Đầu Niệm Băng chậm rãi trở về, hướng Phượng Ưng gật gật đầu, nói: "Không cần lưu thủ, đến đây đi!"
Phượng Ưng nhìn Niệm Băng ánh mắt ngưng trọng hẳn lên, hắn đương nhiên biết chính mình vừa rồi một quyền này có bao nhiêu lực, ba thành công lực mặc dù không đủ, nhưng đủ để làm một khối đá hoa cương thật lớn vỡ thành từng mảnh, mà đối phương lại chỉ là lui vài bước. Tại thời điểm tiếp xúc với mặt Niệm Băng, hắn cảm giác được rõ ràng Niệm Băng cũng không có đấu khí hộ thân, nhưng làn da hắn lại phi thường cứng cỏi, một quyền thật sự tại điểm tiếp xúc với da mặt hắn trong nháy mắt bị suy yếu, hơn nữa, hỏa tính của Cửu Ly đấu khí tựa hồ cũng không có tác dụng gì.
Phượng Ưng lại vọt lên, lúc này hắn tăng uy lực công kích lên tới bảy thành, đầy trời chưởng ảnh cơ hồ bao trùm chung quanh thân thể Niệm Băng, không thể né tránh, đây là độc chiêu của Phượng Ưng tên là phượng ảnh chưởng, lực công kích mặc dù phân tán, nhưng một khi tiếp xúc đến thân thể đối thủ, đấu khí phân tán sẽ trong nháy mắt ngưng kết cùng một chỗ khiến cho đối thủ bị thương nặng.
Niệm Băng vẫn như trước, không né tránh, khi hai thân thể đồng thời áp sát, hữu chưởng Phượng Ưng đánh thẳng vào ngực Niệm Băng, "ầm" một tiếng, Niệm Băng bị Cửu Ly đấu khí khổng lồ đánh bay đi xa, văng đến một cây đại thụ phải hai người ôm mới ngừng lại được, ngực hắn đã biến thành cháy xém.
Từ trên cây nhảy xuống, Niệm Băng cũng không có ngã sấp xuống, đứng trên mặt đất, không nhìn ngực cháy xém của mình, bước từng bước một hướng Phượng Ưng đi tới, âm thanh lạnh lùng nói: "Tiếp tục đi! Thực lực của ngươi chỉ như vậy sao?"
Niệm Băng phòng ngự siêu cường khơi dậy chiến ý mãnh liệt trong lòng Phượng Ưng, hắn hét vang một tiếng, thân thể tại không trung nhoáng lên, trong nháy mắt biến thành hư ảo, giống như một mảnh mây lửa hướng Niệm Băng vọt tới, phượng huyễn ma thân, đệ tam biến trong Phượng hoàng cửu biến.
Mắt nhìn thấy Phượng Ưng hướng mình đánh tới, Niệm Băng lúc này cũng không tấn công, thất thải quang mang đồng thời từ chung quanh thân thể phát sáng, quang mang trong nháy mắt khuếch trương, lúc Phượng Ưng huyễn hóa hỏa vân đánh tới phiến thất sắc thái quang này, hồng quang chung quanh thân thể trong chớp mắt suy yếu, khi hắn đến trước người Niệm Băng, đã khôi phục hình thái vốn có của hắn, một quyền kích vào ngực Niệm Băng, chỉ có điều, lúc này Niệm Băng cũng không còn bị hắn đánh lui, lạnh lùng nhìn hắn hỏi: "Ngươi hiểu được chưa?"
Phượng Ưng mặt xám như tro nhìn Niệm Băng, hắn không hiểu được là Niệm Băng bằng vào cái gì để phá phượng hoàng đệ tam biến mà hắn thật vất vả mới tu luyện được. Hắn hiểu được là mình căn bản không phải đối thủ của nam nhân trước mặt này. Đối phương chỉ là bằng vào phòng ngự, cũng phá tan ba lượt công kích của mình. Nếu hắn hướng mình phát động tiến công, vậy mình có thể ngăn cản sao?
