Ngoại trừ Dung Thân Vương vẫn đứng yên tại chỗ ra, bảy vị Huyết Sư giáo trưởng lão đồng thời cung kính nói: "Ra mắt giáo chủ." Mặc dù với thân phận của bọn họ thì không cần cúi đầu, nhưng lễ số thì không thể bỏ được.
Niệm Băng vội vàng cung kính đáp: "Ra mắt các vị trưởng lão, gia gia, người cũng tới?”
Sắc mặt Dung Thân Vương ngưng trọng, mặt trầm như nước, liếc nhìn Tích Lỗ một bên, rồi trầm giọng nói: "Nghe nói ngươi đã trở thành sứ giả của Băng Nguyệt đế quốc, có chuyện này sao?" Sau khi nhận được tin tức về Niệm Băng từ Dung Băng, lại biết Niệm Băng triệu thất trưởng lão nghị sự, hắn lập tức chạy tới đây.
Niệm Băng gật đầu đáp: "Không sai, ta lần này đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc mà đến. Vị Tích Lỗ đại ca này là bằng hữu của ta, người một nhà, không có gì bất tiện cả.” Vừa nói, Niệm Băng vừa đi tới chỗ thủ vị ngồi xuống.
Dung Thân Vương ánh mắt thủy chung vẫn bám theo Niệm Băng, thấy hắn ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Chuyện này ngươi cần phải cho ta một lời giải thích.”
Niệm Băng thản nhiên cười, nói: "Gia gia, nếu người đã giao Huyết Sư giáo cho ta, vậy thì, người cũng nên tin tưởng quyết định của ta, tôn chỉ của Huyết Sư giáo là gì, ta phi thường rõ, ta có năng lực xử lý tốt. Người tới vừa đúng lúc, ta cũng đỡ phải đi tìm người, có một số việc ta đang muốn thương lượng với người.”
Sắc mặt của Dung Thân Vương đã hòa hoãn một chút, nói: "Niệm Băng, trước đây ta quyết định truyền chức giáo chủ cho ngươi, chính là coi trọng cái nhìn đại cục và năng lực của ngươi, ta tin tưởng Huyết Sư giáo trong tay ngươi nhất định có thể phát triển tốt, thế nhưng, ngươi lần này đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc mà đến, đồng hành còn có Băng Tuyết nữ thần tế tự, không thể không khiến ta hoài nghi mục đích của ngươi. Ngươi hẳn là hiểu rõ tứ quốc công luận đại hội trong yếu thế nào với Hoa Dung đế quốc chúng ta. Còn nữa, ngươi mất tích một năm trường, đừng quên, ngươi là kẻ đứng đầu một giáo, ngươi làm như vậy là không có trách nhiệm, bảo ta sao có thể yên tâm được?”
Niệm Băng gật đầu, nói: "Người yên tâm, ta hiện tại sẽ cho người một lời giải thích. Đầu tiên, ta hỏi người một vấn đề. Tứ quốc công luận đại hội lần này đúng là trọng yếu với Hoa Dung đế quốc trọng yếu, thế nhưng, đối với chúng ta Dung gia cũng trọng yếu như vậy sao?”
Dung Thân Vương ngẩn người, thất vị trưởng lão bên cạnh thần sắc khẽ động, tựa hồ đã nắm được yếu điểm trong lời nói của Niệm Băng, Dung Thân Vương nhíu mày nói: "Đối với ta, Dung gia đương nhiên cũng trọng yếu, Hoa Dung đế quốc là căn cơ của chúng ta. Hoa Dung đế quốc cường thịnh, Dung gia đương nhiên cũng sẽ cường thịnh.”
Niệm Băng thản nhiên nói: "Nếu thật sự đơn giản như vậy, hẳn đã không có sự tồn tại của Huyết Sư giáo rồi. Gia gia, ta chỉ muốn nói cho người… Huyết Sư giáo là vì Dung gia mà tồn tại, mà không phải vì Hoa Dung đế quốc mà tồn tại. Nếu không phải vì ta vắng mặt, riêng chuyện của Kỳ Lỗ đế quốc, ta tuyệt không đem thực lực của bản giáo hỗ trợ cho người hành sự.”
Dung Thân Vương nhìn đôi mắt xanh thắm không chút tạp chất của Niệm Băng. Trong lòng đã minh bạch ý tứ hắn muốn nói, trầm giọng: "Ngươi cứ tiếp tục nói.”
Niệm Băng nói tiếp: " Huyết Sư giáo chúng ta, mặc dù là địa hạ thế lực khổng lồ ở Ngưỡng Quang đại lục, thế nhưng, lại thủy chung luôn thần bí, thậm chí không có mấy người biết được sự tồn tại của chúng ta. Thế nhưng, sau vụ Kỳ Lỗ đế quốc, bản giáo đã tổn thất không nhỏ. Chỉ cần là kẻ có tâm, thì đều có thể nhận ra Hoa Dung đế quốc đã lợi dụng lực lượng không thuộc về chính. Hoa Thiên đại đế cùng người là huynh đệ, thế nhưng, người có nghĩ tới, hiện tại hắn thân là đế vương, đối với tình huống trong quân đội tất nhiên phi thường quen thuộc, sợ rằng, bí mật của bản giáo đã bại lộ phần nào. Hơn nữa, trong chiến dịch lần này với Kỳ Lỗ đế quốc, bản giáo tổn thất sợ rằng không ít. Chẳng lẽ đây là điều người hy vọng thấy được sao? Để các huynh đệ đem tính mạng mà nỗ lực cho Hoa Dung đế quốc? Người thủy chung đều là thần tử, có lẽ người không sợ công cao chấn chủ bốn chữ này, thế nhưng, nếu người đã đem nhiệm vụ bảo vệ Dung gia giao cho ta, ta không thể không nghĩ nhiều một chút. Cho nên, ta đã quyết định, từ giờ trở đi, không có mệnh lệnh của ta, Huyết Sư giáo sẽ không được xuất lực cho Hoa Dung đế quốc.”
Nghe xong lời Niệm Băng nói, thất vị trưởng lão đều gật đầu, đại trưởng lão càng tỏ ra tán thành, trước đây Dung Thân Vương quyết định để Huyết Sư giáo bang trợ Hoa Dung đế quốc công kích Kỳ Lỗ đế quốc, hắn đã từng đưa ra ý kiến phản đối, nhưng bởi vì Niệm Băng vắng mặt, các vị trưởng lão khác lại đều ủng hộ Dung Thân Vương, cho nên, cuối cùng vẫn tiến hành hành động. Niệm Băng mặc dù không có tham gia chiến dịch đó, nhưng phân tích của hắn lại vô cùng đúng, mỗi phán đoán đều như là tận mắt nhìn thấy.
Dung Thân Vương lạnh giọng nói: "Cả đời này của ta, nguyện vọng lớn nhất là có thể thống nhất đại lục, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ không ngừng nỗ lực.”
Niệm Băng mỉm cười, đứng dậy nói: "Gia gia, xin người bình tĩnh một chút! Không sai, ta có thể hiểu nguyện vọng của một thống soái của người, thế nhưng, ta đã nói rồi, nỗ lực của người, đều là nỗ lực vì Hoa Dung đế quốc, mà lại không phải vì Dung gia chúng ta. Tiếp theo, thống nhất đại lục cũng không nhất định phải đi chinh phục, với phương pháp thống nhất của người, cuối cùng có lợi chỉ có thể là Hoa Dung đế quốc, thế nhưng, nếu với phương pháp thống nhất của ta, bên có lợi đích lại là Dung gia chúng ta. Hành động Biến Thiên, thay đổi hoàng đế ở Băng Nguyệt đế quốc, ta nghĩ rằng người hẳn phải hiểu rõ. Mặc dù ta không phải quân vương của Băng Nguyệt đế quốc, thế nhưng, ta lại dám nói, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, Băng Nguyệt đế quốc sẽ chính thức biến thiên, trở thành căn cứ địa tốt nhất cho Dung gia ta. Đây là điều mà nhiều năm chinh chiến của người có thể làm được sao? Mục đích cuối cùng của ta chỉ có một, chính là dùng lực lượng của Huyết Sư giáo chúng ta khống chế từng quốc gia trên đại lục, trở thành đại lục vương chân chính. Ta nghĩ, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều so với bao năm liên mien chinh chiến của người.”
"Ta tán thành ý kiến của giáo chủ.” Đại trưởng lão đứng dậy, đi tới phía sau Niệm Băng, Dung Thân Vương là nhi tử của hắn, hắn sao lại không rõ ý nghĩ trong lòng nhi tử chứ?
Dung Thân Vương nhìn phụ thân chủ động đi tới sau lưng tôn tử của mình, trong mắt không khỏi toát ra một tia mất mát, mấy vị trưởng lão kia cũng trước sau đi tới sau lưng Niệm Băng, dùng hành động chứng minh đối tượng mà bọn họ ủng hộ. Mặc dù Niệm Băng biến mất đã hơn một năm, nhưng trước đây ở Băng Nguyệt đế quốc, hành động Biến Thiên cơ hồ không thể hoàn thành lại được một tay hắn lèo lái mà hoàn thành, đem lại cho Huyết Sư giáo lợi ích rất lớn. Cũng nhờ hành động lần đó, Niệm Băng đã lập được uy vọng cực cao trong giáo, chân chính chiếm được sự ủng hộ của Huyết Sư giáo thất lão. Niệm Băng đã dùng hành động để chứng minh ý kiến của mình là có thể thi hành được.
Nhìn thất vị trưởng lão, rồi nhìn lại Niệm Băng, Dung Thân Vương có chút cay đắng nói: "Có lẽ. Ta hiện tại đã già rồi.”
Đại trưởng lão tức giận nói: "Hỗn đản, dám ở trước mặt ta kể cả, ngươi không phải già rồi, mà là hồ đồ.”
Dung Thân Vương lúc này mới nghĩ đến mấy vị trưởng lão trước mặt đều là trưởng bối, không khỏi xấu hổ nói: "Phụ thân, ta không có ý đó, các người đã quyết định ủng hộ Niệm Băng. Ta cũng không có gì để nói, kỳ thật ta cũng hiểu Niệm Băng nói rất có đạo lý, thế nhưng, ta càng muốn dựa vào lực lượng của chính mình, dùng thiết và huyết mà thống nhất đại lục.”
Niệm Băng đứng lên, đi tới bên cạnh Dung Thân Vương, đỡ hắn ngồi xuống, "Gia gia, kỳ thật người không cần nản chí. Ta quyết định như vậy là đã nghĩ đến cả cục diện. Người là thống soái mạnh nhất đại lục, ta hiểu được kỳ vọng trong lòng người, thế nhưng, hiện tại Ngưỡng Quang đại lục chúng ta cũng không thể bộc phát chiến tranh thêm nữa rồi, bởi vì địch nhân từ bên ngoài đến tùy thời đều có thể xuất hiện. Đối với địch nhân cường đại này, chỉ có chúng ta hoàn toàn liên hợp mới được, liên hợp chẳng phân biệt quốc giới, mới có thể chống lại được. Mặc dù ta nói điều này còn không biết bao giờ sẽ xuất hiện, cũng có thể vĩnh viễn cũng không xuất hiện, nhưng chúng ta nhưng không thể không đề phòng!”
Nhìn Dung Thân Vương và thất trưởng lão kinh ngạc, Niệm Băng tiếp tục nói: "Các người nhất định đều muốn biết hơn một năm qua tới nay ta đã đến nơi nào, với mạng lưới tình báo của Huyết Sư giáo mà cũng không thể tìm được ta. Đó là bởi vì, ta căn bản là không có mặt ở Ngưỡng Quang đại lục. Người thường không biết sự tồn tại của địa phương kia, nhưng ta nghĩ. Các người nhất định là biết, đó chính là nơi chúng thần tụ tập, Thần Chi đại lục. Ta chính là vì đi tới đó, mới thất tung một năm này.”
"Cái gì? Ngươi đã tới Thần Chi đại lục?” Dung Thân Vương kinh hô ra tiếng, đối với người Ngưỡng Quang đại lục mà nói, Thần Chi đại lục là một địa phương phi thường thần bí, nơi đó có chúng thần trong truyền thuyết.
Niệm Băng gật đầu đáp: "Không sai, ta là tới Thần Chi đại lục. Ở lại nơi này trong một năm rưỡi, trong một năm rưỡi này, ta rốt cục đã hiểu rõ thần rốt cục là cái gì, thần kỳ thật cũng chỉ là người mà thôi. Bọn họ cũng có lịch sử lâu đời. Hơn nữa, thần này, còn xa mới giống thần thánh như trong tưởng tượng của các người, kỳ thật, bọn họ đều là những nhân loại ích kỷ. Không thể phủ nhận, thần nhân này có thực lực cường đại, cũng có cấm chế phong ấn không thể dễ dàng đi tới phiến đại lục này của chúng ta, thế nhưng, ta lại có thể khẳng định, một khi bọn họ xuất hiện, thì sẽ đem đến cho Ngưỡng Quang đại lục, tuyệt đối là tai nạn. Ta nói có thể có địch nhân xuất hiện, là chỉ bọn họ. Thần nhân mặc dù có số lượng không nhiều. Nhưng kẻ yếu nhất trong bọn hắn cũng có thực lực tiếp cận võ thánh. Thần Chi đại lục cũng tuyệt không tốt đẹp như trong truyền thuyết, nếu mang Ngưỡng Quang đại lục ra so, Ngưỡng Quang đại lục quả thực chính là thiên đường. Một đám thần nhân với thực lực cường đại nếu từ địa ngục chạy tới thiên đường, bọn họ sẽ làm gì?” Rồi Niệm Băng đơn giản kể lại những chuyện mình đã trải qua ở Thần Chi đại lục, chỉ che giấu chuyện về Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình và tứ đại chân thần, cũng không nói tại sao mình phải tới nơi đó. "Chính bởi vì có uy hiếp như vậy, đối với chúng ta mà nói, nhất định phải nhanh chóng phát triển trong hòa bình, dựa vào ưu thế về số lượng mà chống lại Thần Chi đại lục, dù cho bọn họ không đến, chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng. Nếu không, sẽ đem đến cho Ngưỡng Quang đại lục biến hóa vô cùng lớn, tai họa vô cùng lớn.”
Nhìn thần sắc không dám tin của Dung Thân Vương và thất vị trưởng lão, Niệm Băng hướng về phía Tích Lỗ gật đầu, hoàng sắc quang mang bắt đầu lóe lên, ngụy trang bởi Trường Sinh đao trong chớp mắt được triệt đi, lộ ra diện mạo vốn có của Tích Lỗ.
"Ải nhân tộc trong truyền thuyết, không biết gia gia và thất vị trưởng lão đã nghe nói qua chưa? Nhưng ta đi có thể nói cho các người biết, vị Tích Lỗ đại ca này của ta có thực lực đã vượt quá thần sư, đạt tới gần thập tam giai, cũng chính là thần cấp cao thủ trên Thần Chi đại lục. Ta nghĩ, điều này đã có thể chứng minh lời ta nói.”
Yên lặng, trong hội nghị thất, tất cả mọi người đều trầm mặc, Niệm Băng ngồi trở lại vị trí của chính mình, hắn cũng không sốt ruột, hắn biết, những lời của mình dù sao cũng rất khó để Dung Thân Vương mọi người lý giải được, bọn họ cần phải có một quá trình nghiền ngẫm. Hắn cũng tin tưởng, với trí tuệ của gia gia Dung Thân Vương, sẽ không khó để hiểu ra ý tứ của mình.
Một lúc lâu, đại trưởng lão tiên phong mở miệng, "Niệm Băng, vậy ngươi hiện tại muốn làm như thế nào? Ta muốn nghe một chút về suy nghĩ của ngươi.”
Niệm Băng gật đầu, đáp: "Chuyện ta muốn làm chuyện rất đơn giản, bảo trì cục diện hiện tại của đại lục, Hoa Dung đế quốc và tam đại đế quốc khác nam bắc giằng co, đồng thời phát triển, tứ quốc hòa đàm đương nhiên là phải hoàn thành, đồng thời, Áo Lan, Băng Nguyệt và Lãng Mộc tam quốc sẽ kết thành liên minh, nói như vậy, Hoa Dung đế quốc cũng không có lý do để xuất binh với tam quốc, chỉ có như vậy, mới có thể khiến đại lục một lần nữa khôi phục hòa bình.” Hắn đem mẩu đối thoại lúc trước ở chúc điếm với Lạc Nhu và Mộc Tinh thuật lại một lần, cũng tỏ rõ quan điểm của chính mình. Niệm Băng biết, tứ quốc công luận đại hội mặc dù chưa bắt đầu, nhưng chỉ cần gia gia đồng ý với ý nghĩ của mình, coi như đại cục đã định, ngày kia cử hành hội nghị sẽ không xuất hiện chuyện gì không tốt. Mục đích của Hoa Dung đế quốc cũng đạt được, mà mục đích của Niệm Băng cũng đạt được.
Dung Thân Vương nói: "Chuyện của Hoa Dung đế quốc không phải ta một người có thể quyết định được, Niệm Băng, mặc dù ta tán thành phương án của ngươi, thế nhưng, ngươi có nắm chắc là sẽ thuyết phục lão bằng hữu của ta? Hội nghị lần này là do Tô Việt chủ trì, ngươi muốn thuyết phục hắn, cũng không phải một chuyện dễ dàng. Luận về trí tuệ, ta còn chưa gặp qua người nào cao minh hơn hắn.”
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Ta thích cùng người thông minh giao thiệp, ta nghĩ Tô gia gia cũng sẽ hiểu thế cục hiện nay, huống chi Hoa Dung đế quốc hiện tại cần chính là hòa bình mà thôi. Về phần sau này, chỉ cần tam đại đế quốc khác phát triển, Hoa Dung đế quốc còn muốn phát động công kích, cũng không phải một chuyện dễ dàng. Trước khi tới nơi này, ta đã suy nghĩ rất kỹ. Sau một đoạn thời gian nữa, Huyết Sư giáo phải làm, chính là thâm nhập vào Lãng Mộc đế quốc và Áo Lan đế quốc. Khi hai đế quốc này đã giống như Băng Nguyệt đế quốc, Dung gia chúng ta sẽ vĩnh viễn hưng thịnh bất suy.”
Dung Thân Vương gật đầu, nói: "Được rồi, ta đồng ý với cách làm của ngươi, trên thực tế, Huyết Sư giáo cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của ngươi. Chỉ cần tam quốc đồng ý hòa đàm, thì hội nghị lần này tự nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Niệm Băng đứng lên, nói: "Gia gia, ta đây về trước. Tương lai của Dung gia còn phải dựa vào người, chờ hòa đàm ngày kia kết thúc, ta sẽ lập tức ly khai nơi này, có tin tức gì ta sẽ thông qua Huyết Sư giáo thông tri người. Tăng cường luyện binh, tăng cường thực lực do chúng ta chân chính nắm giữ, dĩ bất biến ứng vạn biến, mới là thượng sách. Thất vị trưởng lão, ta đi trước.”
Trong tiếng cung tống của thất đại trưởng lão, Niệm Băng mang theo Tích Lỗ ly khai sào huyệt bí mật này của Huyết Sư giáo, mặc dù nói chuyện rất ngắn gọn, nhưng đã đạt tới hiệu quả mà hắn mong muốn, như vậy là đủ rồi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK