Mộ Tuyết ngây ngẩn ngồi bên khung cửa sổ, tay cầm một bức thư mãi không buông. Nàng đã tới Oa Thành từ ba tháng trước, Yến thúc đã mang Tiểu Bảo trở về Phục Hổ trại, tiểu Nam Thành sau khi tới đây không lâu cũng rời đi cùng Quỷ Diện tiên sinh, bỏ lại nàng ở Ngụy phủ một mình một cõi tung hoành. Mọi chuyện đều y như trong nguyên tác, chỉ có một chuyện không ngờ tới lại xảy ra, Khúc yêu tinh cư nhiên bám theo Mộ Tuyết chạy về Oa Thành định cư sinh sống.
Thế thì không có đáng nói, đằng này yêu tinh cứ đôi ba ngày lại gửi thư mời nàng sang tệ xá chơi bời, tệ xá của yêu tinh ở đâu chứ? Kỹ viện đó! Nàng định lấy cớ “nữ nhi khuê tú không thể đi kỹ viện” để từ chối thì gia gia lại xuất hiện, phẩy tay để lại cho nàng một câu “Cứ đi đi, đây là mệnh lệnh!”.
Cứ thế, tiểu Mộ Tuyết suốt ba tháng trời bị gia gia bán cho yêu tinh. Gần chín mươi ngày ròng rã bồi bên cạnh hồ ly mỹ nhân, Mộ Tuyết cơ hồ có cảm giác bản thân mình sắp đắc đạo thành tiên, khi thành tiên, việc đầu tiên nàng làm chính là ra tay thủ tiêu con cáo già nhiều chuyện đáng ghét kia.
Có điều giờ đây nhìn thấy bức thư của yêu tinh, Mộ Tuyết bỗng nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ thiếu vắng, rốt cuộc yêu tinh cũng đã rời đi, không biết vì lí do gì nhưng yêu tinh đã thật sự rời đi. Mộ Tuyết lắc lắc cái đầu, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên xoa xoa vầng trán, đáng lẽ nàng phải vui mừng mới đúng chứ, tại sao lại cảm thấy buồn bã không rõ lí do thế này?
Bức thư của yêu tinh chỉ vỏn vẹn có mấy chữ, nét chữ thanh thoát nhu hòa ẩn hiện trên trang giấy lụa trắng thơm mùi trầm hương “Cún con Mộ Tuyết, ta có việc phải rời đi không biết khi nào mới có thể quay trở lại, cố gắng giữ gìn sức khỏe, chăm sóc tốt cho bản thân lẫn gia gia. Quan trọng nhất, lúc ta rời đi đừng có mà yêu ai, nếu không khi ta trở về nhất định đem tên kia bằm thây vạn đoạn, khi có ta ở bên muội mới được yêu, nhớ đó.”
Mộ Tuyết lau mồ hôi chảy dài trên trán, không hổ danh họ nhà cáo, trước khi đi còn không quên đánh dấu lãnh thổ. Nàng có cảm giác yêu tinh càng lúc càng phát huy mạnh mẽ ý tưởng độc quyền chiếm hữu, nhưng mà nàng có gì hấp dẫn nàng ta chứ? Tài bảo? Yêu tinh hình như không có đá động gì tới điều đó, hơn nữa xem ra Khúc mỹ nhân còn khá thân thiết với gia gia, chắc chắn sẽ không làm hại nàng. Huyết Khô Lâu? Nó vào tay kẻ khác rồi, còn trong tay nàng đâu, điểu này hồ ly tinh kia biết rõ hơn ai hết. Tình cảm? Khụ… nàng là nữ nhân nha, nữ nhân đó, trừ phi… yêu tinh thuộc giống loài ưa thích xu hướng bách hợp… trông có vẻ không giống cho lắm…
– Tuyết nhi.
Ngụy Hoằng vén rèm đi vào, yêu thương nhìn đứa cháu gái trước mặt. Nhìn thấy gia gia, Mộ Tuyết liền đứng dậy đỡ hắn đến bên ghế ngồi cạnh cửa sổ, chu môi nhỏ lên mà nũng nịu.
– Gia gia, người lại vào mà không gõ cửa.
– Ha ha, phải không gõ cửa mới có cơ hội nhìn thấy cháu gái của mình u sầu nhung nhớ tình lang chứ
Ngụy Hoằng cười xòa, tay nâng lấy chén trà nha hoàn bên cạnh dâng tới khẽ nhấp một ngụm. Mộ Tuyết không khỏi đỏ mặt oán thán nhìn hắn.
– Cái gì tình lang chứ, gia gia, Tuyết nhi vẫn còn nhỏ mà, tình nhân tình ngãi ở đâu ra.
Ngụy Hoằng không nói gì chỉ mỉm cười nhìn đứa cháu gái trước mặt, ánh mắt như muốn thăm dò cái gì đó từ trên mặt của nàng, sau đó liếc mắt đến bức thư Mộ Tuyết đang cầm trên tay thì cười khẽ.
– Tên này cũng nhanh thật, tri thông cho ta rồi còn không quên viết cả một bức thư gửi cho cháu gái ta.
– Gia gia người cũng biết?
– Ừ, nha đầu Tương Nhu vừa đến thông báo với ta, cũng mới đây thôi.
Mộ Tuyết cúi đầu trầm mặc, không để ý thấy lời thì thầm “Đi cũng nhanh thật, ngay cả gặp mặt một chút cũng không có thời gian sao?” của mình đã lọt vào cái tai đang dỏng lên như ra đa của củ gừng cay đang ngồi kế bên. Ngụy Hoằng híp mắt nhìn bộ dáng mất hồn của Mộ Tuyết, giống y như Tố Tâm ngày trước khi tiểu tử họ Trương kia trở về Tương Thành lo liệu hôn sự, hắn không khỏi âm thầm thở dài, nữ hài tử lớn lên trong lòng đều là người ngoài, mẫu thân đã thế, nữ nhi giờ đây cũng giống như y đúc.
Đứa cháu gái này, nhìn bộ dạng mất hồn một mình lẩm bẩm vu vơ của nó, hẳn đã tương tư mà không biết mình đã sa vào lưới tình rồi. Chỉ là hình như nàng không biết thân phận thật của tiểu tử kia, Ngụy Hoằng bỗng nhớ đến lời nhắn của Tương Nhu trước khi rời đi.
“Ngụy lão tiên sinh, thiếu chủ nô tì có chuyện gấp phải ngay lập tức trở về đảo, không thể gặp mặt cáo biệt nên cảm thấy vạn phần hổ thẹn, liền phân phó nô tì đến đây thay mặt báo tin, hứa rằng ngày sau gặp lại nhất định sẽ hướng lão tiên sinh thành thật bồi tội. Thiếu chủ còn nhắn nhủ nô tì nhờ vả lão tiên sinh một chuyện, mong người lựa lúc thích hợp nói cho Trương nhị tiểu thư biết thân phận thật sự của thiếu chủ, vốn thiếu chủ đã định nói cùng nàng ấy nhưng sự việc xảy ra bất ngờ, nay chỉ còn mong lão tiên sinh giúp đỡ.”
Ngụy Hoằng không khỏi hừ lạnh, tiểu tử, cướp trái tim cháu gái ta lại còn muốn đùn đẩy trách nhiệm cho ta? Nằm mơ đi, muốn ta nói ta liền nói sao? Ôm gối đắp mền ngủ đi, ta không nói đấy làm gì được ta, muốn ta giúp ngươi sao? Con cáo nhỏ, cứ ở đó mà tư tưởng đi, ngươi là đại hồ ly, còn ta chính là hồ ly đại vương đây!
– Tiểu Tuyết nhi.
– Vâng? Gia gia, người có gì muốn hỏi?
– Ngươi thấy Khúc Thi Dao là người thế nào?
– Yêu tinh?… Tốt ạ… – Tại sao gia gia tự nhiên hỏi nàng điều đó nhỉ?
– Chỉ tốt thôi sao?
– Ừm … Rất tốt… – Có gì đó không ổn, nhìn vẻ mặt gia gia thật đáng nghi.
– Chỉ có bao nhiêu đó? Ta muốn nghe câu trả lời thật lòng.
– … rất… biến thái… – Gia gia, thật sự con đang trả lời thật lòng.
– …
Ngụy Hoằng chớp chớp mắt nhìn Mộ Tuyết hồi lâu, sau đó đột nhiên phá lên cười khiến nàng không khỏi giật mình, chỉ thương cho Ngụy lão tiên sinh, thân thể già cả, lâu lâu mới cười to sảng khoái được một tràng, thế nhưng chưa được bao lâu từ tiếng cười đã chuyển sang thành tiếng ho, kèm theo vài lời càu nhàu lo lắng của tiểu Mộ Tuyết.
Chốc lát sau, Ngụy Hoằng Ngụy lão tiên sinh khuôn mặt đỏ bừng, hắng giọng ngồi thẳng lưng trên ghế, nghiêm túc nhìn đứa cháu gái trước mặt.
– Tiểu Tuyết nhi, hôm nay ta đến gặp ngươi là có chuyện quan trọng cần bàn, tạm thời dẹp chuyện của con cáo nhỏ đó qua một bên, được không?
– Cháu gái xin lắng nghe.
– Ba tháng qua, ta đã cùng lão Tần tra cứu các loại điển tích võ học, đáng tiếc, vẫn là không thể tìm ra võ công nào phù hợp với thể chất của ngươi.
Thì ra là gia gia đến nói với nàng về việc này. Thật ra Mộ Tuyết vốn đã không nuôi hi vọng gì nhiều, từ khi biết mình không thể luyện các loại võ công thông thường, nàng đã hoàn toàn từ bỏ giấc mộng làm nữ hiệp, có điều nàng lại không biết gia gia vẫn luôn canh cánh điều này trong lòng.
– Gia gia, điều đó có gì quan trọng? Mộ Tuyết còn gia gia, còn Thành nhi, Yến thúc, Tần gia gia, mọi người sẽ bảo vệ cho ta mà, đúng không?
– Tiểu Tuyết nhi, nếu có thể bảo vệ cho ngươi, dù cho là mất cả mạng già này ta cũng nguyện ý, chỉ là… không thể theo bên cạnh ngươi cả đời. Tiểu Tuyết nhi, các gia gia đã già, rồi cũng sẽ có ngày chết đi, Thành nhi rồi cũng sẽ lớn, sẽ có gia đình của riêng hắn, có thứ mà hắn cần bảo vệ hơn, tới lúc đó, ai sẽ ở bên cạnh bảo vệ cho ngươi?
– … chuyện này…
Quả thật chuyện này Mộ Tuyết chưa bao giờ nghĩ tới. Nếu như vậy, sau này nàng phải dựa vào cái gì mà tồn tại trong cái thế giới võ học vi tôn này?
– Tuyết nhi, lăn lộn trên giang hồ, không có bản sự nhất định không được. Giang hồ hiểm ác khó lường, mỗi khi ra tay đều là độc thủ, hơn nữa ngươi còn mang trên vai mối thù phải báo, ngươi định cứ ngốc như thế này, co mình trốn trong sự bảo bọc của mọi người sao?
Một tiếng chuông vang lên đánh động trong lòng Mộ Tuyết, thời gian trôi quá nhanh, cuốn trôi luôn cả trách nhiệm báo thù đặt trên vai nàng. Nàng cứ lao vào cuộc sống phía trước mà lãng quên mất nó, quên mất tiểu Nam Thành ngày đó nén nước mắt rời xa nàng, đi theo Quỷ Diện tiên sinh học võ công là vì cớ gì, quên mất Yến thúc mang theo Tiểu Bảo rời khỏi Oa Thành, tiến vào lăn lộn giang hồ tìm kiếm tung tích Hạ Tần là vì cớ gì…
– Tuyết nhi, thật ra không nhất thiết phải có võ công mới có thể lăn lộn giang hồ…
– A?
– Trên giang hồ có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, những người không giỏi thậm chí là không biết võ công cũng không thiếu, quan trọng là họ có bổn sự của riêng mình, giỏi thứ mà người khác không biết. Chẳng hạn như y thuật, trên đời này không ai liều mạng đắc tội với thầy thuốc. Độc thuật, độc vô hình vô dạng, càng am hiểu về độc thì càng cao thâm trong việc giết người, quỷ thần không biết trời đất không hay. Khinh công nhất đẳng là phương tiện bảo mạng tốt nhất. Diệu thủ không không không vật gì là không lấy được. Thay hình đổi dạng cải biến dung mạo, đi khắp thiên hạ cũng không ai có thể nhận ra… Những kẻ đó đều dựa vào tuyệt học của mình mà làm mưa làm gió khắp giang hồ…
– A…
Mộ Tuyết cảm thấy đầu óc của mình đang dần dần được khai sáng, một con đường dần mở ra trước mắt. Đúng vậy, nàng đâu nhất thiết phải học võ công, chỉ cần học ít bổn sự phòng thân, không để cho bị người hiếp đáp là được. Hơn nữa nàng đang ở đâu? Nàng đang ở Oa Thành, lại còn là thiếu đường chủ của Bách Thảo Đường, kinh đô của y thư cùng độc dược, không lẽ ngoại công muốn hướng nàng đi theo học tập y thuật cùng độc thuật?
– Gia gia?
– Thế nào, tiểu Tuyết nhi, ngươi nghĩ sao?
– Gia gia, Tuyết nhi muốn theo các tiên sinh trong Bách Thảo Đường nghiên cứu y thuật cùng độc thuật.
Mộ Tuyết nhìn thẳng vào lão nhân tóc bạc trắng trước mặt, đôi mắt toát lên vẻ kiên định, nàng không thể học võ công không có nghĩa là nàng dễ bị ăn hiếp, trước nay nàng đối với y độc thuật vốn chẳng hiểu biết gì, nhưng không có nghĩa là nàng không thể học. Nàng bây giờ chính là bắt đầu từ tận đáy vực, ngu ngở chẳng hiểu gì, nhưng Mộ Tuyết tin tưởng chỉ cần có đủ quyết tâm cùng ý chí, nàng nhất định sẽ thành công.
Giang hồ, ta tới đây!