Phượng Ưng ánh mắt phức tạp nhìn Niệm Băng, nắm tay thu về phía sau lui ba bước, hít sâu một hơi, vất vả gật gật đầu, nói: "Ta hiểu được rồi. Có lẽ Phượng Nữ lựa chọn đúng rồi, có lẽ so với ta, ngươi thật sự thích hợp với nàng hơn."
Niệm Băng nói: "Ngươi hiểu được chênh lệch về thực lực, nhưng thủy chung không hiểu lòng của phụ nữ, một nữ tử, có lẽ sẽ bị thực lực mạnh mẽ của nam nhân hấp dẫn, nhưng cũng không thể nói ai có thực lực mạnh mẽ, người đó sẽ có được tình yêu của nàng. Yêu là không có lý do gì. Ngươi yêu Phượng Nữ không có sai, cho nên ta thủy chung không có hướng ngươi phát động công kích, nếu ngươi muốn hướng ta khiêu chiến nữa, ta lúc nào cũng đáp ứng. Bất quá, điều đó có lẽ phải chờ tới ngươi đột phá đệ thất biến trong Phượng hoàng cửu biến, mới có cơ hội."
Phượng Ưng có chút chán nản nhìn Niệm Băng, nhìn qua, tuổi hắn cũng không chênh lệch lớn so với mình, nhưng chênh lệch thực lực tại sao lại lớn như thế chứ? Hắn đương nhiên không biết, Niệm Băng có thể có thành tựu hôm nay không biết đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, không biết bao nhiêu lần đến bên bờ sinh tử. Thiên tư Phượng Ưng dù cực tốt, nhưng không có chân chính trải qua sóng gió, hắn sao có thể cùng Niệm Băng so sánh được?!
Vào lúc Niệm Băng cùng Phượng Ưng đối chiến, tại Phượng tộc trong Ngô Đồng Lâm, hai vị Phượng tộc trưởng lão đang lo lắng nhìn nhau.
Phượng Không nói: "Nhị ca, chúng ta thật sự phải bắt đầu điển lễ như vậy sao? Mặc dù Ưng nhi đã có năng lực đệ tam biến, nhưng có lẽ điển lễ lần này…"
Phượng Hư thở dài một tiếng, nói: "Vậy ngươi nói ta làm sao bây giờ đi? Không như vậy đi tham gia, lại có biện pháp nào? Phượng tộc xuống dốc do ta gánh chịu đi, nếu không phải mấy năm nay trong tộc không có nhân tài vĩ đại, chúng ta sao phải chịu cảnh suy bại đến như thế này chứ? Có lẽ, lúc trước ta đã sai, nếu Yên nhi còn, hết thảy đều không biến thành như vậy."
Phượng Không có chút trầm mặc, trong nhận thức của lão, Phượng Hư luôn luôn là huynh trưởng quật cường, hắn lại thừa nhận lỗi của mình như vậy, biến hóa hết thảy này là bởi vì sắp cử hành đại điển sao?! Phượng Hư so với trước kia đã già rất nhiều, ngày nào cũng lo lắng cân nhắc nên hoàn thành đại điển lần này ra sao, hẳn đã lao tâm khổ tứ rất nhiều.
Phượng Hư nhìn Phượng Không, nói: "Bây giờ đã không có biện pháp tốt, chúng ta chỉ có thể làm như thế, ngươi không cần lo lắng, có lẽ, tổ tiên phượng hoàng chúng ta có thể thông cảm cho nỗi khổ và khó xử của chúng ta, lần này bộc phát đại điển sẽ không mãnh liệt như vậy. Kỳ thật, ngươi biết không, lúc trước tại thời điểm đuổi Phượng Yên, nội tâm ta đấu tranh vô cùng, nhưng lúc đó, vì thể diện tộc nhân ta, ta lại không thể không làm như vậy!"
Phượng Không mỉm cười, nói: "Người khác không rõ, chẳng lẽ đệ còn không rõ sao? Huynh mang người đuổi giết kỳ thật lại là bảo vệ. Sau khi huynh phát hiện bọn họ đủ lực tự bảo vệ mình, mới rời đi. Ài, bất luận là Phượng Yên hay là nữ nhi của nàng, so với chúng ta tưởng còn muốn xuất sắc hơn nhiều. Nếu tộc không có lắm quy tắc như vậy, có lẽ lần này tâm tình chúng ta nghênh đón đại điển vô cùng thoải mái. Cả ta, cũng thật không ngờ thực lực Yên nhi lại tiến bộ lớn như thế, đã đạt tới đệ ngũ biến. Đã bao nhiêu năm, Phượng tộc chúng ta thật vất vả mới tạo ra một nhân tài, lại bị tộc quy bài trừ."
"Báo!" Thanh âm một người tuổi trẻ ở bên ngoài vang lên, Phượng Hư trong phòng nhíu mày, nói: "Chuyện gì?"
"Hồi bẩm hai vị trưởng lão! Bên ngoài có mấy người đến đây, Phượng Nữ và bọn họ cùng đến, trong đó có người nói, Phượng Yên cùng nữ nhi Lam Thần, Phượng Nữ và mấy vị bằng hữu tới tham gia đại điển trong tộc."
Phượng Hư và Phượng Không đồng thời kinh ngạc. Phượng Không sau một thoáng thất thần, sắc mặt vui mừng kêu lên: "Yên nhi đã trở lại, Phượng Nữ đã trở lại, thật tốt quá, thật sự là thật tốt quá, các nàng thủy chung đều không có quên Phượng tộc! Rốt cục còn là ở thời điểm mấu chốt nhất đã trở lại, Nhị ca, các nàng này đến, tất cả vấn đề chúng ta đều được giải quyết phải không?"
Phượng Hư cùng Phượng Không hưng phấn bất đồng, lão đầu mày nhíu lại, tựa hồ đang tự hỏi cái gì, nghe Phượng Không nói xong liền bảo: "Không, có lẽ không đơn giản như vậy. Nếu các nàng trở về là trợ giúp chúng ta, tại sao còn có thể mang ngoại nhân trở về? Đi, chúng ta đi xem, nếu nàng cùng Phượng Nữ thật sự biết lạc đường quay về, chúng ta mới có thể thực sự yên tâm."
Phượng Ưng dựa vào một cây đại thụ, hai mắt vô thần nhìn bầu trời, cuộc đấu tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ vùi dập tan nát niềm tự hào của hắn. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình phải chịu trận như vậy, thua người khác, thật không ngờ trên thế giới còn có người cường đại như vậy tồn tại. Nhưng, sự thật xảy ra trước mắt, thực lực của Niệm Băng gây cho hắn nhận thức hoàn toàn mới.
Niệm Băng đã đứng ở một bên, cùng bọn người Ngọc Như Yên đợi Phượng tộc nhân trở về báo tin. Phượng Nữ cầm tay Niệm Băng, cúi đầu đứng ở đó không nói câu nào, tựa như người vợ nhỏ phạm lỗi cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt Niệm Băng.
Long Linh và Lam Thần đều đứng ở một bên. Ngọc Như Yên thì giới thiệu cho Tích Lỗ các loại thực vật trong phiến sâm lâm này, tựa hồ như không chú ý tình huống Niệm Băng và Phượng Nữ bên này.
"Có chuyện nói với ta sao?" Niệm Băng kéo Phượng Nữ đến trước mặt mình, nhìn ngọc thủ thon dài mảnh khảnh kia, trên mặt hắn toát ra một nụ cười dịu dàng.
"Thực xin lỗi!" Phượng Nữ tựa hồ lấy hết dũng khí mới nói ra ba chữ này.
"Không cần phải nói xin lỗi, hôm nay nàng nói ba chữ này nhiều lần rồi. Ta chỉ muốn biết, nàng vì sao không nói cho ta biết? Lúc trước, nàng không chịu chấp nhận tình cảm của ta, có lẽ ngoại trừ bởi vì quy định Phượng tộc, còn có cái hôn ước này?" Thanh âm Niệm Băng thực bình tĩnh, nhưng trong tai Phượng Nữ nghe như là châm chọc.
Phượng Nữ nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: "Ta và Phượng Ưng từ nhỏ lớn lên, trong mắt mọi người trong tộc, chúng ta là trời đất tạo nên một đôi. Tại thời điểm chúng ta chỉ có mười tuổi, Phượng Hư trưởng lão làm chủ ký kết hôn ước. Khi đó ta nghĩ phu thê và bằng hữu cũng không có cái gì khác nhau, đã chưa từng có người nào nói cho ta thế giới bên ngoài thế nào. Ta coi Phượng Ưng là huynh trưởng, là bằng hữu. Nhưng khi ta thật sự đi ra ngoài, bắt đầu hiểu biết, ta dần dần phát hiện mình đã lầm. Nhất là sau khi ta gặp được chàng, ta càng phát hiện mình sai lầm như thế nào. Có tình cảm so với tình yêu là hoàn toàn bất đồng, nhưng ta lại biết trách nhiệm của mình tại trong tộc, cho nên ta không dám chấp nhận chàng. Sau đó lại lại đã xảy ra nhiều chuyện mà cả ta cũng không ngờ tới, lúc ấy ta mới hiểu là khi tình yêu đến, trốn tránh không có tác dụng gì. Cho nên, ta mới thành Phượng Nữ của chàng. Sau khi chàng biến thành cương thi đi Thần đại lục, ta thậm chí đã quên mình còn có hôn ước trong người. Chàng có biết ta vì sao không nói cho chàng không? Trong lòng ta, chàng là một người yêu thật sự, có lẽ bởi từ nhỏ ta vì cừu hận của cha mẹ mà sống, cho nên ta không dám nói cho chàng. Mặc dù ta không thương Phượng Ưng, nhưng, hắn cũng là bằng hữu tốt nhất của ta. Ta vừa sợ chàng đến Phượng tộc và cùng tộc nhân chúng ta phát sinh xung đột, bị thương tổn, cũng sợ chàng giết huynh ấy. Băng, cám ơn chàng, chàng so với trước kia chín chắn hơn nhiều, chàng sẽ không như Niệm Băng trước kia, dễ dàng vì cừu hận mà bỏ đi.
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Lúc đầu, ta quả thật có chút tức giận, bởi vì nàng giấu ta một sự kiện trọng yếu như thế. Nhưng khi nàng hướng Phượng Ưng nói ra nàng là nữ nhân của ta, tức giận trong lòng ta đã sớm biến mất. Bây giờ nàng là của ta, sau này nàng cũng là của ta, chỉ muốn tình yêu của chúng ta không thay đổi, bất luận phong ba bão tố thế nào, chúng ta cũng vẫn là của nhau. Phượng Ưng quả thật đáng giá cho nàng làm bằng hữu, từ khi hắn xuất hiện, đến lúc chúng ta quyết đấu, ta luôn luôn quan sát hắn, thẳng thắn mà nói, hắn ghen ghét ta, ta cũng đồng dạng ghen ghét hắn. Ta ghét hắn có thể vì hắn cùng nàng khôn lớn, nhưng xét cử chỉ hành ci của hắn ta phát hiện, tính cách hắn thuần phác, cũng không có bị ô nhiễm gì, người như vậy, ta sao có thể lại làm thương tổn hắn? Tốt lắm, tất cả cũng đã trôi qua, bây giờ, chúng ta phải đối mặt, là các trưởng lão trong tộc nàng."
Niệm Băng giọng nói vừa dứt, tinh thần lực hắn phân tán đã phát hiện mười mấy đạo thân ảnh rất nhanh tiến đến, mặc dù đối phương còn đang ngoài hơn mười trượng, nhưng tinh thần lực Niệm Băng lại phán đoán rất rõ ràng hướng bọn họ di chuyển, theo khí tức hai người cầm đầu đến, đúng là Phượng Hư và Phượng Không hai vị trưởng lão.
Khí tức trong rừng cây lưu chuyển, hơn mười đạo thân ảnh tức thời đã đi tới phụ cận, từ trong cây cối rậm rạp kia xuyên xuất, người thứ nhất xuất hiện đúng là Phượng tộc trưởng lão Phượng Hư. Phượng Không theo sát sau đó, còn lại, đều là một số người Niệm Băng trước kia chưa có gặp qua, Phượng tộc nhân ăn mặc cơ hồ giống nhau, đều là áo vải thô bình thường, nhưng hiển nhiên đều là cao thủ trong đám tinh hoa.
Ngọc Như Yên thấy hai vị trưởng lão xuất hiện, nhất thời đình chỉ cuộc nói chuyện với Tích Lỗ. Phượng Hư và Phượng Không tự nhiên đã thấy nàng, đồng thời cũng thấy Phượng Nữ, Lam Thần, Long Linh, Tích Lỗ cùng Niệm Băng xung quanh.
Khi hai vị trưởng lão thấy Phượng Nữ tay nắm tay Niệm Băng, sắc mặt cũng không khỏi hơi đổi, dừng cước bộ.
Ngọc Như Yên tiến lên vài bước, khi khoảng cách với hai vị trưởng lão còn có năm trượng ngừng lại, cung kính hướng hai vị trưởng lão cúi đầu hành lễ: "Phượng Yên cùng nữ nhi Lam Thần, Phượng Nữ tới tham gia đại điển trong gia tộc."
Phượng Hư lạnh nhạt nói: "Ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ không đặt chân lên mảnh đất này nữa, không nghĩ rằng ngươi đã trở lại. Ngươi trở về, là vì tham gia đại điển trong gia tộc sao?"
Ngọc Như Yên than nhẹ một tiếng, nói: "Thực xin lỗi, trưởng lão! Ta biết lựa chọn năm đó làm cho các người rất đau lòng, nhưng, ta lại không thể không lựa chọn như vậy. Phượng Hư trưởng lão! Ta trước kia hiểu lầm ngài, cám ơn ngài đã dưỡng dục nữ nhi của ta thành người, mặc dù chúng ta xa cách hai mươi năm, nhưng khi ta biết nữ nhi của mình còn sống, ân oán giữa chúng ta trước kia tự nhiên đã xóa hết."
Phượng Hư chẳng những đối với Ngọc Như Yên có công nuôi dạy thành người, đối với nữ nhi của nàng là Phượng Nữ cũng cùng có ân dưỡng dục. Mặc dù Phượng Hư và mẹ con họ chia lìa hai mươi năm, nhưng Ngọc Như Yên đã từ bỏ trong lòng hết thảy căm hận, nàng lần này trở về, muốn làm chỉ là trợ giúp Phượng tộc hoàn thành đại điển.
Phượng Hư có chút kinh ngạc nhìn Ngọc Như Yên, lại nhìn Phượng Nữ một bên, nói: "Ngươi đều đã biết rồi?"
Ngọc Như Yên gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, trưởng lão, ngài giấu giếm ta rất khổ phải không?"
Phượng Hư lãnh đạm nói: "Nếu nữ nhi của ngươi lúc trước thật sự chết trong tay ta, chỉ sợ ngươi hôm nay cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này?!"
Ngọc như Yên lắc lắc đầu, nói: "Không, cho dù Phượng Nữ thật sự lúc ấy đã chết, ta vẫn sẽ trở về. Trước tiên ta sẽ giúp Phượng tộc hoàn thành đại điển, sau đó, ta sẽ hướng ngài khiêu chiến."
Phượng Không bên cạnh lần này không đợi Phượng Hư mở miệng, vội cướp lời: "Hết thảy lấy đại cục làm trọng! Yên nhi, ngươi không hổ đã từng là hy vọng chi phượng, trong bổn tộc chúng ta đều không có nhìn lầm ngươi. Tốt ! Hài nhi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt lắm rồi!" Vừa nói, lão không khỏi kéo kéo ống tay áo Phượng Hư.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK