Mục lục
[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Trời biến sắc, bầu trời bích lam tại giờ khắc này đột nhiên thúc động quang thải, hết thảy mọi thứ xung quanh phảng phất trong nháy mắt biến mất, Niệm Băng cùng Băng Tuyết nữ thần tế tự cũng đi tới một không gian khác. Mọi thứ xung quanh đều biến thành băng hỏa địa ngục, triệu hoán song thần băng hỏa đồng nguyên uy lực bạo phát ra còn vượt qua thất cấm thất tuyệt chú…

Băng tuyết nữ thần màu vàng sau khi có chút thất thần lập tức phản ứng lại, thân cùng trường mâu nhập làm một, quang mang màu vàng khổng lồ hình thành mũi nhọn hướng băng hỏa địa ngục kia xông thẳng đến. Uy lực hoàng cực huyệt tăng lên đến cực hạn, Băng Tuyết nữ thần tế tự phô triển thực lực chính thức của bà. Tứ đại khiếu huyệt đồng thời thả ra toàn bộ năng lượng, lệ trung huyệt ngưng kết, năng lượng nhiều năm tu luyện trong nháy mắt hoàn toàn bộc phát, tây kinh huyệt hấp thu tiên thiên khí cùng phương giáp huyệt phóng thích năng lượng phòng ngự hoàn toàn dung hợp vào trong băng tuyết nữ thần màu vàng kia. Tại thời điểm song phương đều biết kỹ xảo đã không thể trở thành quyết định thắng bại, bọn họ đều, lựa chọn phương thức công kích nguyên thủy nhất, trực tiếp nhất.

Năng lượng xung đột.

Thông qua thiên nhãn huyệt, Niệm Băng có thể thấy chân thật mỗi một biến hóa khi năng lượng của song phương theo phát động công kích đến tiếp xúc, kim, hồng, lam tam sắc quang mang trong nháy mắt dung hợp cùng một chỗ, thiên địa biến sắc, đại địa run rẩy.

Đó là kết quả cuối cùng của lực lượng.

Hủy diệt, bọn họ mang đến chính là hủy diệt.

Chính Niệm Băng cũng không ngờ, bọn họ toàn lực công kích lẫn nhau lại mang đến kết quả khủng bố như thế.

Ba loại quang mang, khiến cho chung quanh mất đi hết thảy vẻ lộng lẫy, vô luận là Niệm Băng hay là Băng Tuyết nữ thần tế tự, đều cảm giác được sáu giác quan của mình tại trong chớp mắt hoàn toàn biến mất, cả thiên nhãn huyệt của Niệm Băng cũng chỉ có thể khiến cho hắn bảo trì một phần sáng suốt.

Không tưởng tượng được, trong tiếng nổ dữ dội, mọi thứ chung quanh phảng phất đều biến mất…

Không biết qua bao lâu thời gian, sáu giác quan của Niệm Băng dần dần hồi phục, hắn đương nhiên nhớ rõ chính mình đáp ứng với Lam Thần sẽ không giết sư phụ của nàng. Nhưng vừa rồi trong một khắc kia, hắn đã không thể có lựa chọn, không toàn lực đánh ra thì là tử vong. Ẩn giấu đại bộ phận thực lực, Băng Tuyết nữ thần tế tự đã vượt qua thần cấp cao thủ bình thường của thần đại lục!

Hết thảy đều từ từ hồi phục, Niệm Băng nhìn thấy một cảnh tượng hắn vĩnh viễn cũng không cách nào quên, Băng Thần tháp biến mất, hắn chỉ thấy có bùn đất cùng nham thạch ở phương xa. Mặt đất rực rỡ như gương, tựa hồ hình thành một tầng tinh thể, lóe ra lam cùng hồng sắc nhàn nhạt, nhìn lên bầu trời, hắn cảm thấy mình dường như tiến vào một cái thung lũng đất, xung quanh là vách đất cao vút, bằng phẳng, vách đất cao tới mấy trăm trượng rực rỡ dị thường.

Trong không khí ẩn chứa hỏa nguyên tố nóng rực cùng băng nguyên tố cuồng bạo, hai loại nguyên tố khiến cho trong khắp hố đất này đều ẩn chứa một tầng mây hồng lam nhàn nhạt. Niệm Băng chậm rãi từ mặt đất đứng lên, hắn phát hiện quần áo trên người mình cũng không có tổn hại, thậm chí không có một chút bụi bậm, xung quanh yên tĩnh dị thường.

"Tại sao ta lại đến nơi đây?" Đây là vấn đề Niệm Băng muốn hỏi nhất, nhưng trên mặt thung lũng đất rộng lớn hơn dặm vuông này, không ai trả lời hắn vấn đề này. Niệm Băng phát hiện, thung lũng đất này hẹp và dài (như một vết nứt lớn trên mặt đất), hai bên kéo dài, liếc mắt nhìn theo, tựa hồ nhìn không tới cuối.

Ho khan một tiếng, một cơn khó chịu ở ngực Niệm Băng, may mắn tánh mạng khí tức ẩn hàm trong tánh mạng chi cầu làm dịu thân thể hắn, lúc này mới khiến cho hắn thư thái một ít, bất giác giơ tay sờ trên mặt mình, hắn chạm phải toàn máu tươi, khi hắn ngưng kết ra một băng kính soi mặt mình, không khỏi lại càng hoảng sợ, người thất khiếu xuất huyết này chính là mình sao? Ta không chết, kết quả chiến đấu kia như thế nào rồi?

Hắn hướng bốn phía không ngừng nhìn quanh, tự hỏi mình đang ở địa phương nào… Ngoài hai trăm trượng, một người thân ảnh yểu điệu lảo đảo đứng lên, động tác của thân ảnh có vẻ có chút chậm chạp, tóc lam dài bù xù bừa bộn, chính là Băng Tuyết nữ thần tế tự.

Băng Tuyết nữ thần tế tự không như Niệm Băng thất khiếu xuất huyết, nhưng khuôn mặt hắn lại trắng bệch như giấy trắng, mới vừa vừa đứng dậy, câu nói đầu tiên của bà là: "Ta không có chết sao? Tại sao ta còn chưa chết?"

Niệm Băng buồn cười nhìn đối thủ cực mạnh của mình: "Bà rất muốn chết phải không? Vậy bà tại sao không tự sát đi?!"
Băng Tuyết nữ thần tế tự lúc này mới nhìn đến Niệm Băng: "Ngươi cho rằng chết là một chuyện thực dễ dàng sao? Thời điểm trên người ngươi có rất nhiều trách nhiệm, muốn chết cũng không phải dễ dàng vậy. Chúng ta đang ở nơi nào?

Niệm Băng lắc lắc đầu, nói: "Đó cũng là vấn đề ta muốn hỏi bà."

Thần trí Băng Tuyết nữ thần tế tự dần dần thanh tỉnh, cảm thụ ma pháp nguyên tố bạo động trong không khí, đang nhìn xem bồn địa thật lớn rộng chừng gần ngàn trượng hai đầu chiều dài nhìn không tới cuối, không khỏi có chút mờ mịt nói: "Ta làm sao biết đây là nơi nào?" Thân thể nhoáng lên, "uạ" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Niệm Băng vừa định cười nhạo đối thủ của mình, chợt toàn thân kinh mạch đau đớn, không ngăn được máu tươi điên cuồng phún ra, thân thể hai người đồng thời nhoáng lên, lại đồng thời ngã ngồi xuống đất. Bọn họ cũng biết, cuộc chiến vẫn chưa chấm dứt, bất luận đây là ở địa phương nào, hôm nay hai người bọn họ phải có một người thắng.

Mặt đối mặt, bọn họ đều tự dựa vào năng lực của mình điên cuồng hấp thu ma pháp nguyên tố trong không khí. Niệm Băng bên trong phát hiện ma pháp lực trong cơ thể mình đã tiêu hao ngoài bảy phần, băng hỏa đồng nguyên ma pháp cực mạnh kia mặc dù hấp thu lượng lớn tiên thiên khí, nhưng đồng thời đã tiêu hao đại bộ phận năng lượng của mình, nhưng hắn may mắn là băng hỏa hai thanh thần đao cũng đã về trong cơ thể mình, không bị mất đi, chỉ là quang mang có vẻ ảm đạm đi rất nhiều, hiển nhiên, năng lượng tiêu hao vô cùng khổng lồ. Bọn họ cũng không biết một công kích kia phá hư lực tạo thành khổng lồ cỡ nào, thậm chí không biết sau khi năng lượng của mình bộc phát, lực công kích sinh ra đạt tới bao nhiêu bậc.

Thời gian gần công phu một bữa cơm, Băng Tuyết nữ thần tế tự đứng lên trước. Niệm Băng thấy được tay phải mụ lóe ra kim quang. Niệm Băng đã đứng lên, không chút nào yếu thế phóng thả ra thất thải quang vựng nhàn nhạt.

"Ta có đề nghị, chi bằng chúng ta đi tới phía trước, xem đây là ở nơi nào, rồi tái chiến?" Niệm Băng nói.

Băng Tuyết nữ thần tế tự khinh thường hừ một tiếng: "Ngươi còn có thể bay sao?"

Niệm Băng lạnh lùng hừ một tiếng: "Đừng xem thường đối thủ của bà!" Hai chân dậm xuống đất nhảy lên, quang điểm màu xám ở dưới người ngưng kết, tiếng rồng ngâm lên dõng dạc trong sơn cốc, tiểu long vương rốt cuộc cũng xuất hiện.
Không phải Niệm Băng không biết để hắn trợ giúp mình, trong chiến đấu lúc trước, tiểu long vương mấy lần đề nghị giúp đỡ, đều bị Niệm Băng cự tuyệt. Áo Tư Tạp là hài tử duy nhất của Quang Minh long vương cùng Hắc Ám long vương, đồng thời cũng là bằng hữu của Niệm Băng, hắn tuyệt không muốn bằng hữu của mình bởi vì chuyện mình mà bị thương nặng. Băng Tuyết nữ thần tế tự mạnh mẽ vượt xa dự kiến của hắn, bởi vậy, hắn thà rằng một mình đi đối mặt, không nghĩ để cho Áo Tư Tạp cùng tham dự chịu thương tổn gì.

Băng Tuyết nữ thần tế tự kinh ngạc nhìn cự long màu xám thân dài bảy trượng kia, sắc mặt nàng có chút biến hóa, chỉ là trong nháy mắt lại khôi phục bình thường, một tia buồn bã mong manh hiện lên trong đôi mắt đẹp của bà, bạo phong tuyết xuất hiện dưới chân, đuổi theo thân thể Niệm Băng trôi nổi ở trong không khí, hướng mặt trên đỉnh thung lũng đất sâu mấy trăm trượng kia bay lên.

Niệm Băng cùng mụ vẫn duy trì khoảng cách nhất định, khi vừa đến đỉnh, bọn họ sợ ngây người, bởi vì bọn họ rốt cục phát hiện chính mình ở nơi nào.

Phía trước Băng Thần tháp, Niệm Băng cùng Băng Tuyết nữ thần tế tự lúc trước giao chiến là một mảnh bình nguyên rộng lớn, chỉ có thực vật chịu rét cực nhỏ mới có thể sinh trưởng, bình nguyên bằng phẳng phi thường thích hợp cho xe, ngựa đi lại. Tại trung tâm bình nguyên, lúc này diện mục đã thay đổi, một cái mương đất khổng lồ chạy ngang qua bình nguyên, chính là thung lũng đất lúc trước bọn họ vừa đứng ở dưới đáy. Niệm Băng ngơ ngác nhìn bên cạnh bờ mương rãnh mấy trăm tên băng hệ ma pháp sư đang lo lắng, lại nhìn xem Băng Thần tháp cách đó không xa vẫn nguy nga đứng vững, hắn biết hết thảy điều này đều là thật. Ánh mắt dừng ở trên người Băng Tuyết nữ thần tế tự: "Hết thảy chuyện này đều do chúng ta gây nên sao hả?"

Trong lòng Băng Tuyết nữ thần tế tự kinh ngạc chẳng kém so với Niệm Băng, phá lực khổng lồ tạo nên một đường mương lớn kéo dài xa tít tắp như thế này gây cho bà rung động thật sâu. Bà có chút sợ hãi, nếu lực do hai người bùng nổ ra không phải đi theo hướng ngang mà là hướng dọc hoặc là hình tròn, có lẽ Băng Thần tháp đã bị phá hủy không còn tồn tại rồi.

Mấy trăm băng ma pháp sư nhìn thấy Niệm Băng cùng Băng Tuyết nữ thần tế tự bay lượn trên không trung, trong mắt đều toát ra vẻ kính sợ mãnh liệt. Tạo thành tình cảnh như thế, bọn họ còn có thể là người sao? Đây là sức người gây nên sao?

Băng Tuyết nữ thần tế tự lớn tiếng quát: "Các ngươi quên lời ta nói rồi sao? Không có phân phó của ta, ai cho các ngươi ly khai? Mau trở về cho ta!"

"Tế tự đại nhân!" Tất cả băng ma pháp sư đều quỳ xuống, Băng Thanh quỳ ở phía trước nhất rơi lệ đầy mặt nói: "Nguy cơ của Băng thần tháp hãy để cho chúng ta cùng đối mặt a."

Sắc mặt Băng Tuyết nữ thần tế tự thay đổi dị thường, lạnh như băng: "Ta nhắc lại lần nữa, hãy trở về cho ta, nếu không từ hôm nay, Băng Thần tháp không còn tồn tại nữa."

Bọn băng ma pháp sư thật không ngờ Băng Tuyết nữ thần tế tự quyết liệt như thế, bọn họ yên lặng đứng dậy, đi trở về.

Niệm Băng lẳng lặng nhìn Băng Tuyết nữ thần tế tự làm mấy việc đó, trong lòng không khỏi dấy lên mấy phần khâm phục: "Tế tự đại nhân! Bà nghĩ bây giờ bà còn có cơ hội không?" Vừa nói xong, xung quanh thân thể Niệm Băng đã nổi lên quang hoa màu nhũ trắng, quang hoa này tượng trưng cho phương giáp huyệt. Mặc dù thoạt nhìn bên ngoài, hắn thê thảm hơn một ít, nhưng trên thực tế, thương thế hắn so với Băng Tuyết nữ thần tế tự lại nhẹ hơn. Khi tu luyện tại Phượng tộc, hắn mở ra phương giáp huyệt, nhờ tác dụng của thiên nhãn cùng hoàng cực, mới vừa mở ra liền đạt tới cảnh giới trung kỳ, làm một gã cường giả mở ra năm khiếu huyệt, tuy có ba không thể chính thức sử dụng, nhưng xét trên chỉnh thể thực lực, hắn cùng với Băng Tuyết nữ thần tế tự lại không sai biệt nhiều lắm.

Băng Tuyết nữ thần tế tự hướng về Niệm Băng, thông qua chiến đấu vừa rồi, bà đương nhiên cảm giác được thực lực của mình cùng Niệm Băng chênh lệch rất nhỏ, khi Niệm Băng biểu diễn chiến đấu lực cường đại để lại cho bà ấn tượng rất sâu, nếu chỉ là bọn họ đối chiến lẫn nhau, bà tin tưởng, bằng vào hoàng cực huyệt mình còn có vài phân cơ hội, nhưng nhìn thấy con rồng dưới chân Niệm Băng, cùng với Niệm Băng trên người dần dần xuất hiện lân phiến màu xám, bà biết mình đã đi đến tuyệt lộ. Nhưng, ánh mắt của bà lại không có chút thay đổi, bình thản nói: "Chúng ta tiếp tục chiến đấu, không chết không thôi. Giết được ta ngươi mới chính thức thắng lợi."

Niệm Băng hít sâu một hơi: "Chẳng lẽ thật phải có một bên tử vong bà mới bằng lòng buông tay sao? Thần Thần nói cho ta biết, bà cũng không giết chết cha mẹ ta, chỉ cần bà đưa bọn họ thả ra, cuộc chiến đấu của chúng ta cũng không cần tiếp tục nữa. Ân oán hơn mười năm, ta không nghĩ nên kéo dài nữa, bây giờ buông tay vẫn còn kịp."

Băng Tuyết nữ thần tế tự nở nụ cười, đây là lần đầu tiên Niệm Băng bà ta cười, nhưng nụ cười của bà đã có mấy phần điên dại, mấy phần thê lương: "Thu tay lại? Nếu hai mươi mấy năm trước ta có thể thu tay lại, vậy cũng sẽ không có ta bây giờ rồi."

Niệm Băng nói: "Chẳng lẽ thật sự muốn chúng ta tự bạo khiếu huyệt để chấm dứt trận chiến đấu này hay sao?"

Băng Tuyết nữ thần tế tự âm thanh lạnh lùng nói: "Tự bạo khiếu huyệt? Chỉ có kẻ hèn yếu mới có thể làm như vậy, thân là chủ nhân Băng Thần tháp, ta không bao giờ lựa chọn như vậy. Đã bao nhiêu năm qua, ngươi là người thứ nhất thấy được thực lực chính thức của ta!" Vừa nói xong, thân thể của bà đột nhiên xuất hiện biến hóa, vốn là quang mang màu lam nay xuất hiện lớp lớp hồng quang.

Nếu không phải ngồi ở trên mình Áo Tư Tạp, Niệm Băng có lẽ sẽ phải té ngã tại đương trường, trong mắt hắn toát ra thần sắc dị thường bất ngờ: "Không! Không có khả năng, bà tại sao cũng là băng hỏa đồng nguyên ma pháp sư?!"

Quang mang màu đỏ trên người Băng Tuyết nữ thần tế tự đối với Niệm Băng rất quen thuộc, đó đúng là tượng trưng cho hai loại ma pháp nguyên tố băng hỏa đồng nguyên! Niệm Băng không phải ngạc nhiên vì thực lực nàng đột nhiên biến thành mạnh mẽ, cho dù nàng là lưỡng hệ ma pháp cũng không có khả năng chiến thắng hắn bây giờ, nhưng bà ta sao lại là lưỡng hệ ma pháp sư chứ?

"Sư tỷ, dừng tay đi!" Một thanh âm kích động từ phương xa truyền đến, thanh âm đó không chỉ có làm thân thể Niệm Băng cứng đờ, cả Băng Tuyết nữ thần tế tự trong chớp mắt cũng sững sờ.

Đón đọc chương sau!
Chúc mọi sự tốt lành và vui vẻ mỗi lần onl!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK