– Ngông cuồng!
Một tiếng hét vang lên, đồng thời hai thân ảnh một trắng một đỏ từ phía sau Ngụy Hoằng lao ra, chĩa thẳng mũi kiếm vào bốn người ma giáo. Thông Thiên Lưỡng Cực Chi Kiếm cùng một lúc vũ động, hai luồng khí nóng lạnh nhanh chóng tản ra rồi xoáy vào nhau, tốc độ mỗi lúc một tăng, tạo thành vô số luồng trùng kích sắc bén đánh vào tâm mạch đối thủ.
Xuân Nhật cùng Tử Viêm đều biết lúc này tuyệt không thể chần chờ. Võ lâm nhân sĩ dù có luôn miệng đề cao chính nghĩa nhưng lòng người khó đoán, làm sao biết được trong biển người nơi đây, đích thực có bao nhiêu kẻ khẩu phật tâm xà.
Hiện tại số võ lâm nhân sĩ đã vượt quá nửa, tất cả lại như sói đói nhìn chòng chọc vào Trương Nam Thành cùng Ngụy Hoằng. Không ai dám khẳng định, vì một viên thuốc giải, bọn chúng có hợp sức lại bắt buộc Bách Thảo Đường giao người hay không. Chi bằng đợi đến chuyện đó xảy ra, chẳng thà lúc này liều mạng bức bách bốn kẻ trước mắt, ép bọn chúng giao ra thuốc giải.
Tiếu Bất Tiếu từ sau lưng rút ra một sợi xích dài bằng sắt, hừ lạnh nói với lão nhân bên cạnh.
– Bạch Âm lão quỷ, ta cùng lão Bất chặn hai gã đoạn tụ này, ngươi liên thủ với Bích Diệp Đường hạ đường chủ mau chóng bắt lấy tên oắt con Trương gia, sau đó liền lập tức rời khỏi đây.
Vừa dứt lời, Tiếu Bất Tiếu cùng nam nhân cao lớn tên gọi Bất Vị Xuyên đã tiến tới quấn lấy hai người Xuân Nhật Tử Viêm. Thiết xích trong tay Tiếu Bất Tiếu uốn lượn quỷ dị, dây dưa không dứt, liên tục tỏa ra quấn lấy đối thủ. Bất Vị Xuyên hoàn toàn ngược lại, y không dùng vũ khí nhưng cơ thể rắn chắc như đồng, một chưởng đơn thuần xuất ra đã có thể ngạnh kháng cùng kiếm khí của Tử Viêm, man lực khủng bố không thể tưởng tượng.
Tiếu Bất Tiếu cùng Bất Vị Xuyên hai người này một nhu một cương, hoàn toàn tương đồng với phương thức kết hợp chiến đấu của bọn người Xuân Nhật Tử Viêm, đồng thời không thể khắc chế lẫn nhau, chỉ có thể triền miên quấn lấy, ra sức không cho đối phương có cơ hội phân tâm vào chuyện khác.
Mộ Tuyết lúc này không cần phải quan tâm đến tình huống của Xuân Nhật cùng Tử Viêm hai vị thúc thúc, đấu với hai người Bất Tiếu Vị Xuyên, hai người đó dù không thể thắng nhưng cũng không thể chết được. Nàng lúc này tập trung chú ý vào lão nhân được gọi là Bạch Âm lão quỷ kia, vận dụng hết tất cả tinh lực trong cơ thể hòng nhớ lại hết tất cả các thông tin về người này.
– Không ổn!
Mộ Tuyết thất kinh thốt lên sợ hãi, lập tức cúi đầu lục lọi trong cái túi nhỏ đeo bên hông. Nàng lấy từ trong túi nhỏ ra một gói da, bên trong đó là một nhúm bột màu vàng tỏa ra mù vị hăng hắc, sau đó bôi loạn lên người Nam Cung Hận đang ngồi giữ chặt mình. Nam Cung Hận khẽ nhíu đầu mi, nhìn Mộ Tuyết khó hiểu nhưng vẫn không ra tay ngăn cản, chỉ khẽ khụt khịt cái mũi. Mùi vị của loại bột phấn màu vàng này khiến cho hắn có chút chán ghét.
Sau khi bôi bột phấn lên người Nam Cung Hận không chừa chỗ nào, Mộ Tuyết lúc này mới nhét gói da vào tay hắn, không quên lấy ra thêm một lọ dược hoàn nhỏ màu nâu đỏ, đưa lên lúc lắc trước mặt.
– Nam Cung ca ca, phiền ngươi mau xuống dưới bôi thứ này lên người của ba vị gia gia cùng tiểu Nam Thành giúp ta. Còn nữa, nếu như huynh hoặc ai đó bị rắn cắn thì lập tức sử dụng một viên thuốc trong lọ này.
– Rắn cắn?
Nam Cung Hận khó hiểu nhìn Mộ Tuyết rồi lại tới lọ dược hoàn trong tay nàng, tự hỏi vì sao lại xuất hiện rắn ở trong đây. Rõ ràng bên dưới người cần phải đề phòng là Bạch Âm lão quái cùng Bích Diệp Đường hạ đường chủ Mộ Tâm Lăng chứ không phải là độc xà. Nam Cung Hận còn chưa kịp hiểu Mộ Tuyết đang làm gì, một tiếng huýt sáo bén nhọn đã cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Xoay đầu bên dưới, Bạch Âm lão quỷ lúc này lại tiếp tục ngửa đầu nguýt dài. Không giống với lần báo hiệu trước đó, lần này âm thanh phát ra liên miên không dứt, trầm bổng lên xuống hoàn toàn theo một nhịp điệu sẵn có. Thanh âm băng lãnh vô tình không cảm xúc chói tai ngân lên, như tiếng rít nguy hiểm của vạn vạn độc xà, như tiếng hát gọi của tử thần đang đòi mạng người trên nhân thế, uy áp khiến cho sâu tận trong thâm tâm người trong Vọng Vân Điện kịch liệt run rẩy.
Mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu Bạch Âm lão quỷ đang giở trò gì, một tiếng thét thất thanh sợ hãi đã vang lên, không kịp quay đầu xem xét chuyện bất ngờ vừa xảy ra, từ trên trần nhà cao vời vợi của Vọng Vân Điện đã ào ào trút xuống một cơn mưa.
Hoảng sợ. Kinh hoàng.
Nhân sĩ võ lâm bên trong Vọng Vân Điện giờ đây chỉ còn lại hai thứ cảm giác đó trong lòng, đứng chết trân mở to mắt nhìn vô số cái đầu hình tam giác đang lao xuống ngày một gần.
Một cơn mưa rắn. Đó hoàn toàn là một cơn mưa rắn không sai biệt.
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Rốt cuộc cũng có người từ trong cơn kinh khiếp thức tỉnh thần hồn, rút vũ khí chém đứt đôi con lục xà sắp chạm vào mặt. Một người hoàn hồn, những người xung quanh cũng dần thoát khỏi hoảng sợ. Như một làn sóng xô đẩy nhau lan tỏa ra bốn phía, đám đông lúc này mới hoảng loạn chém giết bầy rắn để bảo vệ bản thân.
Mộ Tuyết phất tay vung mạnh một nhúm bột phấn màu vàng về phía đám rắn phía trên nóc nhà đang chực lao xuống, dọa cho chúng tỏa ra hướng khác, lai đẩy Nam Cung Hận một cái, cấp bách thúc hối.
– Nam Cung ca ca, mau đi đi, ta ở nơi này chắc chắn không sao. Mục tiêu lần này của bọn chúng chỉ có tiểu Nam Thành, hẳn là chưa biết ta cũng có mặt ở đây. Bây giờ trợ giúp cho các vị gia gia mới là quan trọng nhất. Nam Cung ca ca, nếu người thực xem ta là bằng hữu, xin hãy nghe Mộ Tuyết một lần này đi.
– Tuyết nhi, hay là ta mang ngươi cùng xuống bên dưới.
Nam Cung Hận có chút chần chờ, vẫn không an tâm để lại Mộ Tuyết ở đây một mình. Dù sao bên dưới đã có Minh Tú cùng Hạ Vĩnh Nguyên túy thời đều có thể tiến lên tiếp ứng, hoàn toàn không cần đến hắn. Chỉ là cơn mưa rắn này có đôi chút ngoài dự kiến của bọn hắn…
– Không cần, ta vốn không giỏi võ công, đi theo chỉ vướng tay chân huynh. Hơn nữa lộ diện lúc này biết đâu lại tăng thêm nghi ngờ của bốn người thuộc ma giáo dưới kia. Cứ để ta ở lại nơi này, ở trên xà nhà có khi còn an toàn hơn là chạy lung tung bên dưới.
Mộ Tuyết chớp chớp mắt cười nói, ra sức thuyết phục Nam Cung Hận rời đi. Nàng thật sự lo lắng, hiện tại ông ngoại nàng cùng Quỷ Diện gia gia đã bị trúng độc, Tần Thành gia gia không thể xao lãng hai người. Xuân Nhật Tử Viêm chư vị thúc thúc tuy không trúng độc nhưng giờ đây lại bị Tiếu Bất tiếu cùng Bất Vị Xuyên quấn lấy, không biết khi nào mới có thể tùy thời thoát ra, chỉ còn lại tiểu Nam Thành bơ vơ một mình, Mộ Tuyết có chút không an tâm.
Nàng không tin tưởng võ lâm chính phái, càng không tin tưởng bọn người Nhan gia. Liếc mắt thấy Nhan Vấn Tâm đang nhìn chằm chằm tiểu Nam Thành không rời mắt, tâm Mộ Tuyết có chút chùng xuống.
“Nhan Vấn Tâm, không cần biết ngươi nghĩ gì, chỉ cần ngươi dám gây bất lợi đối với Thành nhi, Trương Mộ Tuyết ta nhất định cùng với người liều mạng”
Càng nhìn Nhan Vấn Tâm Mộ Tuyết càng thấy gấp trong lòng, không ngừng thúc hối Nam Cung Hận động thân bay xuống dưới, bộ dạng như muốn khóc đến nơi.
Nhìn Mộ Tuyết như đang nhảy loi choi trên đám lửa, Nam Cung Hận không biết làm gì hơn, chỉ đành thở dài nhét vào tay nàng một hộp gỗ cùng một thanh chủy thủ, cẩn thận dặn dò.
– Thanh chủy thủ này để cho muội phòng thân. Còn hộp gỗ này, ghi nhớ, không gặp tuyệt cảnh thập tử nhất sinh quyết không được mở ra.
Mộ Tuyết nhận lấy đồ vật từ tay Nam Cung Hận, mạnh mẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu, ánh mắt long lanh sáng rực câu nói “Ta đã hiểu, đã hiểu, ngươi mau đi đi, mau đi cứu người đi, đứng đây làm gì nữa?”. Nam Cung Hận bất lực cười khổ, mắng khẽ trong lòng bốn chữ “oắt con ngang bướng”, sau đó thả người nhẹ nhàng bay xuống nơi Ngụy Hoằng đang ngồi.
Trong thinh không dày đặc tiếng la hoảng loạn, tà áo thiên thanh phiêu dật phất phơ giữa cơn mưa rắn, như một vị thiên tiên tỏa ra ánh sáng chói lòa giữa màn đêm chấp chứa vô vàn yêu ma quỷ quái. Nam Cung Hận tiếp đất bằng một đầu mũi chân, nhẹ nhàng đứng vững bên cạnh Trương Nam Thành, tà áo theo đó tà tà phũ xuống người, tóc dài phiêu tán trong không trung khẽ khàng rơi xuống, tán loạn rũ dài phía sau lưng.
Nam Cung Hận nhìn như từ tốn nhưng lại vô cùng nhanh nhẹ đưa bàn tay lên ngang mặt. Nằm yên trong lòng bàn tay hắn lúc này là một nhúm bột phấn màu vàng, tích tắc ba giây trôi qua, chúng đã hoàn toàn hòa vào không khí, bay tứ tán xung quanh Nam Cung Hận trong vòng bán kính hai mét, tạo thành một vòng tròn bảo vệ màu vàng yêu dị.
Bạch Âm lão quỷ nhìn thấy tràng cảnh trước mắt có chút kinh dị nhưng vẫn không đình chỉ điều khiển lũ rắn. Mộ Tâm Lăng cũng nhìn thấy sự việc trước mắt, thét lên một tiếng rồi xuất ra một thanh lưỡi liềm, hướng thẳng nơi Nam Cung Hận đứng mà chém tới. Bất quá chưa tạm được vào người mục tiêu, hai bóng đen từ trong đám đông đã lao ra chặn trước đường của hắn, luân phiên điểm lên thân lưỡi liềm khiến cho nó không cách nào đi tiếp, bắt buộc Mộ Tâm Lăng phải ngay lập tức thu về.
Phía trước Nam Cung Hận lúc này là một hòa thượng trẻ tuổi và một nam nhân đầu xù tóc rối, đích thị là Minh Tú cùng Hạ Vĩnh Nguyên. Hai người không lập tức tiến lên tấn công Mộ Tâm Lăng mà chỉ đứng thủ thế trước mặt Nam Cung Hận. Ai lúc này trong lòng cũng đều hiểu rõ, giờ phút này tuyệt đối không nên tin tưởng vào hai chữ viết suông “bằng hữu”. Địch nhân của họ trong thời điểm này đã không chỉ là bốn người Bạch Âm lão quỷ kia nữa. “Bằng hữu”, trong một số trường hợp mà ích lợi cá nhân trở thành một cám dỗ quá lớn, hoàn toàn có thừa khả năng lén sau lưng mà đâm một nhát chí mạng, hồn phi phách tán, không cơ hội siêu sanh làm lại từ đầu.
Mộ Tuyết lo lắng mở to mắt theo dõi diễn biến bên dưới, tinh thần vẫn như cũ khóa chặt lấy nhất cử nhất động của Nhan Vấn Tâm. Hiện tại độc trên người nàng ta đã giải trừ được một phần. Nhan gia vẫn án binh bất động không xen vào cuộc giằng co trước mắt, chỉ là trong bụng họ suy tính điều gì thì không ai đoán biết được.
– Không ngờ bọn ngươi có biện pháp khắc chế với độc xà của ta, nhưng chỉ bấy nhiêu phấn bột vàng đó thì các ngươi có thể dùng được bao nhiêu, kiên trì được bao lâu? Ha ha, nhân sĩ võ lâm chính phái, các ngươi nghe đây, chỉ cần các ngươi giao nộp ra Trương Nam Thành, chúng ta lập tức rời đi. Nếu các ngươi còn cứng đầu chống cự, xuống âm tào địa phủ gặp Diêm Vương mà thỏa chí anh hùng đi!
Bạch Âm lão quỷ man dại cười dài, y rút ra một cây sáo nhỏ đưa lên miệng thổi, khiến cho âm thanh vang vọng hơn lúc nãy gấp mấy lần. Lũ rắn vẫn ồ ạt theo các đường tiến vào không ngớt. Nhân sĩ võ lâm đã có không ít người ngã xuống, bi thảm làm mồi cho rắn. Có vài người muốn tiến lên tiêu diệt Bạch Âm lão quỷ liền bị lưỡi liềm trong tay Mộ Tâm Lăng chặn lại. Trong khi đó, một số khác đã rục rịch di chuyển ánh mắt lên người tiểu Nam Thành cùng bọn người Nam Cung Hận, bắt đầu âm thầm tính toán.
Vô hình chung, thế cục bên trong Vọng Vân Điện đã đi vào cục diện kềm kẹp lẫn nhau. Chỉ cần một bên động thủ, như một tiếng pháo tín hiệu, một trận chiến tàn khốc sẽ ngay lập tức bùng nổ.
Ánh mắt Nhan Vấn Tâm lúc này đã híp lại thành một đường cong cong, tà mị nhìn thế cục trước mắt. Tình hình trước mắt xem ra lại có lợi cho Trương gia. Ca ca nàng chỉ vừa mới ngồi lên chiếc ghế minh chủ võ lâm chưa được ba canh giờ, vị trí đó lúc này vẫn còn lung lay dễ đổ hơn bao giờ hết. Nếu như có thể nhân dịp này giảm bớt thực lực cũa các đại tông phái, khiến cho chúng có hiềm khích với nhau, lại để cho ca ca đứng ra giải quyết cục diện, bảo đảm tính mạng cho cả trăm người nơi đây, không phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao.
Huống hồ Trương gia không chỉ còn lại Trương Nam Thành là hậu nhân. Nghe nói còn có một đứa con gái tên là Trương Mộ Tuyết còn sống, chỉ cần không cho cả hai lọt vào tay kẻ khác là được.
Chỉ là, kẻ nào sẽ chịu trở thành vật hi sinh đứng ra tặng thêm cho bọn một mồi lửa đây? Mắt phượng hẹp dài của Nhan Vấn Tâm khẽ toát lên tia sáng nguy hiểm, thầm nhìn xung quanh một vòng, âm trầm suy tính. Cho đến cuối cùng mới chịu dừng lại trên người một kẻ thuộc Kiếm Vũ Môn, đôi môi kiều diễm của Nhan Vấn Tâm nhếch lên một tia cười mỉm lạnh lùng, mấp máy cười cợt.
– Từ Thúc Nguyên, đến lúc ngươi thực hiện lời hứa “nguyện vì ta mà chết” rồi.