Tiên giới.
Tam thập tam thiên.
Vùng trời thứ 22.
“Này bà xã, chúng ta còn định đi bao lâu nữa đây !?” Một giọng nam lười nhác, uể oải vang lên.
“Nếu anh không than vãn nữa thì tốc độ của chúng ta sẽ nhanh hơn đấy.” Một giọng nữ lạnh băng đáp lại.
Vùng trời thứ hai mươi hai được cho là nơi thanh bình nhất tiên giới, khí hậu ôn hòa, cỏ cây tươi tốt, linh khí nồng đậm.
Giữa vùng trời bao la, bát ngát gió thôi, hai luồng ánh sáng, một xanh lam, một đỏ thẫm bay qua như hai vì sao băng. Ở phía dưới, từng đàn linh thú, tiên cầm như cảm nhận được khí thế vội vã của hai người, bỏ chạy toán loạn.
Không may có một tiên hạc trắng muốt, cả người lớn như một con trâu mộng, vì không kịp tránh né, bị luồng sáng màu đỏ thẫm bay sượt qua, không ngờ hóa thành tro bụi ngay lập tức.
“Đừng có lạm sát.” Giọng nữ lại vang lên, có ý khiển trách.
“Không có cách nào, bay nhanh như vậy, cái gì cũng phải chú ý thì rất mệt, anh đã né nó rồi đấy chứ.” Giọng nam bất đắc dĩ nói.
Đột nhiên, hai luồng ánh sáng giảm tốc độ, vì không khí phía trước trở nên đậm đặc hơn rất nhiều, có lẽ họ đã bị phát hiện:
“Yêu nghiệt phương nào, dám xâm nhập nhị thập nhị thiên, không biết sống chết.”
Một giọng nói hùng hậu, như sấm động bên tai truyền đến chỗ hai người, mang theo một trận cuồng phong quét tới.
Gió lớn thổi mạnh, dường như cũng tán đi lớp ánh sáng bao phủ thân thể hai người lạ nơi chân trời, để lộ ra hình dạng thật của họ.
Người thanh niên có dáng người vừa chuẩn, mái tóc màu đỏ chói, để dựng lởm chởm, chĩa ra như mấy con nhím, tai đeo đôi khuyên tai bằng bạc, một bên là thánh giá, một bên lại là tượng phật. Mắt màu hổ phách, vẻ mặt lười nhác, nhưng phong thái ung dung, có chút kiêu ngạo bất cần. Hắn mặc áo khoáng màu đỏ, chân đi ủng da màu đen, bộ quần áo bên trong bó sát, nhìn qua rất hợp thời trang ở trái đất. Tất nhiên, ăn mặc như vậy ở tiên giới được coi là dị hợm, và đương nhiên hợp với từ ”tà ma ngoại đạo.”
Cô gái đi cùng hắn, nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, tóc đen, cắt nhắn đến ngang vai, cũng mặc một bộ quần áo như của chàng trai kia, nhưng đổi lại áo khoác màu xanh. Bộ quần áo màu đen bó sát tôn lên những đường cong hoàn mỹ và cặp chân dài thon thả. Nhìn qua cũng biết, họ mặc áo đôi. Khác biệt ở màu áo và đôi găng tay trắng cô gái đang đeo mà thôi. Khuôn mặt cô gái này có thể nói là khá xinh đẹp, nhưng luôn nhíu mày với vẻ khó chịu, chỉ thiếu viết tám chữ lên mặt: “Chị đây đang bực, đừng có làm phiền.”
“Uây... họ gọi chúng ta là yêu nghiệt kìa. Anh thì chuẩn không cần chỉnh, nhưng em là người ở tiên giới chính gốc đấy nhé.” Chàng trai nghe tiếng sấm động kia thì cười khoái trá.
“Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, lấy ma thì theo ma.” Cô gái thở dài cảm thán.
Hai người cũng chỉ nói được có vậy, vì trước mặt, gió lại thổi mạnh, chỉ trong cái chớp mắt, đã có 7 ông già đứng ở đó. Những người này ăn mặc theo kiểu tiên giới truyền thống, áo bào cổ lỗ sĩ, cổ áo vắt chép, tay áo rộng thùng thình, ông nào cũng cố để chòm râu và lông mi dài cho nó có vẻ “tiên phong đạo cốt”. Dù chẳng biết họ tu đến năm nào tháng nào mới thành tiên chân chính được. Hai người chỉ liếc mắt nhìn qua cũng biết, bảy ông già này mới đạt đến kim đan kỳ (15% cube), già như vậy mà chỉ được có thế, đời này họ đã hết hi vọng rồi. Có lẽ vì vậy họ mới bị đẩy đi làm lính tuần tra thế này.
Nhìn đôi nam nữ ăn mặc “quái dị” này, người già nhất trong cả đám hét lớn:
“Yêu nghiệt, các người là...”
Chưa dứt câu thì trước mặt hắn tối xầm, tầm nhìn chỉ còn hẹp bằng cái bàn chân.
Đúng là bàn chân. Ông lão chỉ cảm thấy cả người mất thăng bằng, đất trời âm u, thiên địa tù mù, đại não chấn động, sống mũi và răng cửa đau điếng, sau đó đến xương gáy cũng phát ra một tiếng trầm đục rồi vỡ nát thê thảm.
Nếu còn sống thì chắc ông ta có thể nhìn ra được, mình không ngờ đã bị dẵm xuống mặt đất từ lúc nào, tên “yêu nghiệt” này chỉ dùng một chân, dẵm mình từ trên trời xuống dưới đất, sau đó tiếp tục dẵm nát đầu mình. Hắn nhổ một ngụm nước bọt, ngoáy ngoáy tai rồi lẩm bẩm:
“Lão có thể thôi lải nhải cái yêu nghiệt đó đi được không !? Vợ ta nghe rất khó chịu.”
“Ờm mà... lão cũng không nói được nữa rồi nhỉ !?”
...
Cả đám “tiên nhân” rởm ở trên không trung giờ này mới kịp phản ứng, khuôn mặt tái mét, lắp bắp hô lớn.
“Các người là ai !? Chúng ta là ngoại vi đệ tử của không linh kiếm phái, bọn ta mà chết thì sinh mệnh đăng sẽ tắt, truy binh đến ngay bây giờ đây, khôn hồn thì mau...”
“Ồ, không linh kiếm phái, đúng hàng rồi.” Chàng trai cười tươi như hoa.
“Ừm.” Cô gái cũng gật đầu tán đồng, hoàn toàn coi đám người đang gào thét bán nước miếng kia là không khí. Lang thang trong tiên giới mấy năm nay, họ cũng bắt đầu thấy mệt mỏi rồi.
Thấy vẻ lạnh nhạt của hai người, mấy ông già đều thấy cổ họng có chút vị đắng, mặt già đỏ lên, không biết vì ngại ngùng khi báo tên mà vẫn bị đối phương xem thường, hay vì tức giận. Tuy thế, cả đám vẫn sáng suất nắm bắt tình hình, liếc nhìn nhau một cái, gật đầu hiểu ý, rồi nhanh chóng tách ra 6 hướng, bắn vọt đi như tên lửa.
Hai người kia cũng chẳng ngăn cản, chỉ thản nhiên đứng đó. Mấy ông già mới đầu còn thấy kỳ quái, nhưng rất nhanh bọn họ đã hiểu ra.
Chỉ trong chớp mắt, năm người phóng đi năm hướng đều bị cắt nát thành từng mảnh thịt vương vãi, chỉ còn người bay chậm nhất khá hơn, chỉ bị cắt thành hai nửa. Trước khi chết, mắt vẫn trợn trừng không thể tin nổi, ông ta lẩm bẩm:
“Bảy mươi hai tiểu kiếm hình thành diệt tiên trận !!!!!!!!! Các người là Phi Kiếm và Hỏa Long của ma giớ....”
Đôi nam nữ ăn mặc thời thượng này không ngờ lại là hai trong bốn ma tướng – cũng là bạn thân của Lục Vân Tiên. Hỏa Long và Phi Kiếm. Người của ma giới đã bị phong tỏa hoàn toàn, nhưng tứ đại ma tướng đều có thực lực mạnh mẽ, ít nhất cũng tương đương với 40% sức mạnh cube, hoàn toàn có thể xé rách bức màn chắn giữa các thế giới, tự do đi lại. Hai người đột nhiên xuất hiện ở tiên giới, muốn tìm Không Linh kiếm phái để làm gì đó đã mấy năm nay, cuối cùng cũng có thành quả.
Hỏa Long nghe thấy vậy, gật đầu tán thưởng một cái, sau đó đưa tay lên gãi gãi mái tóc đỏ thẩm rối bời vì gió lớn, nháy mắt với Phi Kiếm:
“Bố trí từ lúc nào vậy !?”
“Từ lúc “yêu nghiệt phương nào.” !!!” Cô gái nhạt giọng nói.
“Đôi khi anh cảm thấy em rất hợp với một câu !!” Hỏa Long tủm tỉm.
“Câu gì vậy !?” Phi Kiếm nghiêng đầu hỏi.
“Khẩu phật tâm xà.”
“Anh không thích à !?”
“Yêu chết đi được ấy chứ !!” Hỏa Long làm một động tác hôn gió sến súa làm Phi Kiếm thấy lạnh người nói.
Đột nhiên, vẻ mặt Hỏa Long thay đổi, nhíu mày nhìn thảm cỏ xanh mượt dưới chân mình. Từng luồng sinh khí bốc lên dào dạt. Những nhánh cỏ thẳng tắp như có sinh mệnh sống, bỗng nằm rạp ra, chỉ để lại một số nhánh ở giữa, xếp thành những ký tự riêng biệt.
Dòng chữ viết: “Vân Tiên đã giải ấn – trở về gấp.”
“Là tin nhắn của Mộc.” Phi Kiếm hạ xuống, đứng sóng vai với Hỏa Long, nhìn chăm chú vào hàng chữ nói.
“Cái thằng này, đã bảo chờ ở đó đi mà, gấp cái gì chứ.” Hỏa Long nghiến răng càu nhàu.
“Đó mới là Vân Tiên chúng ta biết.” Phi Kiếm thở dài.
“Vậy chuyện của Không Linh kiếm phái và thứ đó giải quyết sao đây !?”
“Để cho người của Thần Giới làm đi, họ gấp hơn chúng ta.” Phi Kiếm ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
“Hazz, vất vả bao năm, cuối cùng lại thành cu li cho người khác.” Hỏa Long chán nản nói. Sau đó như chợt nhớ ra điều gì, hắn mới cổ quái hỏi:
“Mà sao Mộc biết chúng ta ở đây !?”
“Chỗ nào có thực vật đều nằm dưới sự giám sát của cô ấy.” Phi Kiếm lạnh giọng trả lời, sau đó nhún nhân một cái, cả người đã như mũi tên, phóng đi trong chớp mắt.
“Vẫn biết cô ấy lợi hại, nhưng thế này thì hơi quá rồi nha. Không hổ danh là con gái đẻ muộn của Long Thần.” Hỏa Long lẩm bẩm nói. Sau đó hắn chỉ tay vào thảm cỏ, hét lớn:
“Nghe đây, nếu còn tùy tiện giám sát bọn anh, nhất là lúc anh chị muốn đánh dã chiến, đừng có trách anh độc ác đấy. Trở về sẽ đánh mông em.”
Sau đó chẳng cần biết bên kia có nghe được không, hắn hậm hực hóa thành một luồng sáng đỏ thẩm, vội vã đuổi theo Phi Kiếm.
...
“Athena đại nhân, đã có tin tức về Yggdrasil.”
“Ồ, vậy là hắn không có lừa ta, xem ra cao tầng của ma giới cũng khá được việc.”
Ngồi giữa cung điện kiểu la mã cổ đại, mái vòm hình tam giác, được chống trụ bởi hàng loạt cột đá bạch ngọc, Athena nhếch môi cười nói.
“Em gái, vậy bao giờ chúng ta có thể ra tay đây !?” Trên chiếc ngai được bọc kín bằng da người. Một vị Thần đầu đội mũ trụ, mình mặc áo giáp, kiếm đeo bên sườn, khiên che trước ngực, hồ hởi nói.
“Bình tĩnh nào Ares, anh lúc nào cũng như con trâu điên vậy, nghe em gái bé nhỏ của chúng ta nói đã chứ.” Một vĩ nữ thần quyến rũ vô cùng, dung nhan đẹp đẽ lại có một mị lực đặc biệt, làm người ta dù nhìn vào cả trăm ngàn lần, thậm chí cả vạn năm cũng phải thấy mê mẩn, che miệng cười duyên nói.
“Aphrodite, phụ nữ như các người không thể hiểu được đâu, là một người đàn ông, nếu không được tắm máu tươi của kẻ địch, xiên mũi giáo của ta qua lồng ngực bọn chúng, lắng nghe từng tiếng rít gào, những hơi thở hấp hối, không thể là đàn ông chân chính được.” Ares cười lớn nói.
“Nói bậy, tôi có vậy đâu.” Một chàng trai trẻ lên tiếng phản bác.
“Hesmes, vậy cậu không phải đàn ông đich thực rồi.” Aphrodite cười giễu.
“Mọi người, đủ rồi.” Athena chán nản, xua tay nói.
Đại điện nhất thời im lặng.
“Mới xác định được vùng trời có Yggdrasil, còn chưa thực sự nhìn thấy nó. Để tiếp cận Yggdrasil vẫn còn chút khó khăn, đây là vấn đề của ma giới, không cần phải vội.” Athena cầm báo cáo, đọc kỹ một lượt rồi nói.
“Vậy cụ thể cần bao nhiêu thời gian !? Tại sao không thành công rồi hẵng báo !? Làm ta tụt hết cả cảm xúc.” Ares mất kiên nhẫn nói. Sau đó hắn xoay người đi thẳng, chẳng buồn ngoái lại lấy một cái.
“Vì họ cần người giúp. Ai tình nguyện đi nào !?”
“TA.” Ares không biết từ lúc nào đã quay lại, đứng giữa chính điện, hiên ngang khí thế nói.
“Không được, anh đi chỉ có hỏng chuyện, khi nào có nhiệm vụ đập phá với giết chóc em sẽ để anh đi.” Athena bất đắc dĩ nói. Còn Ares nghe xong, như bong bóng xì hơi, lại một bước đi thẳng, không ai muốn ngăn hắn lại.
“Người thì ai đi cũng được thôi, đám người tiên giới giờ này chắc đều đã thành mấy khối xương già hết rồi, chỉ cần một chủ thần của chúng ta cũng có thể quét ngang một “thiên” của bọn họ.” Hesmes cười khẩy, nhún vai nói.
“Quan trọng là nếu có tìm được Yggdrasil, sau đó kết nối với thần giới, chúng ta cần bao nhiêu thời gian trước chiến tranh.”
Athena ngẫm nghĩ một chút rồi nghiêm giọng nói:
“3 năm. Mọi người hãy cố gắng, kiên nhẫn chờ đợi. 3 năm sau, chắc chắn chúng ta sẽ có chiến tranh.”
Chín vị chủ thần ngồi quanh đại điện đồng loại cười lạnh, khí thế mãnh liệt tỏa ra làm đỉnh Olympus vốn đã được trùng tu từ đống đổ nát một lần nữa run rẩy.