Mục lục
[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Châu tử (hạt châu) vừa mới vào bụng, Niệm Băng tức thì cảm thấy một luồng hỏa nhiệt theo cổ họng mà xuống, mặc dù thân thể cương thi không cảm thấy thống khổ, nhưng trong luồng khí càng ngày càng nóng, hắn cũng vẫn cảm thấy đại não mơ màng một hồi. Thế này là thế nào đây? Lẽ nào hạt châu đó có độc? Chắc không có khả năng! Cho dù có độc, thân thể cương thi đó của mình cũng sẽ không phải sợ.

Hạt châu trong bụng càng ngày càng nóng, dần dần, Niệm Băng cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì, cái cảm giác nóng ấy tuyệt không phải thân thể truyền tới, mà là tới từ tinh thần lực của bản thân, thân thể cương thi đã mất mọi cảm giác, còn làm sao mà có thể cảm thấy nóng đây? Nghĩ thông điểm này, hắn không khỏi có chút cảm giác sợ hãi, không dám sơ suất, vội ngồi xếp bằng trên mặt đất, tập trung toàn bộ tinh thần lực trong thiên nhãn huyệt, cảm nhận biến hóa của thân thể mình.

Khi Niệm Băng vừa mới nhắm mắt lại, thân thể hắn đã bắt đầu phát sinh biến hóa, thân thể tràn ngập tử vong khí tức của hắn trước hết mọc ra hôi sắc lân phiến (vảy xám) của rồng, rất nhanh, hôi sắc lân phiến bắt đầu phát sinh biến dị (thay đổi), lân phiến dần mở rộng gấp bội lần trước kia, phân bố dày đặc xung quanh thân thể trông càng thêm rắn chắc. Liền sau đó, màu sắc những lân phiến này bắt đầu phát sinh chuyển biến, từ xám dần biến sang xanh, cuối cùng biến thành xanh biếc, nếu mà để người thường nhìn thấy hình dạng lúc này của Niệm Băng, e rằng sẽ nghĩ là trên người hắn được bao phủ bởi một tầng phỉ thúy (ngọc bích). Đúng vậy, lân phiến đó lóng lánh giống như một loại phỉ thúy, bảo quang lưu chuyển trên lân phiến, tán phát ra một tầng lục quang nhàn nhạt, bảo hộ ở chu vi một xích quanh thân thể Niệm Băng. Ngay cả mái đầu đầy tóc bạc (nguyên văn "hôi sắc" tóc xám mầu tro, chắc muốn nói màu tử vong) đó của hắn, lúc này cũng biến thành mầu xanh sẫm, từng đạo lục điện quang xanh thẫm lưu chuyển quay quanh thân thể hắn, thân thể cương thi lại xuất hiện biến dị.

Khác với sự biến hóa của thân thể bên ngoài, tinh thần lực của Niệm Băng chính đang chịu sự hành hạ kịch liệt, cảm giác nóng bỏng ngày càng mãnh liệt. Từng luồng cảm giác nóng bỏng từ bốn phương tám hướng xâm nhập tập kích vào Thiên Nhãn huyệt của hắn. Khiến Niệm Băng có chút khó hiểu chính là, tinh thần lực ngang ngạnh của hắn đối với những luồng nóng bỏng đó không ngờ không có mảy may tác dụng cản trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng khí màu lục nhạt nóng bỏng đó dung nhập vào trong Thiên Nhãn huyệt của mình, hợp lại với tinh không phân bố khắp nơi trong não hải đó.

Sự nóng bỏng kịch liệt khiến Niệm Băng khó chịu tới mức muốn gào lên, có điều lúc này, hắn căn bản là kêu không ra. Quang mang trong Thiên Nhãn huyệt không ngừng chớp lóe, tốc độ xoay tròn của quả cầu dung hợp hai khỏa tinh thần ma pháp băng và hỏa chớp mắt tăng lên ba lần, và tinh quang xung quanh cũng tùy theo biến hóa của nó mà bắt đầu xoay chuyển kịch liệt.

Nóng, thực nóng, nóng hết sức. Cho dù là trước kia ở trong đường hầm truyền tống ma pháp, cũng thực không có khó chịu như lúc này. Nhiệt lưu dường như chẳng ở đâu xa ấy không ngừng bốc lên trong thân thể Niệm Băng. Hai cánh tay dài với những móng tay màu đỏ sậm của hắn cũng bắt đầu biến hóa, xương cốt lớn thêm một chút, hai tay như có vẻ đã to hơn, lân phiến tế mật (tinh mịn, đối lập với thô) lan tới tận đầu ngón tay, mà móng tay màu đỏ sậm đó cũng biến thành màu xanh óng ánh, u quang chớp lóe, so với trước kia đã tăng thêm hai tấc, đạt tới độ dài khoảng năm phân.

Sự kích thích trong tinh thần lực khiến trong lòng Niệm Băng chỉ có một ý nghĩ, sau này tuyệt không thể lại ăn uống bừa bãi nữa. Trên cái thế giới này, đích xác không phải cái gì cũng đều có thể ăn.

Một mặt nghĩ vậy, thần chí (tinh thần + ý chí) Niệm Băng bắt đầu có chút mơ hồ, từ lúc tinh thần lực thực chất hóa đến nay, hắn là lần thứ nhất nảy sinh cảm giác loại này, trong lòng sợ hãi, Niệm Băng hiểu ra, bản thân tuyệt không thể mất đi khống chế đối với thân thể, càng không thể mê đi, bằng không, rất có khả năng vĩnh viễn vô phương tỉnh táo trở lại. Nghĩ tới điểm này, hắn tiếp tục khống chế tinh thần lực của mình, gắng thúc đẩy băng nguyên tố cùng tinh thần lực dung hợp thành tinh quang, cảm giác băng lãnh nháy mắt truyền khắp não hải, đại não tỉnh lại, tức thời khoan khoái rất nhiều.

Đại não càng thanh tỉnh, cảm giác thống khổ đó cũng càng trở nên rõ nét, cái Niệm Băng hiện tại có thể làm, rõ ràng chỉ là cố hết sức mà chịu đựng.

Chính khi Niệm Băng rơi vào vực thẳm thống khổ, Tích Lỗ ở cạnh cuối cùng từ trong tu luyện mà hồi tỉnh trở lại. Đối với mọi thứ phát sinh ở ngoài hắn chỉ có một chút cảm giác, hắn biết Niệm Băng trước đó gặp phiền phức, nhưng đúng vào thời điểm hành công mấu chốt hắn căn bản vô phương hồi tỉnh để tương trợ, may mà ý chí hắn cực kỳ kiên định, mới không có vì biến hóa bên ngoài kích động mà tẩu hỏa nhập ma.

Khi Tích Lỗ vừa mới từ trong tu luyện thanh tỉnh trở lại, lập tức tìm tung tích Niệm Băng, nhưng thứ hắn nhìn thấy trước tiên, lại là cái thây khổng lồ không đầu ấy, cái xác khổng lồ đích xác là quá nổi bật, Tích Lỗ bị dọa đến nhảy dựng lên, khi hắn nhìn thấy trên thi thể khổng lồ ấy không ngừng chảy ra huyết dịch màu xanh, mới biết rằng con quái thú ấy đã chết rồi.

Hít vào một hơi lương khí (khí mát), Tích Lỗ lẩm bẩm nói : "Trời ạ! Đây không phải một con Bích Mục Thương Cầu sao? Chỗ này tuyệt không phải nơi cư trú của nó, làm thế nào lại có thể chạy tới chỗ này chứ. Ai đã giết nó nhỉ? Không lẽ là Niệm Băng. "Đưa mắt nhìn quanh, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy hình bóng Niệm Băng. Tuy rằng trên người Niệm Băng đã phủ đầy lân phiến lục sắc, nhưng hình dáng bên ngoài tuyệt không thay đổi.

Tích Lỗ thoáng sững người, lách mình tới trước người Niệm Băng, hắn cũng chưa từng thấy qua biến hóa kiểu này, thấy thần sắc Niệm Băng lúc này hắn không khỏi cau mày, hắn không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng hắn cho rằng, Bích Mục Thương Cầu đó căn bản là Niệm Băng không thể có khả năng đối phó được. Thế nhưng, Bích Mục Thương Cầu lại rõ ràng là đã chết. Có thể chỉ trong thời gian ngắn như vậy giết chết một con Bích Mục Thương Cầu, sợ rằng ngay cả cường giả cấp bậc chủ thần cũng không có cách nào làm được. Chẳng lẽ là có chân thần đã tới chỗ này? Không có khả năng a, những chân thần ấy bình thường thực rất ít khi ly khai lãnh địa của mình. Trời ạ! Không phải thực sự là Niệm Băng đó chứ.

Trong lòng mặc dù nghi hoặc, nhưng Tích Lỗ vẫn nhìn ra Niệm Băng lúc này đang trong trạng thái tu luyện, tuyệt không nên lỗ mãng trợ giúp hắn, mà chỉ cẩn thận cảm nhận trạng thái hiện tại của Niệm Băng. Thông qua đấu khí mà lưu ý tìm hiểu, hắn phát hiện thân thể Niệm Băng tựa hồ đang trải qua một quá trình tiến hóa kỳ diệu. Không chỉ là da dẻ hắn có lân phiến bám lên, mà ngay cả kinh mạch cùng huyết nhục trong thể nội hắn cũng đang không ngừng biến hóa, tử vong khí tức tuyệt không có ở trong biến hóa mà yếu đi, nhưng mà, thân thể hắn lại như trước kia phát sinh biến hóa phiên thiên phúc địa (nghiêng trời lệch đất). Cụ thể biến thành dạng gì Tích Lỗ không biết, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được đó tuyệt không phải việc xấu.

Phát hiện thấy điều này, Tích Lỗ cuối cùng bình tâm trở lại, mà Niệm Băng hiện đang tu luyện, vậy bản thân cũng chỉ có thể chờ thôi. Quay đầu nhìn về thi thể Bích Mục Thương Cầu, gương mặt chất phác của Tích Lỗ hiện ra một tia khát vọng. Đồ tốt a! Thực sự là đồ tốt, từ lâu đã nghe kể thịt Bích Mục Thương Cầu là mỹ vị đứng đầu trong các ma thú, lân phiến của nó trong ma thú phòng ngự lực lại là luôn được xếp trong ba vị trí đầu (nguyên văn : ổn ổn bài tại tiền tam đích - không biết dịch đúng hay không nữa), đồ tốt đến như vậy, bản thân làm sao có thể bỏ qua được chứ? Vừa suy nghĩ, hắc sắc chiến phủ đó đã rơi vào tay, đi vài bước tới bên cạnh Bích Mục Thương Cầu, bắt đầu hành động.

Niệm Băng đương nhiên không biết mọi thứ phát sinh ở bên ngoài, đại não cứ mỗi lần vì thống khổ mạnh mẽ mà rơi vào trạng thái nửa hôn mê, lại bị hắn gắng dùng khí tức băng ma pháp giành lại sự tỉnh táo, mỗi lần trải qua như vậy, hắn đều như chạy một vòng qua địa ngục, thống khổ lặp lại làm cho tinh thần lực của hắn bị dày vò bội phần. Nếu như không phải từng trải qua tu luyện ở trong không gian truyền tống. Sợ rằng hắn sớm đã vô pháp chịu đựng thống khổ loại này.

Qua một giây thời gian, cả bản thân Niệm Băng cũng không rõ đã chịu đựng qua bao nhiêu lần sắp bị hôn mê, mỗi một lần lựa chọn đều thực sự đặc biệt khó khăn, dầu sao, lúc hôn mê thì có thể khiến mọi thống khổ đang phải mang đều tan biến mà! Đứng trước chọn lựa khó khăn, hoài niệm trong lòng khiến hắn mỗi lần đều cương quyết vùng dậy. Chỉ cần nhớ tới phụ mẫu, nhớ tới tam nữ chờ đợi mình, thống khổ kịch liệt cũng sẽ biến thành yếu ớt đi nhiều. Để có thể sống sót trở về, hắn gần như điên cuồng nhẫn nại.

Cuối cùng, không biết đã trải qua thời gian bao lâu, khí lưu lục sắc nhàn nhạt đó dần dần yếu đi, quang mang lục sắc dần cùng thất sắc quang mang trong não hải dung hợp, quy nhập vào trong tinh thần lực. Có điều, hiện tại tinh thần lực của hắn lại phát sinh biến hóa, bảy khỏa (viên) chủ tinh trước đây đã biến mất, biến thành bảy tinh đoàn (tập hợp sao) xoay tròn với vô số đuôi (cứ như là thiên hà dạng xoắn ốc ấy nhỉ), các tinh đoàn tựa hồ do vô số quang điểm tạo thành đó không ngừng xoay tròn, mà quang đoàn hồng lam lưỡng sắc ở trung tâm thì trong quá trình xoay tròn không ngừng trải qua quá trình dung hợp rồi lại phân tán. Cả bảy tinh đoàn đều không lớn, nhưng nếu mang tinh thần lực tản ra khắp trong Thiên Nhãn huyệt, lại có thể phát hiện, sau khi những tinh đoàn đó hình thành, trong Thiên Nhãn huyệt lại không còn một khe hở nhỏ, hoàn toàn bị thất sắc quang mang dày đặc chiếm chỗ.

Cùng với thống khổ dần dần tiêu thất, tinh thần căng thẳng của Niệm Băng cuối cùng cũng dần thả lỏng. Cảm giác khoan khoái thay thế cho thống khổ, hắn cuối cùng đã vượt qua được, nhìn thấy hải dương tinh thần khổng lồ đó, cả hắn cũng có chút bội phục chính mình, khó khăn kiểu này cũng có thể vượt qua, còn có gì mà bản thân làm không được đây? Vừa nghĩ, hắn vừa từ từ mở mắt.

Thế giới trước mắt đột nhiên biến đổi. Hắn khẽ dụi mắt, xác nhận bản thân tuyệt không có nhìn nhầm. Chưa mở Thiên Nhãn huyệt, nhưng bày ra trước mắt, lại không còn là cái thế giới trước đây, trong không khí hoàn toàn tràn ngập các loại tế vi (nhỏ li ti) ma pháp nguyên tố. Có ma pháp nguyên tố đang chậm chạp nhẹ trôi, có ma pháp nguyên tố đang va chạm dữ dội lẫn nhau, kể cả là ma phá nguyên tố cùng loại cũng vậy, tình huống giữa hai kiểu này hoàn toàn bất đồng. Trời ạ! Cái này là cái kiểu gì đây? Làm thế nào mà ta chỉ bằng mắt thường vẫn có thể thấy những điều này?

Niệm Băng không hiểu, nhưng mà, hắn tuyệt không có vì tình huống này mà cao hứng, thử hỏi, bất luận là ai, mở mắt ra nhìn thấy quang điểm đầy trời mà có thể cao hứng? Cả thế giới xung quanh đều không nhìn rõ, đó tuyệt đối là sự thống khổ nhất. Suy nghĩ trong đầu đó của Niệm Băng vừa mới diễn ra, quang điểm trước mắt đột nhiên biến mất, mọi thứ đều khôi phục như thường, hơn nữa, so với trước kia có vẻ càng thêm rõ ràng thêm nhiều.

"Huynh đệ, ngươi có vẻ tỉnh rồi. Giấc ngủ này của ngươi, dài tới một ngày đó! Ngươi rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì vậy? Thế nào mà biến thành quái vật thế?" Thanh âm Tích Lỗ đưa Niệm Băng từ trong kinh ngạc mà tỉnh lại. Hắn cúi đầu nhìn thân thể mình, tức thì giật nảy mình lên. Toàn thân trên dưới đã không còn 1 chút da nào lộ ra ngoài, tử linh khí tức trên người tựa hồ biến thành càng thêm mãnh liệt, bích lục khải giáp (lớp vỏ cứng xanh biếc) cứng rắn và dày dặn đó thực sự đang tồn tại, theo sự cọ sát với da dẻ, phát ra thanh âm vang nhẹ, giống như là kim thiết vậy.



"Trời ơi ! Ta bây giờ làm sao thế này? Ta cũng không biết đã phát sinh cái gì?" Niệm Băng nhìn mình muốn khóc mà không ra nước mắt, thế nào mà có thể biến thành cái dạng này chứ? Hình dạng này, bản thân cho dù sống trở lại, lại làm sao gặp lại đám lão bà đây? Ngẩng đầu sờ nhẹ lên má, khuôn mặt cũng không có may mắn thoát khỏi, cũng bị lân giáp phủ đầy. Xong rồi, bản thân lần này thực sự đã biến thành một quái vật.

Tích Lỗ lách mình tới trước mặt Niệm Băng, tò mò ngó hắn, giơ tay bóp nhẹ lên vai hắn, tức thì, một cỗ lực đàn hồi mãnh liệt sinh ra, không ngờ làm tay hắn bị chấn bung ra, "Phòng ngự lực mạnh thật, Niệm Băng, nếu ta đoán không sai, ngươi tựa hồ là đã tiến hóa, rốt cuộc là ngươi đã làm cái gì?"

Niệm Băng cười khổ đáp : "Tiến hóa kiểu này ta thà không có, hình dáng như vậy, sau này trở về còn làm sao gặp thân nhân và bằng hữu của ta? Ta cũng không làm gì cả, chỉ là sau khi đã giết chết quái thú, ăn một viên trân châu trong cái đầu nổ tung ra của nó.

"Cái gì?" Tích Lỗ thất thanh kinh hô (sợ hãi kêu lên), thanh âm giống như sấm rền đó của hắn dọa cho Niệm Băng nhảy dựng lên.

"Bích Mục Thương Cầu quả thực là người giết hả? Ngươi làm sao làm được vậy? Phải biết, Bích Mục Thương Cầu ở trên Thần Chi Đại Lục cũng là một trong tứ đại ma thú đó! Cho dù nó thua kém số lượng so với Chiết Biệt đông đúc, nhưng một con Bích Mục Thương Cầu hoàn toàn có thể chống chọi cùng năm mươi con Chiết Biệt trở lên, thậm chí còn có thể tiêu diệt chúng. Chiếu theo những gì ngươi kể, con Bích Mục Thương Cầu ngươi giết chết đó đã ngưng kết ra cầu châu (ngọc rồng, he he), e rằng nó cũng có ít nhất ba ngàn năm tuổi trở lên. Ngươi giỏi lắm, không ngờ cả cầu châu cũng dám ăn. Ta rất là lạ, ngươi không ngờ có thể không chết?"

Niệm Băng khó chịu hỏi : "Ngươi rất muốn ta chết sao? Bích Mục Thương Cầu rốt cuộc là cái quái gì? Nó mạnh lắm sao? Ta không thấy vậy! Lúc ban đầu, nó quả thực có vẻ rất khó đối phó, nhưng mà, ta dùng tinh thần lực công kích hai lần, liền khiến cái con súc vậy to lớn ấy nổ tung đầu rồi. Sau đó liền lấy được cầu châu mà ngươi nói.

Tích Lỗ làm vẻ lăn ra ngất : "Bội phục, Niệm Băng à! Ta đối với ngươi đơn giản là bái phục sát đất, Bích Mục Thương Cầu lại có thể bị ngươi giết chết như đùa vậy? Bích Mục Thương Cầu đó không phải là ma thú bình thường, trong các loại ma thú phòng ngự lực của nó tuyệt đối xếp trong ba bậc đầu tiên, cho dù là ma pháp phong bạo (bão táp ma pháp) mạnh nhất, cũng không có cách nào tạo thành một mảy may thương tổn cho nó. Hoạt động của nó mặc dù không phải rất nhanh nhẹn, nhưng xét tới thể hình của nó, so với ma thú thông thường mạnh hơn nhiều, với lại, nó có thể phun ra thổ tiễn để đánh địch, lại có thể không chế đất thường cũng như nham thạch, chính là giống thổ hệ ma pháp sư tự nhiên trong nhân loại các ngươi. Có thể xem là tồn tại tối cường đại trong ma thú thổ hệ. Cho dù là cường giả cấp bậc chủ thần cũng không nguyện ý (sẵn lòng) đối đầu nó, bởi lẽ, cho dù giết được nó, đối với tu vi bản thân cũng tổn thương khủng khiếp. Bộ phận lợi hại nhất của Bích Mục Thương Cầu lại không phải phòng ngự và công kích lực của nó, đáng sợ nhất là đôi mắt của nó, nó là ma thú duy nhất có mắt mang khả năng phóng xuất tinh thần công kích, ngươi lại có thể nói dùng tinh thần lực làm nó nổ tung đầu, Trời ơi! Ngươi rốt cuộc là quái vật gì đây?"

Niệm Băng cười hì hì đáp : "Ta chẳng phải là một con cương thi sao? Hay là, con rắn lớn đó đã quá xem thường ta, không có dùng năng lực chân chính của nó nên mới bị ta làm nổ tung, chỉ có thể trách nó xui xẻo thôi."

Tích Lỗ chẳng còn gì để nói, một con đỉnh cấp ma thú như thế lại có thể bị Niệm Băng thu thập, hắn thực sự có chút vô phương chấp nhận.

Niệm Băng hỏi : "Tích Lỗ, ngươi vẫn chưa cho ta biết cầu đan (ngọc rồng lúc nãy) đó rốt cuộc là cái khỉ gì? Ăn vào có hại hay là không!"

"Ta không biết." Tích Lỗ khó chịu đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK