Mục lục
[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Ta phải đi rồi, a di, chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió." Lạc Nhu mặc dù vừa nói vừa mỉm cười, nhưng từ trong ánh mắt tràn ngập trí tuệ kia của nàng, lại xuất hiện vẻ bi thương khi ly biệt.

Ngọc Như Yên kéo tay Lạc Nhu, nói: " Nhu nhi, trên đường cẩn thận, lần này ta đưa đến đều là tinh nhuệ trong Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn, bọn họ nhất định sẽ đem ngươi bình an trở, chuyện bên kia xong xuôi, a di sẽ lập tức quay về Áo Lan thành. Nha đầu! Ngươi phải chú ý tới thân thể của mình, hai năm tới nay, ngươi quá vất vả rồi, tiếp tục như vậy thì không được, tâm pháp mà a di truyền cho ngươi, ngươi nhớ phải chăm chỉ tu luyện.”

Lạc Nhu gật đầu, đáp: " A di, người yên tâm, Áo Lan đế quốc đã có cháu, thân thể của cháu cũng không sao cả. Cháu ở đế quốc chờ người sớm trở về. Niệm Băng, đừng quên ước định giữa chúng ta!”

Niệm Băng mỉm cười, nói: " Đương nhiên sẽ không quên." Khối bảo thạch mà Lạc Nhu đưa cho hắn, hiện tại còn nằm trong không gian chi giới, còn vòng cổ thì đã đưa cho Huyết Sư thất lão, có bọn họ an bài, Niệm Băng cũng không cần phải lo lắng cái gì. Nhãn thần Lạc Nhu nhìn về phía mình tựa hồ có chút khác thường, Niệm Băng cũng không có suy nghĩ nhiều, tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay của nàng. Động tác của hắn khiến Lạc Nhu hoảng sợ, xấu hổ đỏ bừng mặt, Ngọc Như Yên bên cạnh cũng biến sắc, Long Linh tam nữ phía sau Niệm Băng cũng trợn to mắt nhìn hắn.

Quang mang nhu hòa phát ra từ trên người Niệm Băng, đầu tiên là nhũ bạch sắc quang hoa thánh khiết, thông qua bàn tay Lạc Nhu mà truyền vào trong cơ thể nàng, ngay sau đó, một luồng tràn ngập sinh mệnh khí tức từ trong cơ thể Niệm Băng phát ra, nhũ bạch sắc quang hoa dần dần chuyển biến thành mặc lục sắc, đó chính là do sinh mệnh khí tức ngưng tụ mà thành. Được bao bọc trong mặc lục sắc quang hoa, thân thể mảnh dẻ của Lạc Nhu hơi run lên, sinh mệnh khí tức khổng lồ không ngừng kích thích sinh mệnh của nàng. Kẻ có lợi không chỉ có Lạc Nhu, ngay cả đám người trong tam quốc sứ đoàn cũng đều cảm giác được sinh mệnh khí tức thấm vào thân thể, cảm giác cực kỳ thư thái. Mộc Tinh vừa mới xuống mã xa chứng kiến trên người Niệm Băng phát ra mặc lục sắc quang mang, không khỏi toàn thân đại chấn. Một tầng đạm lục sắc quang hoa từ cơ thể nàng phát ra, giờ khắc này, trong mắt nàng tràn ngập thần sắc phức tạp, chỉ có tu luyện tự nhiên ma pháp như nàng, mới có thể cảm giác rõ ràng được sự cường đại của sinh mệnh năng lượng do Niệm Băng phát ra. Sinh mệnh khí tức sùng sục thấm vào thân thể mỗi người. Những người khác được sinh mệnh khí tức thấm vào, chí ít có thể sống thêm một năm, mà Mộc Tinh cảm thụ được sinh mệnh lực khổng lồ này lại hoàn toàn tương hợp với nàng, Sinh Mệnh nữ thần lĩnh vực của nàng nhất thời được tăng cường mạnh mẽ. Sinh mệnh khí tức do Niệm Băng phát ra là hoàn toàn vô tư, Mộc Tinh cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất tới sau lưng Niệm Băng, cảm thụ trọn vẹn được khoái cảm do sinh mệnh lực kia đem lại cho mình. Nàng phát hiện, mình càng thêm mơ hồ về nam nhân này, hắn chẳng những có thực lực thâm bất khả trắc, lại còn có sinh mệnh lực khổng lồ hơn mình không biết bao nhiêu lần.

Mặc lục sắc quang hoa là từ ngực Niệm Băng tản ra, cũng không duy trì lâu, quang hoa thu liễm, trước đây, sinh mệnh khí tức thu được từ Sinh Mệnh hồ và sau khi cùng Tạp Áo hợp thể đã biến dị thành sinh mệnh năng lượng, ngưng kết thành một viên lục sắc châu, nằm ngay cạnh Lệ Trung huyệt của hắn, mỗi thời mỗi khắc đều thong thả xoay tròn quanh Lệ Trung huyệt. Một là áp chế tử vong cầu bên trong Lệ Trung huyệt, đồng thời, cũng đem lại cho Niệm Băng một nguồn sinh mệnh lực vô cùng cường đại. Lúc Niệm Băng mới nhìn thấy Lạc Nhu, đã phát hiện nàng vì vất vả quá độ, sinh mệnh lực tiêu hao rất lớn. Nếu không có biện pháp trị liệu hữu hiệu để khôi phục, sợ rằng nàng rất khó sống qua ba mươi lăm tuổi. Đối với nữ tử đầy trí tuệ này, Niệm Băng chẳng những có vài phần thương xót, đồng thời cũng có có vài phần kính ý, lập tức không do dự mà bỏ qua cơ hội này. Sinh mệnh lực tự thân của hắn vì ngưng kết được sinh mệnh năng lượng cầu kia, sớm đã đạt tới một độ cao khó có thể tưởng tượng được, chỉ cần phát ra một chút sinh mệnh khí tức truyền sang thân thể Lạc Nhu, cũng đã đủ để giúp nàng khôi phục sinh mệnh lực đã tiêu hao, thậm chí còn đem lại nhiều điểm tốt cho thân thể của nàng. Từ khi mặc lục quang hoa xuất hiện đến khi tiêu thất, có lợi lớn nhất đương nhiên là Lạc Nhu, tiếp theo mới là Mộc Tinh vốn tu luyện tự nhiên ma pháp. Được sinh mệnh khí tức thấm đẫm, toàn tâm Lạc Nhu phát sinh một loại cảm thụ, nàng chưa bao giờ cảm nhận được thân thể thư thái như thế, mỗi nơi trong cơ thể đều tràn ngập sinh mệnh khí tức, mọi thứ chung quanh đều trở nên rõ ràng hơn nhiều, bởi vì thân thể cực độ thư thái, nàng không nhịn được cúi đầu rên rỉ.

Mỉm cười, Niệm Băng buông tay Lạc Nhu, "Được rồi, không cần quá câu chấp. Ta kích thích sinh mệnh của ngươi, cũng bổ sung cho ngươi thứ ngươi cần nhất, sau này không nên tiếp tục lao khổ quá độ, dành nhiều thời gian để tu luyện đấu khí, đối với thân thể của ngươi sẽ có ích rất lớn. Còn phải chú ý tới ăn uống, ngươi phải tận lực tu luyện đấu khí, như vậy mới có thể thu nhận hoàn toàn sinh mệnh lực, sau này cũng không còn cảm giác suy yếu nữa. Nhớ lấy, không nên quá lao khổ.”

Lạc Nhu cúi đầu, không ai có thể nhìn thấy thần sắc trong mắt nàng, "Cảm tạ ngươi." Chỉ nói ba chữ ngắn ngủi, nàng liền xoay người lên mã xa, ra lệnh một tiếng, được Ngân Vũ kỵ sĩ hộ vệ rời khỏi tam quốc sứ đoàn. Dõi mắt theo Áo Lan đế quốc sứ đoàn cho tới khi biến mất hẳn, Niệm Băng mới thu liễm ánh mắt, giúp Lạc Nhu khôi phục sinh mệnh lực, chính hắn cũng có cảm giác rất vui vẻ.

Phượng Nữ đi tới bên cạnh Niệm Băng, truyền âm nói: "Chàng phải cho chúng ta một lời giải thích, chàng và Lạc Nhu rốt cuộc có ước định gì?" Niệm Băng lúc này mới từ trạng thái vui sướng mà tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Phượng Nữ, cười khổ rồi dùng tinh thần lực truyền âm nói: "Ta sẽ giải thích cho các nàng, đừng hiểu lầm." Mấy ngày nay chuyện khiến hắn hưng phấn nhất cũng không phải là tứ quốc công luận đại hội đàm phán thành công, mà là mỗi ngày đều có thể âu yếm cùng đám thê tử ngủ. Mặc dù kiềm chế rất khó chịu, nhưng ôm bọn họ mà ngủ, để tâm thần rơi vào trạng thái minh tưởng, thì tốt hơn nhiều. Mặc dù không chân chính phát sinh cái gì, nhưng hai ngày nay, Niệm Băng lại phát hiện đã mê mệt với cảm giác này, ngày hôm trước ôm Phượng Nữ ngủ, ngày hôm qua là Long Linh, tối nay nên đến phiên Lam Thần rồi. Vừa nghĩ đến chuyện từng phát sinh giữa mình và Lam Thần, lòng hắn lại sôi lên, lúc này thấy Phượng Nữ đặt nghi vấn với mình, mà trong mắt Long Linh và Lam Thần cũng có vẻ nghi hoặc, vội vàng giải thích với Phượng Nữ một câu, chỉ sợ các nàng phải suy nghĩ vẩn vơ.

Nhãn thần phức tạp của Mộc Tinh liếc qua Niệm Băng, muốn nói cái gì, nhưng thủy chung vẫn không nói gì ra miệng, cúi đầu thở dài một tiếng, quay về mã xa của mình, nhóm Niệm Băng năm người cùng với Ngọc Như Yên ngồi ở một mã xa rộng rãi, trong vòng vây của Lãng Mộc đế quốc sứ đoàn, từ từ tiến về phía Lãng Mộc đế quốc.

Vừa lên mã xa, tam nữ liền đưa ra nghi vấn của mình, bởi vì còn có Ngọc Như Yên ở đây, Niệm Băng che giấu sự tình về Huyết Sư giáo, chỉ nói ra thỉnh cầu của Lạc Nhu cho bọn họ nghe.

Phượng Nữ tức giận nhéo mạnh lên đùi Niệm Băng, khiến hắn há to mồm vì đau, "Có chúng ta mà chàng còn chưa thỏa mãn sao? Lại còn đi câu dẫn Lạc Nhu nhà người ta.”

Niệm Băng cười khổ: " Oan uổng! Ta nào có câu dẫn người ta, Lạc Nhu nói sau này muốn rằng, khi chúng ta ẩn cư thì lưu cho nàng một gian phòng. Ta có thể không đáp ứng sao?”

Ngọc Như Yên có chút hả hê nhìn Niệm Băng bị tam nữ giương giương mắt hổ, cười nói: "Ài, ngươi thật là tiểu tử ngốc, không biết là thật không hiểu hay là giả không hiểu, nếu Lạc Nhu không có tình ý với ngươi, sao lại đưa tín vật cho ngươi chứ? Đó có thể là tín vật ước định, cũng có thể là tín vật đính ước. Các ngươi mấy người trẻ tuổi, thật là!”

Vừa nghe Ngọc Như Yên nói, ánh mắt của Phượng Nữ, Lam Thần và Long Linh càng thêm bất thiện, Niệm Băng chỉ cảm thấy ba chỗ trên người đồng thời đau đớn, vừa muốn lên tiếng, lại bị Phượng Nữ đưa tay che miệng hắn. "Ta và Lạc Nhu thật sự không có gì, ta chỉ coi nàng là bằng hữu! Bỏ qua cho ta đi, ta thật sự oan uổng mà!" Niệm Băng làm ra vẻ đáng thương nhìn tam nữ. Muốn tranh thủ chút đồng tình, nhưng tam nữ lại không hề có ý buông tha cho hắn, Lam Thần nói xa xôi: "Hiện tại không có gì, không có nghĩa là sau này không có gì, tỷ tỷ, tỷ nói chúng ta hiện tại để đề tỉnh hắn, khiến hắn không dám trêu hoa ghẹo cỏ nữa?”

Phượng Nữ cố nén trứ tiếu ý trong lòng, nói: "Chuyện này thì dễ dàng, ta tự có biện pháp. Các muội không nên bị bộ dáng của hắn mê hoặc, ai cũng không được mềm lòng.”

Không cần hỏi, Niệm Băng cũng biết Phượng Nữ muốn làm cái gì, vừa mới được hưởng thụ hai đêm tuyệt mĩ, sợ rằng giờ thì hết rồi, bất đắc dĩ nhìn bọn họ, trong lòng thầm nghĩ, Lạc Nhu, ngươi hại người thật ác.

Lãng Mộc đế quốc sứ đoàn sau khi rời khỏi Đô Thiên thành thì nhắm hướng đông bắc mà đi, theo sườn đông của Thiên Lang sơn mạch, năm ngày sau, đã tiến nhập Lãng Mộc bình nguyên. Dọc đường đi, bọn họ cũng không gặp phải điều gì phiền toái, tới bình nguyên, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn, theo Lãng Mộc đế quốc quan đạo thẳng đến Lãng Mộc đế quốc thủ đô, Phong Lâm thành. Niệm Băng hỏi qua Phượng Nữ, Phượng Nữ nói cho hắn Hỏa Mộc lâm của phượng tộc nằm sáu trăm dặm phía tây Phong Lâm thành, vì rằng do phượng hoàng hỏa sơn, phụ cận của Hỏa Mộc có rất ít người sống. Trước cứ tới Phong Lâm thành, sau đó đi Hỏa Mộc lâm cũng không mất nhiều thời gian.

Ly khai Đô Thiên thành đã tám ngày, sẩm tối, sứ đoàn đã đến Hồng Mộc thành cách Phong Lâm thành hai ngày đường, Mộc Tinh và Niệm Băng cùng Ngọc Như Yên thương lượng một chút rồi quyết định ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ đi với tốc độ nhanh nhất, tranh thủ sớm tới được Phong Lâm thành, lấy thân phận công chúa của Mộc Tinh, bọn họ nhanh chóng tìm được một lữ điếm sang trọng ở trong thành, tự có hạ nhân an bài tốt mọi chuyện. Tám ngày tới nay đi, đa số thời gian đều nghỉ ở chốn thôn quê, hôm nay được ở một nơi sang trọng, mọi người cũng có thể nghỉ ngơi thêm một chút.

Sau cơm tối, Niệm Băng chủ động tìm Mộc Tinh, Mộc Tinh thân là công chúa của Lãng Mộc đế quốc, đương nhiên sẽ ở một phòng sang trọng nhất, chỉ là đại sảnh cũng đã rộng tới trên trăm thước vuông, Mộc Tinh đưa Niệm Băng tới sô pha, tự tay lấy cho hắn một chén trà thơm, mỉm cười nói: "Tìm ta có chuyện gì sao?”

Niệm Băng nói: "Còn hai ngày nữa là tới Phong Lâm thành, bất quá với thực lực của Thần Chi đại lục thần cấp cao thủ, nếu chiến đấu trong thành thì sợ rằng sẽ phá hủy cả Phong Lâm thành, cũng khiến dân chúng trong thành sợ hãi, cho nên ta muốn giết tên kia ở ngoài thành."

Mộc Tinh gật đầu nói: " Ngươi nói có lý, ý của ngươi là, muốn ta dẫn dụ hắn ra khỏi thành, ở ngoài thành hành sự sao?" Vừa nói, nàng vừa cầm ly trà ngồi xuống cạnh Niệm Băng.

Mộc Tinh vừa mới tắm, trên người còn tản ra mùi thơm sau khi tắm cùng với mùi thơm của xử nữ, ngửi vào thực sự sảng khoái, sô pha cũng không lớn, khi nàng ngồi xuống, khó tránh chạm phải Niệm Băng, Mộc Tinh mặc không nhiều lắm, trong lúc hai người tiếp xúc, Niệm Băng có thể cảm giác được da thịt mềm mại của nàng qua làn vải lụa mỏng, trong lòng có chút rung động, nghiên bớt sang một bên, nói: "Công chúa là người thông minh, dụ thần nhân kia ra khỏi thành cũng không phải chuyện khó, chúng ta động thủ ngay ngoài thành, giúp ngươi giải quyết phiền toái này xong, cũng là lúc chia tay.”

Mộc Tinh cầm chén trà thơm trong tay khẽ nhấp một ngụm, liếc thoáng qua Niệm Băng bên cạnh, không nhịn được toát ra một tia u oán: “Ngươi vội ly khai thế sao? Trát Mộc Luân kia từng nói qua, ta là tiên thiên linh mộc thân thể, nam nhân nào đoạt được lần đầu tiên của ta, đều có lợi lớn cho việc tu luyện, Niệm Băng, ta nghĩ tấm thân này của ta khó mà tìm được tình yêu đích thực của ngươi, nếu ngươi nguyện ý, ta muốn dâng tặng thân thể này của ta cho ngươi, ta không cần cầu xin thứ gì, chỉ hy vọng khi Lãng Mộc đế quốc gặp phải nguy nan, ngươi có thể giúp đỡ chúng ta vài phần." Vừa nói, khuôn mặt ửng đỏ đã áp lên vai Niệm Băng. Mặc dù nàng là một thành viên xuất sắc trong Lãng Mộc đế quốc hoàng thất, tuổi còn trẻ cũng đã đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ, thế nhưng nàng dù sao vẫn chỉ là một nữ hài tử, vì quốc gia của mình mà lựa chọn như vậy, nàng cũng không hề do dự, thế nhưng nàng khi đối mặt với Niệm Băng thì trong lòng lại cực kỳ thắc thỏm, nàng biết, hôm nay là cơ hội cuối cùng, nếu có thể sử dụng thân thể của chính mình để đổi lấy hòa bình sau này cho Lãng Mộc đế quốc, nàng nghĩ là đáng giá. Khi Niệm Băng thể hiện sự uy áp ở tứ quốc công luận đại hội, nàng cũng đã có ý nghĩ này, đến khi Niệm Băng trị liệu cho Lạc Nhu thì nàng mới thật sự quyết định phải làm như vậy, bất luận là thực lực hay là tầm ảnh hưởng của của Niệm Băng ở Băng Nguyệt đế quốc, Áo Lan đế quốc, nàng biết làm như vậy là tuyệt đối đáng giá.

Niệm Băng dù sao vẫn còn là một nam nhân bình thường, Mộc Tinh vốn là cực mỹ, hơn nữa vì tu luyện tự nhiên ma pháp và có tiên thiên linh mộc thân thể, sinh mệnh lực đặc thù trong thân thể nàng có lực hấp dẫn mạnh mẽ với Niệm Băng, khi nàng áp vào thân thể Niệm Băng, ôm cánh tay hắn, tâm Niệm Băng đã rung động mãnh liệt.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK