua có phần giống với hệ thống kinh mạch trong cơ thể con người. Lớp vỏ thép dường như trong suốt hẳn đi, làm cho người ta có ảo giác thấy được những nguồn năng lượng cường đại, lưu truyển trong những đường ống dẫn đã đỏ lên này.

Đôi cánh bướm đằng sau trải rộng, rải ra vô số tinh thể màu hồng nhạt, mỹ lệ vô cùng.

“Hệ thống chiến đấu siêu tần đến đây mới thực sự hoàn tất. Chỉ cần phản ứng của anh theo kịp Omega assaut mode này hoàn toàn có thể di chuyển với vận tốc âm thanh không ngừng nghỉ. Mũ đội đầu cũng đã được nạp phần mềm tính toán chuyển động mới, lúc lái có lẽ sẽ hơi đau đầu, nhưng tốc độ phản xạ và tính toán của anh cũng sẽ được cấp số nhân lên. Bộ phần mềm này em dựa theo khả năng thuật toán siêu cường của đôi mắt nhà vua, có lẽ vẫn còn thiếu sót. Nhưng trên thực nghiệm đảo thì chỉ có thể làm vậy thôi !”

Lee Ji Won trầm mặc không nói gì. Là một kỹ sư ở hậu phương, Ji Jine luôn cung cấp cho hắn đủ mọi thứ cần thiết để phát huy khả năng của mình, thậm chí là vượt quá giới hạn bản thân. Nhưng cô ấy chưa bao giờ đòi hỏi hắn bất cứ điều gì, hắn đột nhiên cảm thấy mình có chút vô dụng.

“Sao vậy !? Cảm thấy áy náy à !?” Dường như đoán được nguyên nhân sự trầm mặc của hắn, Ji Jine cười nói.

“Nếu lần này sống sót trở về, anh sẽ làm vệ sĩ suốt đời cho em !” Dù biết nói vậy có hơi mặt dày, nhưng hắn – Lee Ji Won, chỉ có thể làm như vậy thôi.

“Một đời này còn dài lắm đấy ! Hứa rồi đấy nhé !” Ji Jine cười đáp.

“Nhất định rồi !”

Lee Ji Won cười nhẹ gật đầu. Robot Omega chuyển hướng, nhắm thẳng hướng trận pháp, phá không bay đi, để lại sau lưng một dải sáng màu hồng xinh đẹp.

Đúng lúc này, dị biến lại xảy ra.

...

Richard cau mày nhìn không gian tối om bao phủ bốn phía xung quanh.

Bóng tối này thật kỳ lạ, kể cả sinh vật đến từ bóng đêm như hắn cũng không thể nhìn xuyên qua được. Cảm giác này rất giống với hắc ám khung thương luôn che phủ ma giới.

Nhắm mắt lại cảm ứng, không thấy gì cả.

Thậm chí nhấc tay cũng không thấy ngón.

Từ nhỏ tới lớn, Richard chưa hề gặp phải tình trạng này bao giờ. Hắn sống ở ma giới từ khi sinh ra, thỉnh thoảng cũng tới nhân giới dạo chơi vài chuyến, nhưng bóng tối ở hai thế giới ấy đều không có tác dụng che mắt mạnh mẽ như thế này.

Trường sinh đảo làm gì cũng sáng chói, vậy khỏi cần hỏi cũng biết, đây chính là tuyệt tác từ ông boss tượng băng của hắn rồi.

Không phải chỉ che mắt thôi sao !? Anh đây cũng không phải chỉ dùng mắt đề dò đường nhé !

Cổ họng Richard và lão Bat cùng lúc phát ra những âm thanh iiiiiiiiiiiiiiii dài dằng dặc. Dựa vào sóng âm dội về từ tứ phía, Richard dễ dàng hình dung được hoàn cảnh môi trường xung quanh như thế nào. Một ứng dụng đơn giản của sóng âm mà dơi nào cũng biết, vampire theo một cách nói nào đó chính là dơi biến dị, nếu cả kỹ năng này cũng không sử dụng được thì quá là mất mặt.

“Công tắc, công tắc ... đây rồi !! hehe !”

Nở ra nụ cười hèn mọn quen thuộc. Bàn tay Richard cũng đã mò mẫm được vật gì đó tròn tròn, hắn sờ sờ mó mó một hồi, thử truyền ma lực vào trong đó, nhưng cũng không có cách nào khởi động thứ này cả.

“Thật kỳ quái, thứ này xài thế nào vậy !?”

Giữa phòng kín này chỉ có duy nhất thứ này đặc biệt, nó được đặt trên một cây gậy thẳng tầm 1m, vật tròn tròn có vẻ giống một viên ngọc đính kèm trên đỉnh gậy, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy thứ này là mấu chốt để khởi động căn phòng này.

“Chủ nhân thử bẻ mạnh xem !?” Lão Bat ở một bên thấy thế, gãi đầu gãi tai nói.

“Nhỡ nó gãy thì sao !?”

“Như vậy thì trận pháp hỏng luôn, chúng ta cũng chỉ có nhiệm vụ phá hủy nó thôi mà !”

“Có lý !!” Richard nhe hai cái răng nanh sáng người, cười sán lạn.

Nghĩ là làm, Richard dùng sức bắt đầu bẻ mạnh cái cần kia.

Crac...crac....

Cơ bắp Richard nổi lên cuồn cuộn, cặp mắt của hắn đã đỏ hẳn lên, long lên sòng sọc, nhưng cũng không có tác dụng gì. Thứ này quá cứng, với thể chất bị giới hạn không thể vượt quá 9.99%cube như bây giờ, hắn không thể bẻ được.

“Ah.... tức chết ta....”

Richard tức điên người, tay hắn vẫn nắm lấy cán tròn của cây gậy, đánh đu trên đó, nhảy lên choi choi như một đứa trẻ nhõng nhẽo, thoạt nhìn có chút buồn cười. Lão Bat nhìn cảnh này đã quen, cũng chẳng biết nên ý kiến gì. Richard có đôi lúc chỉ như một đứa trẻ lớn xác, có lẽ là do cao tầng ở ma giới, ai cũng đối xử với hắn như em út, luôn chiều chuộng, trêu đùa hắn.

Cạch.

Bất ngờ, viên cầu trên đỉnh gậy xoay nhẹ, chuyển hướng theo mấy cái nhún nhảy của Richard. Căn phòng rực sáng, ánh sáng từ viên ngọc đột ngột tỏa ra làm cho Richard đã quen với bóng tối cảm thấy nhức mắt kinh khủng. Nguồn sáng kia mở ra, lập tức nuốt chửng lấy hắn.

“Ta xxx, thứ này không phải bẻ, mà là xoay sang bên mới xài được !!” Hai chủ tớ cùng gào lên kinh ngạc, trước khi hoàn toàn mất hút trong quầng sáng.

...

Hai chủ tớ biến mất. Nhưng cây gậy vẫn lấp lánh ánh sáng đậm đặc, trắng lóa đến chói mắt.

Đột nhiên, cây gậy chuyển hướng, đổ rạp xuống mặt đất, bắt đầu xoay tròn như kim đồng hồ, vòng xoay của nó càng lúc càng nhanh, đến khi hình thành một cái đĩa ánh sáng liên mạch, cả căn phòng bắt đầu rung lên.

Nếu từ bên ngoài nhìn vào, căn phòng hình vuông này đang bắt đầu chuyển động, lắp ghép như một khối rubich.

Sau đó bốn vách tường bật mở ra bốn phía. Những đường kẻ tử các cạnh của những bức tường hình vuông này bắt đầu dài ra, sáng lên ánh sáng màu vàng kim, bắt nối với nhau, càng lúc càng lan rộng.

Từ trung tâm trận pháp sáu cánh màu đen trên cánh đồng hoang kia, những vạch sáng này đồng loạt lan tới khắp nơi trên thực nghiệm đảo. Những nét ngang, dọc đan xen nhanh chóng hình thành một bàn cờ cỡ lớn.

Cả thực nghiệm đảo nhanh chóng biến thành một sân cờ khổng lồ.

Từ những vạch kẻ đã bao phủ thực nghiệm đảo, hàng loạt những bức tường trắng như từ hư không hiện ra, phủ kín hoàn toàn bề mặt hòn đảo.

...

Richard mở mắt, đau nhức dụi dụi vài cái. Hắn âm thầm chửi thề mấy tiếng, đồng thời nuối tiếc vì tại sao bản thân lại không mang theo kính râm.

Được vài phút sau, tầm nhìn của hắn mới có thể ổn định trở lại.

May quá, chưa có bị mù.

Nhưng tầm nhìn vừa ổn định trở lại, con mắt của Richard lại một lần nữa như muốn lòi tròng.

Khi hắn thấy mình đang đứng trên một quảng trường lớn, ở bên một bàn điều khiển bằng đá, trên đó hiện rõ một màn hình ảo ảnh.

Quang cảnh cả thực nghiệm đảo đồng thời hiện ra trên màn ảnh này. Nhưng quỷ dị là, thực nghiệm đảo đã bị xắp sếp lại, phân chia thành 64 ô vuông đen – trắng bằng nhau. Thoạt nhìn có chút giống bàn cờ vua.

Không chỉ thế, hắn cũng có thể thấy được mấy đốm sáng đang di động không ngừng trên mỗi ô vuông.

Ký hiệu của mấy đốm sáng này cũng hiện lên rõ ràng, tổng cộng chia làm 5 loại: King – Queen – knight – Bishop – Rook – pawn.

“Mẹ nó, cái gì thế này !? Đây là bàn cờ vua chắc !?”

Quai hàm Richard mở rộng, há hốc ra hết cỡ có thể. Thậm chí lão Bát bên cạnh còn nghe thấy tiếng xương hàm vang lên kẽo kẹt, bất mãn vì bị kéo căng quá đáng.

Ồ, mà lão cũng không rảnh để quan tâm đến cái quai hàm của Richard nữa. Vì trên đầu lão đang hiện một chữ Queen to đùng, nhìn rất chối mắt.

Còn trên đầu Richard là một chữ King cũng to không kém.

Chỉ là hắn đang bận ngoác mồm trợn mắt nên không để ý mà thôi.

...

Hind El và đám quỷ dạ hành ngơ ngác nhìn quanh.

Nơi họ đang đứng là một quảng trường trắng xóa. Có vẻ là hình hộp vuông.

Gọi là có vẻ bởi vì bốn góc vuông của căn phòng lại là bốn cánh cửa thật lớn, hoa văn kỳ quái vôi cùng. Dường như mô tả một loại chim nào đó, đầu tròn, mỏ nhọn... ấy chết, chim nào chẳng vậy... nhưng cánh của chúng hình vuông, đuôi xòe rộng hình tứ giác, màu vàng óng, trông sống động vô cùng.

À... nếu bạn là người Việt Nam thì bạn sẽ biết đây là con chim lạc, còn Hind El tất nhiên không thể biết được.

Nếu chỉ có thế thì Hind El cũng chẳng có gì phải xoắn.

Cái chính là cô ta nhìn thấy trên đầu đám quỷ dạ hành, con nào cũng có một chữ pawn thật lớn lơ lửng – trong suốt.

Một con quỷ trong đó nhanh nhảu chạy lại gần bức tranh quỷ dạ hành Hind el vẫn đang cầm, thò tay vào đó lấy ra một tấm gương thật lớn, giơ lên lắc lắc với Hind El, bộ dáng rất khoa trương.

Trên đầu cô ta là chữ Bishop...

...

Lee Ji Won và Ji Jine cũng bị nhốt trong một căn phòng trắng tinh như vậy.

Thiết bị quét hình 3D hoàn toàn gặp trở ngại, hắn không thể tham trắc bất cứ thứ gì ngoài căn phòng cực lớn này.

Robot Omega đơn độc đứng đó, giữa quảng trường trắng lạnh lẽo, 8 cánh cửa màu vàng kim với những hoa văn chim lạc chuyển động lung linh và ánh kim của mobile suit này là màu sắc duy nhất trên bức tranh đơn điệu này.

Hai người nhìn nhau, kinh ngạc phát hiện, trên đầu Lee Ji Won là chữ Knight lấp lánh mà trong suốt.

Còn Ji Jine lại chỉ là một chữ Pawn mà thôi.

Chợt cả hai đều cảm thấy cơ thể chấn động, chưa kịp nói một lời nào thì cả hai người đều biến mất. Vì robot Omega đã hoàn toàn kết nối với Lee Ji Won, nên hắn kéo theo cả nó tới một căn phòng trống khác.

“Ji Won... Ji Won...”

Trong căn phòng trắng, chỉ còn mỗi một mình Ji Jine đứng đó. Đơn độc một mình, hoảng loạn nhìn quanh.

...

King nhíu mày nhìn về bàn điều khiển trước mắt.

Một bàn đá có vẻ cổ kính, tạo hình như một đoạn gốc cây bằng bạch ngọc, ở giữa khảm một viên cầu thủy tinh tròn thật lớn. Từ đó ánh sáng không ngừng tỏa ra, ngưng kết thành một màn hình trong suốt trên mặt bàn.

Nhìn rộng ra, căn phòng này cũng giống hệt các căn phòng khác. 8 cánh cửa có biểu tượng chim lạc xoay vần – King biết rõ, những biểu tượng này đại diện cho ấn ký lực lượng của True Queen, nên cũng không thấy bất ngờ lắm, dẫu sao trận pháp này cũng do cô ấy tạo ra. 8 cánh cửa này chia làm hai loại, bốn cánh ở giữa những bức tường trắng tinh có mức lóa mắt kia, bốn cánh cũng đặt ở bốn góc phòng, chỗ giao nhau giữa hai bức tường.

Là lối thoát khỏi đây !?

Vậy thì cánh cửa nào mới là lối ra !?

Chọn sai thì sẽ ra sao !?

Nghĩ một thôi một hồi cũng không thấy có kết quả gì, King bắt đầu nhìn về phía bàn điều khiển bằng đá.

Cũng giống với chỗ Richard, bàn điều khiển này hiển thị tọa độ của tất cả mọi người trên thực nghiệm đảo, dưới dạng các cấp độ của quân cờ.

Phân cấp này rất giống với phân cấp của Trường sinh đảo. Đứng đầu là King, sau đó tới Queen, knight, bishop, rook, pawn.

Có lẽ tất cả mọi người không hề để ý, bọn họ đang trải dàn ngang trên hai mặt trận. Giống như những quân cờ thực sự.

Một bàn cờ sống, chiến trường là thực nghiệm đảo, còn quân cờ là tất cả những người tham gia. Hai ngôi vị King chính là người đánh cờ.

Nhưng thế này để làm gì !?

Trận pháp trung tâm ở đâu !?

Chẳng lẽ phải đấu đến khi một bên ngã xuống thứ đó mới hiện ra !?

Hàng loạt câu hỏi cấp tốc hiện ra trong đầu King trong một cái nháy mắt. Chỉ liếc sơ qua, hắn cũng có thể biết được cách sử dụng bàn cờ này như thế nào, nhưng lý do để mọi người cùng phải tham gia trò chơi này cũng quá khó hiểu đi.

Rốt cuộc cô ta muốn làm gì đây !?

Boss à !? Rốt cuộc người muốn làm gì đây !? – Phía bên kia, Richard cũng nhăn nhó, Lục Vân Tiên không hề nói gì với hắn về bàn cờ này cả.

Thế là thế nào chứ !?

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK