Mục lục
[Dịch]Trường Sinh Đảo- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con bé này nhỏ tuổi mà thật độc ác.” Hội trưởng hội hiệp sĩ, Mr. Zero cảm thán.

“Không như vậy khó làm đại sự.” Trương Chân cũng gật đầu tán đồng.

“Từ lúc đưa ra nước sinh mệnh, thái độ của thánh nữ cũng đã đủ cho cô ta thua trận rồi.” Hiệu trưởng Thomas Lanyi than khẽ, chỉ tay một cái vào không gian, biến mất ngay sau đó.

“Hừ, lúc nào cũng giả bộ thần bí.” Trương Chân hừ lạnh. Quanh người ông, gió bỗng nổi mạnh lên, trong phút chốc, ông cũng biến mất.

Hội trưởng hiệp hội kị sĩ bàn tròn, Mr. Zero xoa xoa hàm hâu tạo nghệ của mình, trầm ngâm một lúc rồi lục trong người ra một chiến IMI’s Phone đời mới nhất, gạt gạt mấy cái trên màn hình cảm ứng. “Không thể không khen ngợi cái đám trẻ ở trường sinh đảo, mấy thứ đồ công nghệ này qủa thật rất tiện.” Ông thầm nghĩ.

“Alo, Joseph, cho một taxi đến cửa thánh đường đón ta ngay nhé.”

...

Trong một hoa viên lộng lẫy, không khí tràn ngập mùi hương hoa dịu nhẹ, tiếng chim hót râm ram, khi líu lo, khi lảnh lót, cảnh vật đẹp đẽ không thua bất cứ một thắng cảnh nhân gian nào, hai vị Queen của trường sinh đảo ngồi đối diện nhau qua một bàn trà màu trắng ngọc, ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra, nhìn qua cũng biết không phải phàm vật. Thái độ hai người ung dung từ tốn, dường như mấy sự kiện động trời gần đây ở giáo đình không hề có chút liên quan gì đến họ vậy.

“Từ khi Ren trở về, em phát hiện ra một điều rất thú vị !?” Shaorin dùng giọng dịu dàng nói.

“Hử.” Stellar nghiêng đầu, có ý hỏi.

“Ren dường như đã thật sự thích King rồi.” Shaorin cười nói, hai tay nhịp nhàng thao tác qua lại trên mấy tách trà, khuấy đảo nhẹ nhàng. Cốc trà bốc khói nghi ngút, khẽ gợn sóng, hòa nhịp với cảnh vật chung quanh, tự nhiên như cây cối và những tảng đá.

“Trước giờ nó vẫn xem King như thần tượng mà.” Stellar không quá ngạc nhiên, điều này cao tầng ở trường sinh đảo ai cũng biết, chẳng tính là bí mật gì. Hơn nữa tính cách của Ren thật sự là ruột để ngoài da, có gì nói nấy, ít khi cô giấu diếm được ai chuyện gì.

“Không, trước đây là hâm mộ và sùng bái, còn bây giờ là cảm động và yêu thích.” Shaorin khẽ lắc đầu nói.

“Làm sao em biết !?”

“Trong cơ thể ba người chúng ta đều tồn tại lạc ấn ràng buộc với King, buộc chúng ta từ nhỏ đã phải toàn tâm toàn ý phục tùng anh ta. Từ khi có phượng hoàng kiếm, em đã thử cắt đứt thứ này nhiều lần, nhưng không mấy hiệu quả. Tuy vậy, vẫn đủ để hiểu rõ nó.”

“Lúc Ren khóc, cảm xúc của em ấy dành cho King là thật lòng, hoàn toàn không hề có dấu hiệu lạc ấn phát tác. Hơn nữa có một điểm thú vị là, phong ấn này lại chớp tắt, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.”

Shaorin nhẹ giọng giải thích.

“Nói như vậy, chỉ cần chúng ta thật sự phát sinh tình cảm với hắn, lạc ấn này cũng mất đi tác dụng !?” Stellar gõ gõ nhịp trên mặt bàn trầm tư.

“Ừm, nhưng đừng lo, nếu chị thật sự phát sinh tình cảm với anh ta, em sẽ cắt đứt thứ đó giùm chị ngay lập tức.”

“Không cần thiết, lúc đó chị sẽ tự quyết định.” Stellar khoát khoát tay nói. Đùa sao, để phượng hoàng kiếm cắt đứt đi một phần cảm xúc của mình, ai biết sau đó mình sẽ trở thành cái dạng gì. Tốt nhất không thử vẫn hơn.

“À, quyết định của chị là kiểu kiếm thêm Queen cho hắn ấy hả !?” Shaorin cười trêu.

Stellar có chút bất đắc dĩ, ray ray một bên thái dương, giải thích:

“Năng lực của cô ta là ánh sáng kiến tạo, của King lại là hủy diệt, hai thứ này nếu ở cùng một chỗ, em biết chuyện gì sẽ sảy ra chứ !?”

“Không biết, nhưng chắc hẳn sẽ rất thú vị. Nhưng chị ép cô ta như vậy, làm sao cô ta toàn tâm toàn ý được.”

“Cô ta không còn lựa chọn nào khác.”

“Tín ngưỡng là một thứ rất mạnh mẽ, nhưng cũng đôi khi vô cùng không vững chắc. Không, phải nói là lòng tin của con người vô cùng mỏng manh. Ngay thi thánh nữ do dự, cô ta đã không lời mà nói cho đám tín đồ biết, cô ta cũng chỉ là con người thôi, cũng có dục vọng, có do dự, có sợ hãi.”

“Vậy, em nghĩ con người có mấy ai muốn cúi lạy và dâng lên tín ngưỡng cho một con người khác không !?” Stellar cười lạnh.

“Nhưng nếu cô ta không còn lực tín ngưỡng nữa, sức mạnh cũng sẽ giảm đi nhiều, thì còn có giá trị gì nữa !?” Shaorin khó hiểu hỏi, đồng thời thổi nhẹ từng dòng khí nóng nghi ngút bốc lên trong tách trà thảo dược, không giống Stellar luôn thích những thứ đắng ngắt, những đồ uống thanh đạm thế này hợp với cô hơn.

Rồi như hiểu ra, cô thì thào nói tiếp.

“Thảo nào chị điều động ám sát bộ, giáo hoàng và đám thần sứ có mặt ngày hôm đó...”

Khóe môi của Stellar cong lên thành nụ cười nhàn nhạt, giơ cốc sứ lên cao, hít một hơi cafe nồng đậm, chậm rãi nhấp từng ngụm.

Ngày hôm sau, tin tức giáo hoàng mắc trọng bệnh đã qua đời được truyền ra, mang lại niềm bi thương cực lớn cho số lượng đông đảo tín đồ. Hàng ngàn người hành hương về thánh địa, cùng bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn cho ông cụ xấu số.

Nhưng cũng chả thể lay ông lão đã nằm trong quan tài kia sống dậy được, vì thế, một giáo hoàng khác đành đảm nhận vị trí đứng đầu giáo đình đầy vinh quang này. Vị giáo hoàng này cũng không khác ông cũ là bao, cũng bày tỏ niềm thương yêu vô hạn đến từng tín đồ, khuôn mặt hòa ái, giọng nói ấm áp mà truyền cảm, rất nhanh đã xoa dịu đi nỗi bi thương cho cái chết của người tiền nhiệm. Được một thời gian nữa, thì giáo hoàng cũ xấu số cũng chỉ còn là một danh tự cho người ta nhắc đến những lúc trà dư tửu hậu, hay dỗi việc bàn tán mà thôi.

...

Shaorin và Stellar vẫn ở lại giáo đình từ hôm đó, công việc thiết lập con đường ánh sáng bắt đầu từ hôm qua, thánh nữ tự mình chỉ huy các thiên sứ làm việc vô cùng cẩn mật và nghiêm túc. Hiệu suất tăng cao hơn bình thường rất nhiều, chỉ trong một ngày, trận pháp hoàn chỉnh đã hiện ra trước mắt mọi người.

“Ta đã làm hết sức rồi đấy, con đường đến thực nghiệm đảo quá là kỳ quái, vô số không gian gấp khúc, địa điểm thì thay đổi liên tục, không theo quỹ tích nào cả....” Thánh nữ Monica, vẻ mặt mệt mỏi nói, khi nhìn vào Stellar, lại có vẻ lảng tránh cùng chút sợ sệt.

“Ừm, tốc độ cũng không chậm.” Stellar gật gù tán đồng. Con đường đến thực nghiệm đảo vốn vô cùng khó khăn, ngoại trừ những cánh cổng đã mở sẵn mười hai năm một lần ở mỗi quốc gia trên trái đất, từ trường sinh đảo muốn đến đó chỉ còn cách dựa vào thanh long cung như lần trước, hay trà trộn vào đám thí sinh lúc xét tuyển tư cách lên đảo. Nhưng ánh sáng kiến tạo lại có thể biến rất nhiều chuyện tưởng như vô lý thành có thể, chỉ cần cho thánh nữ địa điểm chính xác, bất cứ nơi nào trong vũ trụ cô ta cũng có thể đến được.

“Con đường này cần mấy ngày để đi hết đây !?”

“Nếu một thiên sứ bay toàn lực với vận tốc âm thanh thì 17 ngày là tới.” Thánh nữ nói với vẻ chắc chắn.

“Lâu thật đó.” Stellar trầm ngâm một chút rồi quay sang hỏi:

“Em cần bao lâu !?”

“Có lẽ là ba ngày.” Shaorin nhíu mày một chút rồi nói.

“Đi đường cẩn thận, đừng có vác thân tàn về như Ren, là chị cũng khó cứu đấy.” Stellar cười cười nói.

“Không có chuyện đó đâu !” Shaorim mỉm cười tự tin, bước vào trung tâm trận pháp.

“Ta cảnh báo, đường hầm tạo bằng ánh sáng kiến tạo của ta, không giống như những thông đạo bình thường khác. Nếu tốc độ của cô vượt quá giới hạn mà nó có thể dung nạp, những phần không gian mất ổn định sẽ công kích cô liên tục để duy trì sự cân bằng. Đừng có quá tự tin vào tốc độ của mình.” Thánh nữ lườm Shaorin một cái rồi nói.

“Việc đó không cần cô lo.” Stellar cắt ngang.

Thánh nữ hừ lạnh một tiếng rồi phất tay, các thiên sứ xung quanh gật đầu nhận lệnh rồi thay phiên nhau truyền nặng lượng của mình vào trận pháp.

Chỉ trong chốc lát, không gian bỗng sáng rực, một cánh cửa hình ovan hiện ra, thánh nữ điểm tay nhẹ nhàng lên thì cánh cửa lập tức mở ra, theo sau đó là một thông đạo dài tưởng như vô tận, sâu hun hút. Thấy trận pháp vận chuyển vẫn bình thường, cô ta mới hậm hực rời đi.

“Vậy, em đi đây, à... chị đừng uống cafe nhiều quá, không tốt cho sức khỏe đâu, hơn nữa răng sẽ rất nhanh chuyển thành màu vàng, rất xấu.” Shaorin nhún chân một cái, cả người biến mất, chỉ để lại tiếng nói văng vẳng.

“Bảo trọng.” Stellar vẻ mặt bình tĩnh, quay người, nhẹ giọng nói.

...

Uỳnh Uỳnh Uỳnh.

Từng tiếng nổ lớn vang lên bên rìa vóng sáng.

Bên trong cái lồng ánh sáng này, đoàn người lo lắng nhìn về phía cảnh vật bên ngoài.

Từng khuôn mặt dữ tợn của các tử đồ chỉ cách bọn họ có vài bước chân, đôi mắt chúng đỏ máu, khuôn mặt trắng bệch, khuông chút huyết sắc, cả người cơ nhục phồng căng, tạo cảm giác có lực bạo phát cực kỳ mạnh mẽ. Từng con từng đợt thay phiên nhau oanh kích lên vòng sáng bảo vệ do các pháp sư vừa dựng lên.

Nghĩ đến viễn cảnh khi vòng sáng chưa hoàn thiện mà đám tử đồ này xuất hiện, tất cả mọi người cùng không rét mà run.

Đồng thời cũng không khỏi cảm thấy thiếu niên tóc trắng với khuôn mặt hững hờ, nãy giờ vẫn bình tĩnh ngồi dựa lưng vào tảng đá kia.

“kích hoạt trận pháp thứ hai đi.” King nói với Frozen.

Frozen lúc này cũng đã bị dọa sợ chết khiếp, lượng tử đồ nhiều như thế này, ai cũng ăn không tiêu, hơn nữa nhìn qua đám này còn mạnh hơn trước đây rất nhiều. Bộ dáng hung tàn khát máu trước đây giờ thay thế bằng sự bình tĩnh lãnh khốc, công kích tinh chuẩn hơn, lực lượng mạnh hơn, và quan trọng nhất là chúng không hề phung phí ma khí ra xung quanh, chỉ sử dụng lúc cần thiết. Đám này thông minh lên hẳn. Cứ như zombie tiến hóa vậy.

Vậy mà mấy trăm con liên tục công kích, vòng sáng này cũng không hề suy suyển một chút. Độ chắc chắn đến đáng sợ. Chẳng thua kém gì huyền vũ thủ của Ren, có chăng kém hơn chỉ ở chỗ độ linh động kém hơn thôi.

Nghe thấy King phân phó, cô ta mới bừng tỉnh, trầm giọng nói:

“Vâng.” Giọng nói mang theo sự kính nể tự nhiên, trước nay chưa hề có.

Đám ma pháp sư nhận được chỉ thị, không ai có dị nghị gì, dù sao trận pháp này hoạt động được đã là sự kì diệu nhất mà họ từng thấy rồi, chưa tính đến khả năng phòng hộ mạnh mẽ vô cùng, công thức chuyển hóa năng lượng trong từng tấc không gian để duy trì cung cấp tuần hoàn cũng là thứ vô cùng thâm ảo, gần như là chỉ có trong tưởng tượng. Vậy mà vòng sáng này vẫn được dựng lên, chạy tốt. Giờ này ai có ý kiến cũng chỉ còn biết câm nín mà thán phục.

Vậy là cả đám lại lục đục lôi đá mana trong người ra bổ xung sự tiêu hao vừa nãy, tiếp tục kích hoạt vòng tròn pháp trận thứ hai trên cánh cửa nơi trung tâm trận pháp lớn.

Xoẹt Xoẹt.

Cánh cửa sáng rực lên, theo sau đó, vòng bảo vệ cũng bắt đầu thay đổi, cả cái lồng lớn rung lên từng đợt gợn sóng, sau đó là điện lưu chạy dọc xung quanh mặt ngoài, cuối cùng nơi tiếp giáp với mặt đất, một quầng lửa trắng xuất hiện.

Lượt tử đồ vừa chạm phải ngọn lửa trắng này lập tức tan chảy, nhiệt độ ngọn lửa trắng này không kém gì lửa đen của Richard, thậm chí có phần bá đạo hơn. Thứ gì chạm vào lửa trắng đều lập tức tan chảy, nhưng ngọn lửa cũng không như giòi bọ bám vào người, thiêu đốt đến khi nạn nhân không còn mảnh vụn nào mới thôi, điểm này so ra vẫn kém lửa đen một bậc.

Đám tử đồ thấy vậy lập tức lùi ra sau, nhiều con chỉ còn nửa người, cũng điên cuồng chống hai tay xuống đất, bò ra xa, tuy vậy lượt tử đồ đứng gần vòng bảo vệ nhất đã bị tan chảy, đến mảnh xương cũng chẳng còn. Đám tử đồ vì thế mà vơi đi một mảng lớn.

Dù thế, vẫn còn số đông sót lại, chúng lập tức tụ tập lại với nhau, cùng rít gào, ma khí trong người bắt đầu phóng thích ra, cùng hòa quyện vào một chỗ. Nồng độ ma khí dày đặc không ngừng tụ tập lại, đến khi cô đong chỉ còn hình một thanh cự kiếm hai tay khổng lồ, theo tiếng rít gào của đám tử đồ, thanh kiếm rung lên vài lượt rồi nhắm thẳng phía vòng bảo vệ bay đi.

“Hợp kích, bọn chúng có trí khôn vậy sao !?” Robert nhìn mà muốn lòi tròng, thanh kiếm lớn thế kia, tùy ý đổ xuống cũng đập bẹp được vài mạng kị sĩ ấy chứ. Hắn nuốt một ngụm nước bọt xoa dịu cổ họng đang khô không khốc, lo lắng nhìn King.

“Không, chúng chỉ hành động theo những gì dòng máu mách bảo thôi. Có lẽ Richard đã truyền một lượng lớn máu vương tộc vào người chúng, máu vương tộc vô cùng cao quý, bao hàm tinh hoa của tất cả những kẻ ưu tú nhất mất mạng dưới tay vampire, cộng thêm nguồn năng lượng cực lớn nữa. Vì vậy chúng tiến hóa.”

“Nhưng không phải con nào cũng đủ điều kiện để trở thành Ghouls, vì vậy mới thành cái dạng người trương phình này.”

King lạnh nhạt giải thích.

Uỳnh Uỳnh Uỳnh.

Thanh cự kiếm liên tục chém vào vòng bảo hộ làm mặt đất dưới chân họ cũng rung lên từng đợt như cái nhịp tim đang đập thình thịch của mỗi người. Tuy vậy, còn sống sót đến giờ không có ai là người quá kém cỏi, tất cả dù đều đang sợ hãi, nhưng vẫn trấn tĩnh hết sức có thể. Chỉ là nhìn khuôn mặt tái mét của từng người, ai cũng thấy tuyệt vọng vô cùng.

Vòng sáng vẫn không mấy suy xuyển, còn thanh cự kiếm kia công kích được vài đợt cũng đã bắt đầu yếu dần đi, được ba bốn lượt nữa thì tan rã. Lúc này tất cả mới như thở ra một hơi dài, suy yếu ngồi xuống than vãn. Đại đao treo trên đầu vừa được bỏ xuống không lâu thì một cái thòng lọng nữa lại xuất hiện quấn quanh cổ họ.

“Khoan, ngài nói là chúng còn có dạng tiến hóa nữa như con mèo đó !?” Robert nhảy dựng lên, hắn đang nhắc tới Lamia, ngày đó chỉ mỗi mình Lamia cũng đủ làm cả bọn sống dở chết dở, nay thêm vài con nữa thì...

“Ờ, tỉ lệ tiến hóa thành Ghouls khá thấp, nhưng không phải là không có, số thí sinh lên đảo khoảng 300 người, ngoại trừ hơn 40 người còn sống ở đây, số còn lại chắc cũng đủ tạo thành 5-6 Ghouls, nếu Richard thật sự đem máu vương tộc truyền cho từng người.” King một bên sử dụng ánh sáng không ngừng ổn định thương thế, một bên giải thích.

Thần tiễn ở xa chăm chú nhìn hắn, và hắn phát hiện ra một điều: Suốt từ nãy đến giờ, King vẫn ngồi cố định ở một chỗ, thậm chí cả ngón tay cũng không hề di chuyển. Cả người hắn cứ như pho tượng vậy, chỉ có cái đầu còng nghiêng qua nghiêng lại một chút, quá bất thường.

Lật đật đứng dậy, nghiến răng chịu cơn đau hành hạ cơ thể, hắn nặng nhọc đi đến chỗ King:

“Cho ta xem vết thương của ngài.”

King lẳng lặng nhìn hắn, không đáp, chỉ nhíu mày.

Thần tiễn lúc này cũng mặc kệ ba bảy hai mốt, khom người xuống, vạch lớp áo của King ra, tất cả mọi người đang tò mò nhìn vào đều hít một hơi khí lạnh.

Từ vết kiếm đâm lở loét, máu đen ngòm đã khô lại, nhưng từng đợt hắc tuyến như mạng nhện tỏa ra, bao phủ cả vùng ngực bên phải của King, nhìn qua lúc này hắn chăng khác Spider man là bao, vết thương này nhìn rất có phong cách.

Nhưng ai cũng hiểu, thương thế này đang lan rộng ra, hắc tuyến đã chạy dọc đến khuỷu tay của King, phần khác cũng đã kéo xuống dưới thắt lưng. Vài tia mỏng khác cũng đã leo lên đến cổ, chờ một thời gian nữa, có muốn giấu cũng không được.

“Không cử động được có phải không !?” Thần Tiễn trầm giọng.

...

:040:Thắc mắc - hỏi đáp xin liên hệ :040: :

:048:IMI - góp ý - phản hồi (http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=74848&page=99) :048:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK