Đầu óc Mộ Tuyết không ngừng xoay tròn trong khi nàng đang tận lực càn quét đồ ăn trên bàn. Hiện tại nàng đang cùng Khúc mỹ nhân dùng cơm trưa, Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi cách đó không xa thỏa mãn đánh chén một con heo nướng thơm lừng.
Tới bây giờ, Mộ Tuyết vẫn còn không tin tưởng vào sự thật trước mắt, sau một hồi đại chiến long trở đất, nàng cư nhiên lại có thể cùng đệ nhất mỹ nhân ngồi cùng bàn, ăn cùng mâm, ngang hàng ngang vế.
Nhưng mà, hiện tại tiểu Mộ Tuyết đang quạ đen đầy đầu, bởi vì lúc này nàng mới đột nhiên nhớ ra, theo như trong truyện thì Khúc Thi Dao đã nổi danh gang hồ từ khoảng 20 năm trước đây. Tính ra thì bây giờ nàng ta phải là lão bà gần 40 tuổi chứ, như thế nào lại phơi phới xuân xanh trông không khác gì chị em với nàng thế kia. Mặc dù sau này tác giả bà bà miêu tả Khúc Thi Dao vẫn rất xinh đẹp, nhưng nàng nghĩ yêu tinh nhà ta đẹp theo kiểu mỹ phụ lớn tuổi, còn cái dạng tươi trẻ biến thái như thế này thì hoàn toàn không có nghĩ tới.
Thật lợi hại! Không hổ là yêu tinh! Chắc chắc là phép thuật cải lão hoàn đồng! Nàng… có nên hay không cầu xin yêu tinh chỉ dạy bí quyết? Từng đi đến tuổi ba mươi, cảm nhận rõ cái ê chề của hương vị ế chồng, Mộ Tuyết cảm thụ tầm quan trọng của sắc vóc hơn ai hết thảy. Có người phụ nữ nào lại không muốn níu kéo tuổi thanh xuân, níu kéo lại nét mặn mà của thời tươi trẻ? Bất cứ nữ nhân nào cũng sẽ có một điểm yếu, đó chính là sắc đẹp. Đối với nam nhân, cứ giết quách đi cho xong. Nhưng đối với nữ nhân, hình phạt tàn khốc nhất chính là dung nhan bị hủy.
– Trương lang đang nghĩ gì thế kia?
Giọng nói nũng nịu sởn gai ốc vang lên bên cạnh khiến Mộ Tuyết một phen rùng mình. Lúc này nàng mới phát hiện chén cơm cầm trên tay đã bị chính mình dùng đũa đâm tới mức muốn thủng cả đáy. Xem ra là nãy giờ suy nghĩ vẩn vơ nên không chú ý tới hành động. Chớp chớp mắt to, Mộ Tuyết nuốt ực một cái lấy hết dũng khí mở miệng
– Yêu… khụ… Thi Dao cô nương…
– Gọi ta tỷ tỷ, ta hơn ngươi có năm tuổi nha.
Hơn năm con khỉ. Già còn muốn cưa sừng làm nghé. Nếu như không đọc truyện căn bản ta còn tin, đằng này… Gọi một lão bà bà là “tỷ tỷ” khác nào ta cũng biến mình thành một lão bà, Mộ Tuyết cắn cắn môi Nhưng mà, xét về mặt linh hồn, thì có lẽ đủ tuổi, gọi “tỷ tỷ” chắc không sao, linh hồn nhỏ bé trong đại não Mộ Tuyết thổn thức lăn lăn.
– Tỷ tỷ
– Ngoan.
Yêu tinh cười híp cả mắt, vung vẩy tay ngọc vỗ vỗ đầu Mộ Tuyết như vỗ đầu cún.
– Thi Dao tỷ tỷ, phải chăng… ngươi có phép dưỡng nhan, cải lão hoàn đồng?
– Hở?
Yêu tinh ngậm đũa tròn mắt nhìn Mộ Tuyết, bộ dáng không hiểu gì, sau đó nàng “À” một tiếng rồi gật gù xác nhận
– Có.
Sau đó vẻ mặt thần bí nhìn xung quanh, đoạn cúi đến sát bên tai Mộ Tuyết.
– Cún con muốn biết?
Ngươi mới là cún! Dẹp phẫn nộ muốn chỉ trích yêu tinh qua một bên, đạt được lợi tức mới là chính đạo, da mặt dày lên cũng tốt, sẽ đỡ ăn nắng hơn, cho nên tạm thời không cần bận tâm, hài tử Mộ Tuyết cười hì hì hướng yêu tinh nịnh nọt.
– Đúng đúng… Ta thật ra cũng muốn được xinh đẹp như tỷ tỷ. Dù chỉ bằng một góc thôi cũng thật mãn nguyện.
Yêu tinh híp mắt vỗ đầu Mộ Tuyết cười ha hả
– Ta biết ta đẹp mà, không cần phải khen, khách khí khách khí.
– Vậy… tỷ tỷ có thể cho ta biết vài phương pháp không?
– Được. Dĩ nhiên.
Yêu tinh chắc nịch khẳng định. Sau đó ngoắc ngoắc Mộ Tuyết đến gần, thu lại vẻ đùa bỡn, khôi phục thần thái nghiêm túc nhìn thẳng nàng. Tiểu Mộ Tuyết nhanh chóng bắt ghế lại gần, vẻ mặt chờ mong ngước nhìn hồ ly mỹ nữ trước mặt. Mắt thật đẹp, da thật mịn, môi thật xinh, xinh đẹp ơi, chờ ta, ta đến đây!
Yêu tinh hắng giọng, nhãn châu trong sáng nhìn thẳng vào mắt Mộ Tuyết, mê hồ yêu dị, đẹp đến say lòng, nghiêm chỉnh hướng nàng giảng giải.
– Thế gian có rất nhiều bí quyết làm đẹp, từ sử dụng linh đan diệu dược bồi bổ cho đến phối độc vật cải biến cơ thể đều có thể sử dụng. Bất quá tác dụng càng lớn thì nguyên liệu càng khó tìm, qui trình cũng theo đó mà tăng tiến độ phức tạp lên. Phương pháp càng có tác dụng mạnh thì càng nghịch thiên, đi ngược lại với đạo trời.
– Cụ thể, những người theo chính đạo, có thể sử dụng thảo dược để phục dụng từ từ, tuy nhiên hiệu quả cụ thể không thể hiện rõ ràng. Trong khi đó, những phương pháp như tắm máu người, đắp bột thi cốt mài nhuyễn, sử dụng xà độc,… có tác dụng nhanh chóng hơn. Tuy nhiên phương pháp như vậy quá tà môn, không phải ai cũng có khả năng sử dụng, càng không được võ lâm nhân sĩ khuyến khích…
– Đẹp xấu bên ngoài vốn do trời sinh, bản thân không thể cưỡng cầu. Ta nhìn muội cũng rất khả ái, phấn điêu ngọc mài, sau này chắc chắn cũng là một mỹ nữ, vậy nên không cần lo lắng nhiều. Chẳng qua nếu muốn thêm phần xinh đẹp thì ta có một cách khá hợp với muội…
– Người đời có nói: “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”, yêu ai rồi thì người đó sẽ trở nên xinh đẹp tựa thiên tiên, vạn vật thế gian biến thành một, duy nhất một người. Cho nên, muội muội cứ tìm một người hảo hảo thương yêu mình. Muội trong mắt người đó sẽ là đẹp nhất, dù có trăm năm già lão, trong lòng người đó muội vẫn không khác gì tiên nữ trên trời, dù tàn phai nhan sắc, hủy dung biến xấu, người đó vẫn sẽ chỉ xem muội là mỹ nữ.
– Tiểu hài tử, sắc đẹp chỉ là cái túi da bên ngoài, chết đi rồi cũng trờ về cát bụi, đừng quá chăm chút vào nó. Nếu cứ chăm chăm quan tâm vẻ ngoài mà bỏ quên cái tâm, muội sẽ không bao giờ có thể tìm thấy chân ái. Trong đời người, chân ái mới là thứ muội cần tìm kiếm. Tìm một người thật lòng yêu thương muội, thật lòng buông bỏ hết tất cả bồi muội cả đời.
Yêu tinh nhẹ nhàng vuốt ve tóc tơ đen huyền của Mộ Tuyết, ánh mắt ôn nhu lấp lánh chân thành. “Chân ái?” Mộ Tuyết thì thầm trong miệng. Chân ái, đó chẳng phải là thứ mà nàng thiếu thốn trong kiếp trước sao. Chăm chăm lao theo những thứ phù hoa, rốt cuộc có thể nắm giữ trong tay chỉ là những đồ vật phù phiếm không chân thực. Nàng vốn đã không còn lòng tin vào thứ gọi là chân ái, liệu kiếp này nàng có thể tìm thấy nó không?
– Nếu không tìm thấy, ta có thể biến thành nam nhân đi theo bồi muội…
Yêu tinh híp mắt cười ha hả.
…
“Rốt cuộc con hồ ly này là nói lời thật lòng hay muốn đùa bỡn mình?” Mộ Tuyết trong lòng phát điên căm phẫn hét lên.
“Cộc cộc”
Mộ Tuyết vừa há miệng định nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Khúc yêu tinh không nói gì, liếc nhìn Tương Nhu ra hiệu. Nha hoàn khả ái tên Tương Nhu từ trước giờ luôn bảo trì im lặng, thể hiện thái độ ta không nghe, không thấy, không biết, cúi mình thi lễ rồi bước ra phía cửa, sau đó gương mặt lúc hồng lúc xanh bước vào, hết nhìn yêu tinh rồi lại nhìn Mộ Tuyết ra vẻ khó xử. Yêu tinh chớp chớp mắt, phất tay.
– Tương Nhu, cứ nói.
– Vâng, tiểu thư, Trương công tử, bên dưới có người của Phục Hổ trại…, nói chúng ta mau giao ra Trương công tử, nếu không… nếu không sẽ phá tan Di Hồng viện.
Mộ Tuyết há hốc mồm, hèn chi từ nãy đến giờ nàng cứ cảm thấy bản thân quên mất chuyện gì đó. Thì ra nguyên bản, thứ bị nàng quên lãng lại là người nhà của mình. Quay sang nhìn thấy yêu tinh đang nhìn mình chằm chằm, Mộ Tuyết chỉ biết cười khổ.
– Thi Dao tỷ tỷ, đó… là người nhà của ta… không có việc gì phải sợ…
– Người nhà đã đến tìm thì không nên chần chờ, mau gặp.
Yêu tinh thoáng lóe lên một tia sáng nơi đáy mắt, gật đầu, sau đó đứng dậy nắm lấy tay Mộ Tuyết dẫn đi.
Khung cảnh bên dưới lầu thật khiến cho Mộ Tuyết muốn ôm mặt mà chạy. Cái này mà gọi là tìm người thân sao? Gọi là cướp thì đúng hơn. Khách nhân cùng kỹ nữ bên dưới không biết bị dọa như thế nào, toàn bộ đều đã bị sợ hãi đến độ nhất nhất đồng một dạng ngồi sụp xuống đất, vùi đầu vào tay run lên bần bật như thỏ con bị lão hổ khinh bạc. Vi ma ma không biết bất tỉnh nhân sự từ bao giờ, mặt mỡ bóng láng giờ xanh như tàu lá, mắt lươn trợn trắng, bên dưới váy còn thắt ẩn thoắt hiện một vũng nước trong trong.
Mà hiên ngang đứng giữa sảnh là một đám người đầu quấn khăn, tay cầm đao tỏa ra sát khí bừng bừng, chính giữa còn có một tiểu nam hài phấn điêu ngọc mài, xinh xắn đáng yêu, giờ phút này mắt đang trợn trừng, tay cầm đoản kiếm bày tư thế sẵn sàng nhào ra bổ người.
Tiểu Bảo khẽ gầm lên mộ tiếng rồi vui vẻ lao từ lầu hai nhảy xuống. Mọi người nhìn thấy Tiểu Bảo sau đó đều đồng loạt nhìn lên lầu hai, thấy Mộ Tuyết an ổn lông tóc vô thương mới thở phào nhẹ nhõm, một thân lệ khí cũng từ từ phiêu tán.
– Tuyết nhi! Con không sao chứ?