Tương Nhu ân cần lau mồ hôi trên trán của tiểu thí hài đang nằm say ngủ. Lúc đầu nàng không khỏi kinh ngạc khi thiếu chủ chấp nhận đưa tiểu tử này vào khuê phòng, hóa ra hắn cư nhiên lại là một nữ hài, chả trách. Nhưng tại sao thiếu chủ lại biết được nhỉ? Không lẽ hai người quen biết từ trước? Nhưng trước nay nàng đều hầu hạ bên cạnh thiếu chủ không rời nửa bước, hai người này gặp nhau khi nào chứ?
Lúc này Khúc Thi Dao đang ở khách phòng tiếp chuyện tiểu hòa thượng cùng nam nhân rách rưới. Xem ra là chuyện liên quan đến sự mất tích đột ngột của Vô Không thiền sư. Tuy nhiên tin tức thực sự về thiền sư trên tay thiếu chủ cũng không nhiều, đa số đều bị người đó giấu nhẹm. Người đó. Nghĩ đến đây, đôi mắt ôn hòa của Tương Nhu không khỏi toát lên quang mang lãnh ý.
Kẻ tổn hại đến lão gia cùng thiếu chủ đều là kẻ thù của nàng. Bất kể người đó là ai đi chăng nữa, nhất định sẽ phải trả giá. Nếu y quyết tâm đùa giỡn đến cùng, nàng cũng không ngại phụng bồi.
Tiểu Mộ Tuyết lúc này đang an tĩnh nằm trên giường, quần áo cũng đã được thay sạch toàn bộ, hoàn toàn không đếm xỉa đến những gì xảy ra xung quanh, bỏ mặc luôn Tiểu Bảo đang rên ư ử bên cạnh giường, chìm sâu vào trong giấc mơ, tung tăng hái hoa bắt bướm cùng các soái ca của mình.
* * *
Xung quanh Mộ Tuyết là một vườn hoa xinh đẹp xanh hồng đỏ tím vạn vạn sắc màu, có tiếng soái ca ngâm thơ thổi sáo, lại có anh hùng múa kiếm giữa mưa hoa, xa xa là chàng trai tuấn tú tiêu sái, tay cầm bút lông lả lướt vài đường hữu lựctrên mặt giấy. Khung cảnh đẹp như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Mộ Tuyết hài tử tự nhiên cảm thấy trái tim lâng lâng, đầu óc lâng lâng, tay lâng lâng chân lâng lâng, cả người lâng lâng như say như mê.
Ai, ai, trai đẹp, ngắm thôi cũng mãn nguyện. Càng nhìn sắc tâm càng nổi lên, thật muốn tiến tới vươn tay ra mà sờ thử một phen cho thỏa tâm nguyện.
Bỗng nhiên từng soái ca một đột nhiên không nói không rằng đình chỉ ngay những việc đang làm, xoay người rời khỏi Mộ Tuyết. Nàng không khỏi thất kinh, vươn tay níu kéo chỉ nhận lấy ánh mắt khinh bỉ và những cái khoát tay lạnh lùng. Sao thế này? Sao lại thế này? Mới vừa rồi còn đang êm đẹp mà, nàng và soái ca vẫn còn đang hạnh phúc bên nhau mà. Tại sao…?
Tiếng cười khúc khích vang lên ở một phía xa xa, tiếng khúc khích quen thuộc càng lúc càng gần, càng ngày càng lớn, càng nghe càng ứa ruột ứa gan. Một thân ảnh màu đỏ yểu điệu từ từ đi đới, phóng tầm mắt đưa mị nhãn đến từng mỹ nam.
“Yêu tinh” Mộ Tuyết thì thào. Tại sao yêu tinh lại có thể vào đây? Đây là thế giới riêng của nàng mà? Tại sao? Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, đôi mắt long lanh ngấn nước mở to nhìn về khung cảnh phía trước, mỹ nam trước đây vẫn còn vui vẻ với nàng, hiện đều đã vây quần bên yêu tinh, kẻ đấm vai, người bóp chân, khom lưng ân cần hầu hạ.
Yêu tinh đắc ý nhìn Mộ Tuyết mỉm cười châm chọc. Nàng ra hiệu cho một soái ca quỳ chống tay xuống đất, sau đó ngồi lên lưng hắn, ngạo nghễ phất tay: “Thân ái tuyên bố, chủ quyền nơi này thuộc về ta”, một ngón tay thon dài tinh khiết như ngọc lười biếng chỉ về phía Mộ Tuyết đang ngẩn ngơ, đôi môi tô son đỏ thắm nhoẻn một nụ cười nghiêng ngả đất trời: “Ngươi, cũng là của ta”
…
Không phải chứ? Xâm nhập lãnh thổ bất hợp pháp! Cướp soái ca của nàng! Giờ lại còn muốn bắt luôn nàng! Yêu tinh, ngươi…
– Yêu tinh!Ta với ngươi thề quyết không đội trời chung!!!
* * *
Mộ Tuyết thở phì phò ngồi trên giường, đôi mắt đờ đẫn nhìn chăm chăm về phía trước, mồ hôi lăn dài trên gương mặt non nớt chậm rãi nhỏ từng giọt xuống lớp chăn phủ bên dưới.
Nàng chớp chớp đôi mắt to. Dường như có gì không đúng thì phải?…
Nơi này không phải là vườn hoa trong mơ của nàng. Mắt Mộ Tuyết đảo một vòng parabol nhìn một lượt khắp phòng. Giường gỗ, chăn gấm, màn nhung, gối thêu uyên ương tinh xảo, bên cạnh giường là một chiếc ghế cao đặt một chậu đồng rửa mặt, tới thêm chút nữa là bàn trang điểm bày đủ loại son phấn trâm cài, liếc mắt thêm tí nữa lại thấy một cô nương y phục nha hoàn đang há hốc nhìn mình, nhìn đến tận cùng của vòng parabol, trên chiếc giường quý qui kê cạnh cửa sổ, mỹ nhân áo đỏ tay chống cằm cười cười nhìn nàng, đôi mắt phản xạ ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào trở nên lấp lánh thập phần mỹ lệ.
– Con cún con tỉnh rồi. Mơ thấy ác mộng?
Yêu tinh. Sao lại ở đây? Không lẽ chiếm cứ thế giới của người khác xong liền bắt nàng về đây phục dịch? Đây hẳn là thế giới của nàng ta. Thật tục khí, Mộ Tuyết biểu môi thầm nghĩ. Không được, không thể hạ thấp giá trị bản thân như vậy được, nhất định phải đòi lại chủ quyền, dù sao cũng là mơ thôi mà.
Nghĩ đoạn, Mộ Tuyết bèn leo xuống giường, hùng hổ chạy đến nắm áo yêu tinh gào lên:
– Trả chủ quyền đất lại cho ta!!! Giấy tờ! Sổ đỏ! Soái ca! Hoa bướm! Trả hết đây!!!
Yêu tinh tròn mắt nhìn hài tử đang sưng xỉa mặt mày trước mặt, không khỏi dở khóc dở cười.
– Cái gì… là cái gì cơ?
– … Ta… ta nói là vườn hoa của ta! Soái ca của ta! Trả đây! Trả mau!
Cái gì vườn hoa? Cái gì soái ca? Yêu tinh cùng Tương Nhu không khỏi biến ngốc, nữ hài này tỉnh ngủ chưa vậy?
Yêu tinh nhướn mày vươn ngọc thủ vỗ vỗ gò má phấn nộn của Mộ Tuyết
– Hài tử…
Sau đó là hai bàn tay tà ác nắm lấy da thịt hai bên má của nàng mà kéo ra hai bên, không ngừng thử độ co dãn đàn hồi.
– … Chưa tỉnh ngủ hả?
– A á á, đau! Yêu…
Cái gì? Đau? Ôi cha mẹ ơi, hài tử Mộ Tuyết giật bắn người buông hai tay ra khỏi vạt áo yêu tinh. Nàng lúc này muốn đào một cái hố hơn bao giờ hết, hảo hảo noi theo gương đà điểu bạn hiền rúc đầu xuống đất mà trốn. Ông trời ơi, sao ông luôn trêu đùa đứa con bé bỏng của người như thế này? Mếu máo, thật muốn khóc ròng, nàng cư nhiên làm gì không làm lại đi trêu chọc yêu tinh. Tiêu rồi. Vĩnh biệt, tiểu Nam Thành, hẹn gặp đệ chốn suối vàng.
Hồ ly mỹ nhân buồn cười nhìn bộ dáng rũ cánh chờ chết của Mộ Tuyết.
– Yêu? Yêu ai? Cún con ngươi yêu ta sao?
– Không có!
Mộ Tuyết giật nảy mình. Nằm mơ đi, nàng còn lâu mới yêu thích yêu tinh. Dù yêu tinh thập phần xinh đẹp nhưng nàng lại không hề có sở thích bách hợp, yêu tinh ngươi đừng nên mơ tưởng. Chỉ thấy yêu tinh thở phào cười cười, nhẹ nhàng hướng Mộ Tuyết đá lông nheo một cái.
– May mắn, ta đây cũng không có hứng thú với người đồng giới.
Rùng mình. Tại sao đang trưa nắng mà lại cảm giác như đứng giữa đêm khuya gió rét thế này, đưa tay nhỏ cào loạn gai ốc đang thi nhau nổi trên người, Mộ Tuyết cảm thấy cần phải nhanh chóng chuyển đề tài hơn bao giờ hết.
– Tại sao ta lại ở chỗ này?
– Không nhớ gì sao cún con?
– Ta không phải cún! Hơn nữa, làm ơn ngưng ngay cái ánh mắt ghê tởm đó lại! Ôi, lại rùng mình… Ta nhớ lúc ta ở đây là chiều tối mà… tại sao giờ này lại trở thành buổi trưa?
– Ngươi ngủ ở đây một đêm, nằm nướng muốn khét giường, nên dĩ nhiên bây giờ là buổi trưa. Hơn nữa, tiểu tử, ngươi ngủ ở đây, chiếm phòng của ta, chiếm giường của ta, lại chiếm luôn săn sóc từ nha hoàn của ta… Vậy mà, giờ đây người lại dùng thái độ đáng ghét đó nói chuyện với nhân gia…
Yêu tinh vừa nói vừa đưa khăn tay lên chấm khấm khóe mắt, bờ vai nhỏ bé run rẩy thổn thức, bộ dạng trông ủy khuất vạn phần. Mộ Tuyết bỗng dưng quay ngoắt 180 độ, từ người bị hại trở thành kẻ gây hại. Nàng không khỏi cảm thán: Ôi, đời thật lắm trái ngang.
– Ta … ta xin lỗi… ta không cố ý… ta quên mất… hơn nữa, mau dừng lại, ngươi… ngươi không cảm thấy dùng bộ dáng đó nói chuyện với một nữ hài là vô cùng buồn nôn sao?
Mộ Tuyết rùng mình nhìn kẻ đang bắt chước con thỏ co mình run rẩy trong xó.
– Không cảm thấy.
Kẻ nào đó không giấu mặt trong khăn nữa, ngẩng đầu lên nhìn nàng híp mắt cười cười.
…
– Ngươi giả khóc!!!
– Ta khóc thật.
– Nước mắt đâu?
– Khô rồi.
– Nói dối. Làm sao khô nhanh được như thế chứ?
– Ai, trời thật nóng, nước bốc hơi thật mau.
– Trời hiện đang mùa thu, không phải mùa hè!
– Xem xem, da ta bốc hơi khô nứt cả rồi, phải bảo vệ nhan sắc, Tương Nhu, trà.
– Ngươi đừng có lãng tránh!
– Ai da, da tay khô, da môi cũng khô, không tin hôn thử liền biết… hôn nào… – Ai đó chu môi hồng đỏ thắm.
– Ngươi… – Ai đó trợn trắng mắt chuẩn bị bùng nổ.
– Hài tử, cũng phải bảo vệ nhan sắc, kẻo sau này ma nó cưới, dùng trà.
– Khúc – Thi – Dao!
– A hi hi…
Có khá nhều người hỏi ta: bạch mã hoàng tử của Mộ Tuyết đâu??? *Xuất mồ hôi* Mộ Tuyết ko có hoàng tử cùng ngựa trắng, hồ ly mỹ nam cưỡi quạ đen thì có… đã xuất hiện…