• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Tiểu nữ thân là nữ nhân chốn hồng trần, cùng Vô Không thiền tông các hạ vốn không có quan hệ, như thế nào lại có cố sự?

Thi Dao vuốt ve lọn tóc trong tay bâng quơ trả lời. Đám người bên dưới không thức thời tiếp tục nhao nhao lên chế nhạo trêu chọc. Minh Tú đẹp trai không thèm để ý đến đám người kia, chỉ hướng Thi Dao mỹ nhân tiếp tục câu chuyện.

– Thi Dao cô nương, danh tiếng cô nương tại hạ đã từng may mắn được nghe vi sư nhắc đến, người không tiết lời ca ngợi tài ba của cô nương. Nay môn hạ có chuyện quan trọng bất đắc dĩ mới tìm đến cô nương. Thỉnh xin cô nương ra tay giúp đỡ.

– Uy! Ngươi nói gì? Không lẽ… ý ngươi… tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt là Khúc nữ hiệp Khúc Thi Dao?

Nam nhân rách rưới trừng mắt kinh dị nhìn yêu tinh đang cười khúc khích bên kia. Y trừng mắt xong rồi lại dùng tay phải dụi,tay phải dụi xong rồi lại đến tay trái, dụi cho đến khi hai con mắt y đỏ ké như mắt thỏ mới thôi. Đáp lại lời y là cái gật đầu từ tiểu hòa thượng Minh Tú.

Cái gật đầu đó khiến cho nam nhân rách rưới chấn động, Lưu Sở Ca bên dưới lầu thoáng nhíu mày dường như suy nghĩ điều gì đó, còn Mộ Tuyết thì chính thức đi vào cõi mộng. Thi Dao cô nương đệ nhất hoa khôi, yêu tinh hại nước hại dân không ngờ lại là nữ thần tượng của nàng: Nữ hiệp đỉnh đỉnh đại danh Khúc Thi Dao.

Đang còn lay hoay không tin tưởng vào con mắt lỗ tai của bản thân thì một cơn quay cuồng ập đến. Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, Mộ Tuyết chỉ cảm thấy đắng chát trong miệng, một luồng khí dâng lên từ bụng khiến nàng không khỏi gập người há miệng “Ụa”.

Minh Tú đẹp trai ngời ngời vừa mới rồi còn đang nhìn Khúc mỹ nhân thắm thiết tình cảm nay chật vật hơn người. Một tay nhấc bổng Mộ Tuyết lên như xách cún, tay khác dang ra không biết làm gì. Một thân bố y sạch sẽ giờ đây từ trên xuống dưới không nơi nào không dính tác phẩm của Mộ Tuyết. Nam nhân rách rưới bên cạnh thì đã cười ha hả.

– Xem ra tiểu tử này bị ta phun rượu cho say đến quay cuồng trời đất rồi! ha ha. Tạo nghiệt không thể sống! Hòa thượng thúi, là ngươi làm, tự chịu trách nhiệm! Ha ha

Lúc này Lưu Sở Ca đã chạy lên lầu hai giật lấy Mộ Tuyết mềm nhũn như bột từ trên tay Minh Tú.

– Tiểu Hàn, tiểu Hàn!

– Yên tâm, hắn tạm thời say xỉn quá độ thôi, ha ha.

Nam nhân rách rưới ha hả cười khoát tay trả lời. Mộ Tuyết lúc này căn bản không phân biệt nỗi trời với đất nữa. Hiện tại nàng nhìn người nào cũng ra ba bốn người. Trời đất loạn chuyển, đã chóng mặt nay lại càng thêm chóng mặt.

Lưu Sở Ca không khỏi lo lắng đỡ lấy nàng.

– Tiểu Hàn, ta tìm cho ngươi một gian phòng nằm nghỉ. Vi ma ma!

Bỗng dưng trong lòng Mộ Tuyết khẽ động. Nguy hiểm! Nàng hiện tại đang cải trang làm nam nhân, tùy tiện ngủ ở một nơi xa lạ không cam đoan được sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nàng vung tay giẫy khỏi vòng tay của Lưu Sở Ca, lảo đảo mò mẫm tới bên Tiểu Bảo.

– Không sao, ta… tự về nhà.

– Không được! Ngươi hiện tại đi còn không vững, làm sao có thể về nhà!

Ở lại càng nguy hiểm hơn.

– Yên tâm ở lại đi, tiền bạc không cần lo lắng, Sở ca ca sẽ tìm một cô nương chăm sóc cho đệ.

Báo động đỏ. Cô nương ta mới không cần!

– Lỗi là do ta, huynh đệ nếu không muốn ở lại nơi này, ta sẽ đưa ngươi trở về.

Không được, ai biết được nam nhân các người lúc nào thì hóa thành cầm thú.

Bỗng nhiên phía bên kia lầu lại vang lên tiếng cười khẽ.

– Con cún nhỏ kia như thế nào khi say xỉn cũng đáng yêu như thế.

Một ánh sáng thiên thần vụt lóe lên trong đại não Mộ Tuyết. Nàng như lạc trong ma trận bỗng tìm thấy lối ra. Thiên thần ơi, đa ta người đã cứu rỗi đứa con bé bỏng này, ở nơi này chẳng phải có một người đã biết nàng là nữ sao.

Mộ Tuyết lảo đảo quay vài vòng xác định vị trí của yêu tinh, sau đó không ngần ngại vươn tay chỉ thẳng nàng.

– Ta, muốn ngủ với nàng!

– Khụ – Ai đó lên tiếng – tiểu Hàn, không ngờ sở thích của ngươi đặc biệt như thế, nhưng không sao, tất thảy mọi chuyện ca ca đây làm chủ cho ngươi, Vi ma ma, ủy khuất cho bà vậy.

Ai muốn ngủ với Vi ma ma chứ! Nàng là muốn Khúc mỹ nhân mà!

– Không phải nàng!

– Chứ ai?

Mộ Tuyết lại nhăn nhó mặt mày chỉ về phía trước, mặt hừng hừng toát lên ý chí “Không phải nàng ta quyết không ngủ cùng!”

Ai đó âm trầm lên tiếng.

– Tiểu huynh đệ, ta mặc dù khiến ngươi ra nông nỗi này, nhưng ta – không – có – khuynh – hướng – đoạn – tụ.

Mấy chữ cuối cơ hồ được nghiến răng nghiến lợi áp chế cật lực mà phát ra. Một thoáng lạnh gáy, Mộ Tuyết quyết định không tin tưởng vào khả năng định vị của mình nữa, nhắm mắt hét toáng lên.

– Ai nói muốn ngủ cùng ngươi! Người ta muốn ngủ cùng là Khúc Thi Dao!

Một thoáng trầm mặc.

Tiểu tử này gan thật lớn

Tiểu tử này hẳn muốn đối địch cùng toàn thể nam nhân Tương Thành

Vắt mũi chưa sạch đã đòi trèo cao

Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga

Mắt to hơn bụng

Ngựa non háu đá

Hàng loạt ý nghĩ đồng thời xuất hiện trong đầu những người ở đây. Sau đó là nhao nhao tiếng phản đối từ đám đông vang lên, mọi người thay nhau chửi rủa nhạo báng tên tiểu tử say xỉn không biết lượng sức mình kia.

Một tiếng cười khẽ lại vang lên đánh tan mọi tiếng ồn, mang lại cho khách sảnh Di Hồng Viện không khí yên bình lúc đầu.

– Được.

Mọi người tim ngừng đập tập hai.

Không khí im lặng quỷ dị tới cực điểm. Không ai tin vào lỗ tai mình. Nhiều người còn lặng lẽ đưa tay lên ngoáy, hi vọng mình nghe nhầm. Trong khi đó hài tử Mộ Tuyết nở nụ cười mãn nguyện, hài lòng nhắm mắt ngả lên bộ lông mềm mại của Tiểu Bảo, chính thức chìm vào giấc mộng, quên hết sự đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK