Chúng khách nhân ngày một đông đúc, chúng con em thế hệ sau cũng theo đó mà lần lựơt xuất hiện, tất cả không hẹn mà cùng hướng tỷ đệ Mộ Tuyết chào hỏi trò chuyện, bất quá nội dung gần như được quy về một loại kịch bản duy nhất:
Lời chào mở đầu câu chuyện: Xin chào Trương tiểu thư, Trương công tử. Tự bạch bản thân: Họ tên, xuất thân, sở thích, sở đoản… nọ nọ kia kia… Nhảm nhí linh tinh kiểu “Ta thích uống trà hơn ăn bánh” hoặc “Lá này màu xanh chứ không phải màu hồng”. Vào vấn đề chính: Vì sao Trương gia lại gặp nạn? Phát triển vấn đề: Tình hình lúc đó kinh khủng ra sao? Mọi người bị giết như thế nào? Bất quá lời từ miệng Mộ Tuyết đi ra có xu thế phát triển theo hướng ma quái kinh dị, hù dọa không ít hài tử yếu tim bỏ chạy, làm tiểu Nam Thành ngồi uống trà bên cạnh không khỏi giơ ngón tay cái tán thưởng “Tỷ tỷ num bờ quăn”.
Mục câu hỏi phụ – Đặc quyền cho những ai can đảm có thần kinh thép, có thể trụ lại cuối cùng : Lí do vì sao em hết ngốc? Đang thao thao bất tuyệt kể cho Lưu Sở Ca nghe một câu chuyện nàng tự biên tự diễn từ bộ phim kinh dị “Lời nguyền”, một tiếng hô thông báo khiến Mộ Tuyết lòng thót lên một cái “Thịch”
– Nhan Thuấn Du Nhan gia chủ bái phỏng. Nhị vị tiểu thư công tử Nhan Vấn Thiên, Nhan Vấn Tâm bái phỏng.
“Rốt cuộc cũng tới”, Mộ Tuyết lẩm bẩm, không khỏi siết chặt tay. Nói nàng lúc này không sợ là nói ngoa, nhưng càng sợ nàng lại càng muốn đối mặt. Nàng không tin trên đời này có kẻ nào có khả năng nắm giữ được nàng. Nàng là của chính nàng, không phải là của bất cứ ai.
– Tiểu Tuyết nhi, trông ngươi có vẻ khẩn trương.
Lưu Sở Ca quả nhiên rất tinh ý, liếc mắt đã nhận ra có chuyện không đúng. Mộ Tuyết hít sâu một hơi, hướng hắn le lưỡi.
– Nghe nói Nhan gia Nhan công tử cùng Nhan tiểu thư đều xinh đẹp tựa thiên tiên, có chút tò mò.
Khẩn trương thì khẩn trương, nàng không thèm giấu, đối mặt đấu tranh mới là chính đạo mà nàng hướng tới. Lưu Sở Ca cười xòa, quạt giấy khẽ khua gõ lên trán Mộ Tuyết, đưa tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé của tiểu Nam Thành lôi đi.
– Tò mò thì đến xem, có gì khẩn trương, đi đi, Sở ca ca dẫn tiểu tử hai ngươi đi, ta cũng chưa từng gặp, ở chung một thành mà lại không biết nhau cũng có chút bức bối, hôm nay nhất định phải mở rộng tầm mắt.
Không kịp phản kháng, hai hài tử một tám tuổi một mười một tuổi đã bị thanh niên khí thịnh mười lăm xuân xanh nắm tay lôi đi. Chưa đến nơi, Mộ Tuyết đã nghe thấy những người đứng phía trước lần lượt hít vào mấy ngụm khí lạnh, không khỏi thở dài, xinh đẹp, luôn luôn được con người tôn vinh tán tụng, chẳng bù…
Khó khăn lắm ba người mới chen vào được một góc, lúc này Nhan Thuấn Du gia chủ của Nhan gia đang chào hỏi với các vị tiền bối khác, Nhan Vấn Tâm cùng Nhan Vấn Thiên mỉm cười đứng ở hai bên, đẹp như tiên đồng ngọc nữ.
Dung nhan của hai người lần lượt đập vào mắt khiến Mộ Tuyết không khỏi cảm thán, quả thật xinh đẹp, thiếu điều còn xinh đẹp hơn cả mô tả trong truyện, thánh khiết như thần tiên trên thiên giới, đúng là một cặp đôi họa thủy mà. Bất quá, Mộ Tuyết lén đặt tay nhỏ lên lồng ngực cẩn thận lắng nghe, nhịp đập bình thường, huyết áp bình thường, không có hiện tượng xuất mồ hôi tay, mồ hôi trán cũng đừng hòng thấy, tay không run, chân đứng vững… Không có vấn đề gì, hoàn hảo sức khỏe đạt một trăm điểm, thật là may mắn!
Mộ Tuyết cơ hồ muốn ngửa đầu lên trời mà cười to hoan hô.
May mắn, may mắn, nàng hoàn toàn miễn dịch với sắc đẹp của nam chính yêu nghiệt.
Tự do ơi, cuộc sống ơi, ta muốn thọ tỉ nam sơn, ta muốn bách niên giai lão, ta rốt cuộc cũng thoát khỏi số phận thiêu thân lao đầu vào lửa tình, ta rốt cuộc cũng tránh khỏi vòng tranh đấu giành nam nhân với nữ chính, ôi tuổi già tươi đẹp như mơ, ta bay tới đây…
Mộ Tuyết híp mắt lâng lâng hưng phấn như đang bay trên chín tầng mây, hiện tại nàng thật muốn nâng chén ăn mừng. Đang muốn mang Lưu Sở Ca cùng tiểu Nam Thành rời đi thì Mộ Tuyết bỗng phát hiện ra một chuyện, kẻ đứng bên cạnh đã hóa tượng đá từ bao giờ, lôi kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
Lưu Sở Ca hiện tại phải nói là mất hết hình tượng, đứng ngây như phỗng, miệng há ra ngơ ngẩn nhìn chăm chăm về một phia, đắm đuối không buồn chớp mắt, nhu tình phút chốc dào dạt tuôn ra như sông suối ào về biển cả. Mà cái phương hướng kia, không phải là nơi Nhan Vấn Tâm đang đứng sao? Cái hiện tượng gì thế này?
– Sở ca ca? Sở ca ca?
– Tiểu Tuyết nhi…
– Ân?
– Ta nghĩ… ta… yêu rồi…
– …
Cái quái gì đang xảy ra thế này? Lưu công tử phong lưu thành tính nay bị Nhan tiểu thư cướp mất hồn rồi! Họa thủy đúng là họa thủy mà, được bàn tay vàng bảo trợ có khác, ngay cả nhân vật phụ như Lưu Sở Ca mà cũng bị nàng ta hớp hồn, không biết nói gì hơn, tiểu Mộ Tuyết đành phải bày ra bộ dạng hắc hắn cười mếu.
– Yêu?
– Phải… nàng thật đẹp, ta nghĩ, đó là người con gái đẹp nhất mà từng nhìn thấy…
– …
Lưu công tử sa lưới tình rồi!
Nhưng mà… nhưng mà tại sao lại là Nhan Vấn Tâm chứ?
Mộ Tuyết bối rối nhìn Lưu Sở Ca đang ngây ngốc bắn trái tim ra bốn phía, nàng phải làm sao đây khi bản thân biết rõ cuộc tình này chắc chắn không thành. Nhan Vấn Tâm là ai? Nàng ta chính là nữ chính, là người sánh vai cùng thiếu niên anh hùng đi trên đường tình. Mà thiếu niên anh hùng đó là ai? Không phải Lưu Sở Ca, đó là Nhan Vấn Thiên.
– Tỷ tỷ, hắn làm sao thế, cư nhiên biến thành tượng rồi?
Tiểu Nam Thành đứng bên cạnh ngửi thấy có mùi không đúng, bèn lách mình ra phía trước thì thấy pho tượng sống Lưu Sở Ca đang há mồm chảy nước dãi, nhất thời không khỏi giật mình kinh ngạc. Mộ Tuyết đành chỉ biết cười khổ nhón chân quơ quơ tay trước mặt Lưu công tử.
– Hắn? Thân xác nơi đây mà tinh thần hiện đang nằm dưới hố.
– Hố?
– Ừ, hố tình.
Tiểu Nam Thành nhíu mày nhìn Lưu Sở Ca rồi lại nhìn về phía Nhan Vấn Tâm đang đứng, tần ngần một hồi mới buông xuống một câu.
– Mắt nhìn người không tệ, cũng rất biết chọn.
Mộ Tuyết thật muốn đập đầu vào tường mà chết. Nhan Vấn Tâm! Nàng lấy trái tim của ai thì lấy, làm ơn tha cho tiểu Nam Thành nhà ta đi! Tiểu soái ca của Mộ Tuyết ta vẫn còn bé thơ mà, Nam Thành chỉ mới có tám tuổi, chỉ là một tiểu hài thôi đó! Mộ Tuyết nhăn nhó mặt mày khóc thét trong lòng.
– Bất quá, không xinh đẹp bằng Khúc Thi Dao…
Lời nhận xét này như dây thừng kéo Mộ Tuyết lên từ đáy sâu vực thẳm, nàng như thế nào quên mất Khúc Thi Dao? Nhan Vấn Tâm mặc dù thật xinh đẹp nhưng vẫn có cái gì đó thua kém Khúc mỹ nhân một bậc, kẻ thánh khiết kẻ ma mị, mỗi người một vẻ, nếu có chênh lệch thì có lẽ đó chính là tuổi tác cùng khí chất.
– Nhưng mà cả hai đều không xinh đẹp bằng tỷ tỷ. Trong mắt Thành nhi tỷ tỷ là đẹp nhất.
Nếu lúc nãy Mộ Tuyết vừa từ địa ngục đặt chân lên mặt đất thì lúc này nàng chính thức bay vọt lên thiên đàng. Hai mắt hóa hình trái tim ngọt ngào lâng lâng nhìn tiểu Nam Thành đang tươi cười trước mặt, “Tiểu Nam Thành thật đáng yêu”, “đệ đệ thật tuyệt vời”, “Thành nhi là số một”,… những lời ca tụng cứ thế bay tà tà ra khỏi miệng nhỏ của Mộ Tuyết, chính thức bỏ quên Lưu Sở Ca qua một bên.
Mộ Tuyết vô cùng hài lòng gật gù, trong mắt tiểu Nam Thành, nàng vẫn luôn là nhất, thật không uổng công nàng hết lòng thương yêu đệ đệ này. Chỉ là, Lưu Sở Ca, xem ra cuộc tình này của hắn vô vọng rồi, Nhan Vấn Tâm làm sao để ý đến hắn được cơ chứ. Luận nhan sắc, hắn thua không còn gì để nói, luận tài năng, ngang bằng, luận võ công, người ta là đỉnh núi còn hắn là vực sâu hun hút, thi ba thua hai, hơn nữa còn là thảm bại cực kì thảm hại, trừ phi có thần tiên thương tình bay xuống giúp đỡ, nếu không, hắn cứ chuẩn bị số kiếp làm Trương Chi mà chết vì Mỵ Nương.
Những kẻ nguyện ý chết vì Nhan Vấn Tâm nhiều như sao trên trời. Ông trời thật không phụ lòng người, lắng nghe hết thảy tâm sự của muôn dân trong thiên hạ, đem những kẻ đó đánh thành không chết cũng tàn phế, không ai có được kết cục tốt đẹp. Mộ Tuyết vốn không muốn quản chuyện này, nhưng mà Lưu Sở Ca lại là bằng hữu đầu tiên của nàng ở thế giới này, hơn nữa nàng cũng đã gọi hắn hai tiếng “ca ca”, không có tình cũng có chút nghĩa, trơ mắt nhìn hắn nhận lấy kết cục không có hậu, nàng thật không đành lòng.
Liệu nàng có nên tiến tới lôi hắn đi, ngay từ bây giờ cắt đứt ngọn nguồn, cho hắn thành thành thật thật ngốc ở một nơi nào đó mà quên đi tất cả? Chỉ còn cón thể làm như vậy, Lưu Sở Ca, Mộ Tuyết ta làm như vậy là muốn tốt cho huynh, đắc tội.
Vừa định tiến lên thực thi ý nghĩ thì đột nhiên một chuyệnxảy ra đập vào mắt khiến Mộ Tuyết phải ngạc nhiên dừng tay.