Đột nhiên Lưu Sở Ca hướng Hồng Đào, cô nương đang ngồi bên cạnh hắn, mỉm cười.
– Hồng Đào, nghe nói Di Hồng viện mấy hôm nay có mỹ nhân trú ngụ phải không?
– Lưu công tử không hổ danh là đệ nhất thần thông, tin tức gì cũng không thoát được thiên lí nhĩ của ngài. Thi Dao cô nương đúng thật là một đại mỹ nhân.
Hồng Đào lấy tay chỉ chỉ vào ngực Lưu Sở Ca, vừa vẽ vài vòng vừa nũng nịu trả lời.
– Nhưng Hồng Đào không cho ngài gặp đâu, nam nhân các người có mới nới cũ, gặp được mỹ nữ rồi thể nào cũng sẽ quên mất nhân gia.
– Nào có nào có, Lưu Sở Ca ta chỉ có Hồng Đào, tiểu mỹ nhân của ta nghĩ xa quá rồi.
“Nếu mỹ nhân ngươi nhắc đến là yêu tinh kia thì để xem họ Lưu ngươi còn nói được vậy nữa không”, Mộ Tuyết vừa lầm bầm vừa ngoạm lấy một miếng bánh khoai, chẳng buồn nhìn đến khung cảnh âu yếm kẻ hôn má trái người hôn má phải trước mắt. Nàng cũng hi vọng Lưu Sở Ca có thể gọi được yêu tinh kia đi ra, như vậy dễ cho nàng tính toán nợ nần lãi lỗ hơn.
– Bà chủ, nghe nói Thi Dao cô nương đang ở đây?
Giọng nói hữu lực từ bàn bên cạnh truyền đến khiến Mộ Tuyết không khỏi chú ý. Lại có người tìm kiếm yêu tinh, con người xem ra luôn bị thu hút bởi cái đẹp. Nàng quay đầu lại nhìn ngắm người kia. Chỉ thấy hắn một thân vải bố rẻ tiền, đầu đội nón lớn che khuất gương mặt. Có lẽ nhìn thấy hắn ăn mặc không sang trọng, Vi ma ma có ý khinh thường nên không gọi cô nương ra tiếp đãi.
– Vị này, Thi Dao cô nương là tiên trên trời, không phải là người ngươi có thể gặp đâu. Tiền uống rượu ở đây cũng không rẻ, ngươi trả nổi một chung rượu không mà muốn gặp nàng ta?
Mộ Tuyết khẽ chép miệng, tú bà này tầm nhìn cũng thật hạn hẹp. Người này nhìn qua tuy không giàu có nhưng cũng không phải kẻ nghèo hèn. Nhìn qua hắn tướng tá chắc khỏe, lưng thẳng như tùng, giọng nói trung khí mười phần, thế cầm chung rượu cũng rất có phong phạm danh gia, xét tới xét lui cũng không thể so sánh với nông phu bắt cá cày ruộng ngoài đường được. Hẳn y là kẻ sĩ đi lại trong giang hồ. Vi ma ma này chắc là cảm thấy mình sống đủ năm rồi mới dám to gan như vậy.
– Vậy, ta không uống rượu, tiền này để gặp Thi Dao cô nương.
Nam nhân kia trông có vẻ bối rối, vừa đẩy li rượu trước mặt ra vừa móc hầu bao dốc hết lên bàn. Gia tài của y, ừm, đại khái là thế, nhìn sơ qua từ trên xuống dưới thì hẳn đó là cả gia tài của y: bao gồm một thỏi bạc nhỏ và hơn hai mươi quan tiền, nằm “lấp lánh” trên mặt bàn trải khăn đỏ chót.
Một tiếng “Phụt” dài vang lên trước mặt Mộ Tuyết. Nàng vừa khó chịu lấy tay áo lau rượu trên mặt vừa nhăn nhó nhìn Lưu Sở Ca đang nằm dài trên bàn mà cười.
– Sở ca ca, ngươi biết lựa hướng để phun rượu quá nhỉ?
– Tiểu Hàn, đừng giận, ta … không cố ý,… khụ khụ. Ta nói này huynh đệ, bao nhiêu bạc đó của ngươi để tìm một đêm vui vẻ với một kỹ nữ bình thường thì còn miễn cưỡng. Gặp Thi Dao mỹ nhân? Ngươi đây là đang nằm mơ phải không? Ha ha.
Lưu Sở Ca vừa cười gập bụng vừa đi tới vỗ vai nam nhân kia. Đáng thương cho Sở Ca công tử anh tuấn tiêu sái, giờ trông không khác gì cụ ông thất thập, vừa đi vừa cong lưng, lại còn xiêu vẹo chân này xọt chân kia, tay run lẩy bẩy chống bàn, miệng thì cười nước mắt thì chảy.
Trường hợp này gọi là cười ra nước mắt.
– Ta… ta chỉ nói vài câu với cô nương ta thôi…
Tất cả mọi người trong khách sảnh từ nãy giờ đã bắt đầu chú ý đên động tĩnh bên này, xung quanh đây càng lúc càng đông người, nghe đến đây thì có hơn chục người gia nhập “hội cười gập bụng” của Lưu Sở Ca.
– Huynh đệ, không muốn đả kích ngươi, nhưng bấy nhiêu đó nhìn một cọng lông chân của Thi Dao cô nương cũng còn chưa đủ, ha ha.
– Nè, ta bày cho ngươi biện pháp, về nhà đập đầu vào tường rồi quay sang ngắm lão bà của mình đi, có khi ngươi thấy được mỹ nhân cũng nên.
– Không biết lượng sức mình. Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Cả khách sảnh xôn xao nhốn nháo chìm ngập trong tiếng cười, mọi người vẫn không hay biết gì ra sức múa mồm chế nhạo, trong khi đó Mộ Tuyết đã gấp đến nỗi chân trước chân sau chuẩn bị tư thế lấy đà chạy. Ai biết được cực hạn nhẫn nhịn của tên này là bao nhiêu. Giả sử hắn nổi điên giết hết cả đám thì xem như xong đời.
Vừa lúc nam nhân mở miệng định nói chuyện thì một giọng hét kinh thiên vang lên khiến mọi người đinh tai nhức óc. Một số tên thư sinh mặt trắng hoảng sợ đến nỗi phóng ra tại chỗ. Mộ Tuyết cũng không tránh khỏi đầu choáng mắt hoa mà ngã lên người Tiểu Bảo.
Người vừa đến là một nam nhân rách rưới, gương mặt đen rám nắng giận dữ nhìn chăm chăm vị nam nhân áo vải thô trước mặt. Hắn hùng hổ bước đến, vươn tay hùng hổ đập lên bàn, chỉ vào nam nhân mà mắng.
– Hòa thượng thối! Ngươi trốn ở đâu không trốn, lại lăn vào kỹ viện! Con bà nó, biết lão tử tìm ngươi cực khổ lắm không hả?
Hòa thượng? Mọi người nhất thời đồng loạt há hốc mồm.
Thời gian trôi cũng có thể đánh bay qui tắc xưa cũ. Từ khi nào hòa thượng bắt đầu vào kỹ viện dạo chơi? Lại còn nhất nhất đòi gặp mặt đệ nhất hoa khôi?
Không phải hòa thượng chỉ có thể ở chùa tụng niệm ngắm nhìn bồ tát thôi sao? Từ khi nào chúng tăng cùng nắm tay nhau chạy vào kỹ viện ngắm mỹ nữ thế này?
Người ăn mặc rách rưới, đầu tóc bù xù kia giựt lấy bầu rượu bạch ngọc trên bàn, không thèm rót ra ly mà ngửa cổ uống sạch, sau đó ném qua một bên.
– Nhạt nhẽo, cứ tưởng mỹ vị nhân gian, xem ra còn không bằng rượu của lão tử.
Bố y nam nhân vẫn không nói gì, bảo trì trầm mặc, xung quanh mọi người dồn tới một lúc một đông, bộ dạng như đi xem hí kịch.
Đùa chứ nhìn thấy tận mắt hòa thượng đi chơi kỹ viện là chuyện có một không hai, hoàn toàn đủ nặng ký để nằm chễm chệ trên trang nhất của tuần báo “Bà tám thời đại”, không thể bỏ lỡ.
Nam nhân rách rười bực dọc liếc nhìn đám đông rồi giả vờ như không thấy, chỉ tay vào hòa thượng trước mặt mà mắng.
– Ngươi, hòa thượng không ở nhà đốt nhang thờ Phật, chạy vào đây làm cái gì?
– Phổ độ chúng sanh – Hòa thượng bình thản trả lời.
…
Một thoáng trầm mặc.
Ngươi vào đây tạo ra chúng sanh thì có!
Mọi người trong lòng thầm đua nhau phỉ nhổ. Vì e ngại bồ tát trên cao, nếu không ắt hẳn vị hòa thượng kia đã hứng không biết bao nhiêu nước bọt rồi.
Mộ Tuyết dở khóc dở cười, phổ độ chúng sanh? Hòa thượng này có ngốc không mà lấy lý do khiên cưỡng như thế chứ? Dân chúng trong kỹ viện thì cần gì đến chuyện phổ độ hay không phổ độ.
Người ăn mặc rách rưới kia mặt đã đỏ bừng, y tức giận với tay nắm lấy cổ áo hòa thượng, đẩy phăng cái nón rơm lớn văng ra một bên.
– Ngươi đùa ta đó hả tiểu tử?
Mọi người bây giờ mới có cơ hội nhìn rõ mặt vị hòa thượng kia.
Từ đầu tiên xuất hiện trong đầu chúng nhân là : Suất!
Từ thứ hai chen chân vào là: Mỹ!
Từ thứ ba lạch bạch chạy đến xếp hàng là: Soái!
Cụm từ thứ tư rớt lại sao cùng đang bò lết tiến lên là: Hận thấu trời xanh!
Tiểu hòa thượng, không, phải gọi là mỹ hòa thượng, là một thanh niên đầu trọc lóc đẹp trai ngời ngời. Nhìn gương mặt vẫn còn vương vài nét non nớt, xem ra chưa tới hai mươi.
Mọi người không chửi rủa nữa. Mọi người có thể hiểu. Trẻ đẹp mà phải dấn thân vào con đường tìm không ra lạc thú là một cực hình. Đẩy một người đẹp vào hố sâu không có hoan lạc là một loại tội ác. Đến kỹ viện tức là người yêu cái đẹp. Đã yêu cái đẹp thì dù nam hay nữ cũng đều yêu. Bọn ta không trách ngươi. Ngươi vào đây phổ độ chúng sanh cũng được, tạo ra chúng sanh cũng không thành vấn đề. Người đẹp luôn có quyền.
Mộ Tuyết cũng mộ thoáng ngẩn ngơ. Nàng thì thầm với Tiểu Bảo đang chảy nước dãi ngơ ngẩn bên cạnh. “Cái thế giới này loạn thất bát tao rồi. Đến cả hòa thượng cũng có thể trở thành mỹ nam. Có khi nào Tiểu Bảo ngươi cũng là một mỹ hổ dụ dỗ cả đàn hổ cái không đây”