Mục lục
[Dịch] Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tích Lỗ đột nhiên nói: "Niệm Băng, ngươi không cần vì ta mà cảm thấy khó xử, ngươi hãy làm điều mình muốm làm đi, thân là người của Di thất đại lục, ta chỉ biết vì Di thất đại lục mà cố gắng, cho dù nơi đó chúng ta đứng trên mặt trận đối lập, ta tuyệt sẽ không trách ngươi. Chúng ta trước sau cũng sẽ là huynh đệ tốt, vì lý tưởng mà chiến đấu, đó luôn luôn là truyền thống của ải nhân chúng ta."

Niệm Băng cười khổ nói: "Bây giờ ta cũng không biết mình nên lựa chọn quyết định nào là đúng đắn, ta cũng không biết mình phải làm sao, tuy thế trước mắt chúng ta, Thần đại lục khẳng định là khó đối phó, rất có thể mang đến nguy cơ. Theo lịch sử Di thất đại lục ghi lại, bọn họ có mong muốn tìm được tự do. Mặc dù ta biết phần lớn tư liệu lịch sử Di thất đại lục ghi lại, nhưng lời lúc trước Long Thần đại nhân nói ta vĩnh viễn sẽ không quên, huống chi ngươi cũng biết, trên Thần đại lục còn có ba chân thần đáng sợ kia. Cho dù đại lục so với trước kia cường đại hơn, bọn họ cũng không chắc chắn có thể chống lại được ba chân thần kia. Ta từng giao thủ với Trật Tự chi thần một lần, trong nhận thức của ta cái tên đó so với thần nhân bình thường không có chỗ nào tốt, cường đại giống như hắn vậy mà lại tự nhiên đi đánh lén ta. Ta càng muốn để cho Di thất đại lục trở về, có lẽ trước hết chỉ có kết hợp mới có thể bảo vệ hòa bình cho Ngưỡng Quang đại lục. Lúc đó Thần đại lục khẳng định chắc chắn đem kinh nghiệm đã trải qua đặt trên Di thất đại lục, nhưng nếu ta muốn làm như vậy, đúng là giúp tên Tà Nguyệt kia, tên tà ác ấy nếu thống trị Di thất đại lục, đối với bản thân đại lục đúng là một tai nạn. Huống chi, ta lại không muốn đối địch với Tích Lỗ huynh, đồng thời càng không muốn là địch nhân của thất long vương."


Nghe Niệm Băng nói tới đây, ánh mắt Dung Thiên đột nhiên phát sáng lên: "Niệm Băng, ta có biện pháp rồi."

Niệm Băng mừng rỡ, bất luận thế nào, đối với cha vĩnh viễn đều là sùng bái, cho dù hắn bây giờ đã có thực lực cường đại nhưng Dung Thiên ở trong lòng hắn vẫn có địa vị cực cao: "Biện pháp gì, cha nói đi!"

Dung Thiên cười khổ nói: "Kỳ thật, biện pháp của ta đây cũng không phải là một biện pháp. Nghe xong lời nói của ngươi mới rồi, ta thay ngươi phân tích một chút, ấn tượng của ngươi bây giờ đối với Thần đại lục thật không tốt, sợ tướng sĩ bọn họ đến uy hiếp Ngưỡng Quang đại lục chúng ta. Nhưng đối với Di thất đại lục, ngươi cũng sợ vu yêu kia thống trị Di thất đại lục, không chỉ mang đến uy hiếp cho Ngưỡng Quang đại lục chúng ta, mà cả bản thân người dân Di thất đại lục cũng gặp phải phiền toái. Đã như vậy, bây giờ có một biện pháp, ngươi rất chán ghét tên gia hỏa tà ác này, điểm ấy cảm giác của ngươi rất đúng, tuyệt không thể để cho bọn họ thống trị Di thất đại lục, nhưng bây giờ uy hiếp của Thần đại lục càng thêm rõ ràng, ta có thể tưởng tượng, ngươi lo lắng nhất là cái truyền thuyết Di thất đại lục kia. Về truyền thuyết bảy cái chai (?) nguyền rủa. Vậy, chúng ta mặc kệ truyền thuyết này là thật hay giả, có thể chuẩn bị trước, tránh cho truyền thuyết này mang đến nguy cơ…"

Niệm Băng đã hiểu được ý tứ của cha, do dự một chút, nói: "Cha, cha nói …"

Dung Thiên mỉm cười vuốt cằm, nói: "Cũng được, Tà Nguyệt có thể dẫn người triệu hoán Di thất đại lục trở về, vậy ngươi tại sao không làm được? Nếu cuối cùng đối tượng thần phục Di thất đại lục là ngươi, ngươi trở thành tân chủ nhân của Di thất đại lục, vậy mọi vấn đề không phải đều đã giải quyết sao? Bất luận là cùng Thần đại lục đối kháng, hay là tránh cho Di thất đại lục đối với Ngưỡng Quang đại lục bị tổn hại, đều không còn là vấn đề lớn nữa."

Nghe Dung thiên nói xong, ánh mắt Tích Lỗ phát sáng lên: "Đúng! Niệm Băng, lời nói của bá phụ thật sự tốt quá. Tại sao ta không nghĩ tới, nếu ngươi có thể trở thành tân chủ nhân Di thất đại lục, chúng ta đây còn có lo lắng cái gì chứ? Đây thật sự là một chủ ý tuyệt vời!"

Niệm Băng cười khổ nói: "Ta không nghĩ trở thành người đứng đầu đại lục. Tích Lỗ đại ca, ngươi vốn đúng là người Di thất đại lục, đề nghị của cha ta cũng hiểu là vô cùng thích hợp, đứng đầu Di thất đại lục kia, không bằng do ngươi làm là tốt nhất."

Tích Lỗ lại càng hoảng sợ, liên tục khoát tay nói: "Không, ta tuyệt đối không được! Ta chỉ biết đánh đánh giết giết, nhắc tới phương diện tâm cơ, một trăm thứ ta so với ngươi không được một, hơn nữa trong tộc chúng ta có ghi lại, Di thất đại lục mặc dù các chủng tộc vô cùng đoàn kết, nhưng người thống trị Di thất đại lục thủy chung đều là nhân loại, cũng không phải là kì thị chủng tộc, mà là bởi vì nhân loại vẫn là thông minh nhất trong tất cả chủng tộc, ngươi cũng đừng từ chối nữa, nếu nói giải quyết như vậy, sẽ rất vui mừng rồi. Bên phía thất long vương, chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác, ta xem long tộc đối với bản thân Thần đại lục đã không có cảm tình tốt gì, bọn họ vị tất sẽ đứng ở phía thần nhân?"

Niệm Băng không cự tuyệt đề nghị của Tích Lỗ, hắn biết, bây giờ cũng không phải thời điểm khiêm nhượng lẫn nhau, trầm ngâm nói: "Biện pháp này của cha mặc dù cũng được, nhưng vẫn có rất nhiều vấn đề xảy ra phía trước chúng ta. Đầu tiên, dùng Mặc Áo Đạt Tư Phong ấn Chi Bình triệu hoán như thế nào, chúng ta cũng không biết. Muốn cuối cùng cướp lấy quyền khống chế Di thất đại lục, chúng ta đây cũng phải cố gắng hết sức mới được. Tà Nguyệt không dễ đối phó như vậy, với tính giảo hoạt của hắn, chúng ta vị tất có thể thành công?! Tiếp theo, Di thất đại lục một khi thật sự xuất hiện, cũng tương tự như chủ động hướng Thần đại lục khiêu khích, Thần đại lục vốn đang bị ta phong bế nhất định khi mở ra phong ấn, liền hướng Di thất đại lục phát động tiến công, tới thời điểm này, chiến tranh sẽ không thể tránh được. Mặc dù ta không phải người Di thất đại lục, nhưng không muốn thấy trên Di thất đại lục sinh linh đồ thán!"

Dung Thiên nói: "Con trai, ta hiểu được ngươi nghĩ gì. Nhưng ngươi không biết là chính mình đang có chút trốn tránh sao? Cái gì nên đến chung quy sẽ đến, cho dù Di thất đại lục không xuất hiện, với tình hình Thần đại lục kia, một ngày nào đó, bọn họ phải ly khai mảnh đất giống như địa ngục kia bước trên gia viên của chúng ta, chúng ta há không chủ động lại cứ để bọn họ cướp bóc hay sao? Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể đem quyền chủ động nắm giữ trên tay mình. Cho nên vấn đề ngươi nói ban đầu, chúng ta có kế hoạch cẩn thận, cố gắng hết sức để có thể hoàn thành."

Nghe cha nói xong, Niệm Băng gật gật đầu kiên định, hắn phát hiện, có cha ở bên người cảm giác thật tốt, lời nói của cha, mình không phải nghi ngại gì. Lúc trước đối với Dung thân vương, Niệm Băng còn muốn cẩn thận thập phần hơn nữa, nhưng đối với cha mình thì hoàn toàn tín nhiệm: "Tốt, đã thế, chúng ta cứ tạm thời bình tĩnh, thời gian còn có ba tháng mới tới ngày chí âm kia, trong khoảng thời gian này, con phải bố trí một chút, mặc dù cùng thần nhân so với nhân loại bình thường thực lực cách nhau rất nhiều, nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của chúng ta, còn có rất nhiều thứ để lợi dụng."

Băng Linh mỉm cười nói: "Con trai, ta và cha con đều không nghĩ tới, qua mười năm, kinh nghiệm của con phong phú như thế, thời gian con ở bên chúng ta quá ngắn, chúng ta thủy chung đều không làm hết trách nhiệm cha mẹ. Bất luận con có quyết định gì, cha mẹ đều đứng về phía con. Mười năm nay, mặc dù ta và cha con bị phong ấn, nhưng chúng ta không có ngày nào đình chỉ tu luyện ma pháp. Sư phụ năm đó mặc dù đã chết, mặc dù rất thất vọng đối với ta, nhưng bà trước khi chết, lại để cho sư tỷ đem ma pháp tâm đắc nhiều năm tu luyện truyền cho chúng ta. Bây giờ, ta đã đạt tới thực lực băng hệ thần hàng sư, cha con bởi vì môi trường nơi này, tăng lên khá chậm, nhưng đã là một hỏa hệ ma đạo sư, thời điểm con cần, cha mẹ đều sẽ là trợ thủ của con."

Ánh mắt Niệm Băng có chút ươn ướt, nhìn mẫu thân mỉm cười dịu hiền, hắn âm thầm hứa với mình, lần này sự tình bất luận kết quả như thế nào, cũng nhất định không thể để cho cha mẹ tham dự, bởi vì hắn không muốn thấy cha mẹ thật vất vả mới thoát ly khổ ải lại bị thương tổn lần nữa. Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt Niệm Băng cũng không để lộ ra, chỉ là nhẹ nhàng gật gật đầu.


Lam Thần mỉm cười nói: "Niệm Băng, chúng ta đã hàn huyên một ngày, tất cả mọi người đều đã mệt, chàng còn cần chữa thương, ta đi trước chuẩn bị chút gì đó để ăn, sau đó mọi người sớm đi nghỉ ngơi."

Vừa nghe đến chữ "ăn" này, Niệm Băng vội vàng nói: "Cái đó để ta làm cho. Mẹ! Cha mẹ biết không, lúc trước con đi theo sư phụ học tập trù nghệ, luôn nghĩ nếu có thể ra tay làm một bữa cơm cho cha mẹ ăn, chuyện đó tuyệt vời xiết bao! Nhưng con tưởng hai người đã chết, mỗi khi nghĩ đến điều đó trong lòng con vô cùng khó chịu. Hôm nay con nhất định phải cho chính miệng cha mẹ nhấm nháp một chút thức ăn do con làm ra."

Băng Linh có chút lo lắng nói: "Hài tử ngốc! Chúng ta ăn cái gì cũng không trọng yếu, chỉ cần con bình an là niềm vui lớn nhất của chúng ta rồi. Nghe mẹ đi, hôm nay không cho con vất vả nữa, con nghĩ rằng thực lực sư tỷ ta dễ đùa được sao? Ta mấy năm nay mặc dù rất cố gắng, nhưng ta biết sư tỷ kế thừa năng lực sư phụ, ta còn có chênh lệch không nhỏ. Con cùng bà ấy đại chiến một hồi, lại không có nghỉ ngơi, thân thể sẽ chịu không nổi. Được rồi, hôm nay con nghỉ ngơi cho tốt, từ nay về sau vẫn còn cơ hội nấu cơm cho chúng ta ăn mà."

Niệm Băng mặc dù có chút ít thất vọng, nhưng hắn lại không nỡ cự tuyệt mẫu thân, chỉ có thể nhìn về phía Dung Thiên cầu trợ giúp, Dung Thiên ha ha nói giỡn: "Đừng nhìn ta, chẳng lẽ ngươi không biết mẹ ngươi bây giờ đã là đường đường Băng Tuyết nữ thần tế tự đại nhân sao? Là bà chủ của chúng ta đấy mà."

Băng Linh mặt đỏ lên, nói: "Đáng ghét, chàng lại giễu cợt ta. Tốt lắm, Thần Thần, ngươi để cho đệ tử bổn tháp đem chút ít thức ăn lên đi! A, bắt đầu từ ngày mai, xem ra, ta cũng phải bận rộn rồi."

Mới tiếp nhận vị trí Băng Tuyết nữ thần tế tự này, cũng không phải chỉ đơn giản tiếp nhận, bà còn cần làm rất nhiều chuyện. Trong số ma pháp sư đối lập không thiếu người có thực lực cường đại, muốn làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục, cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Lam Thần rời đi, Băng Linh kéo Niệm Băng đến một bên, dùng ma pháp bao phủ mình và con trai khiến cho thanh âm hai người không truyền ra ngoài, thấp giọng hỏi: "Niệm Băng, con thật sự cùng Thần Thần đã kết hôn chưa?"

Niệm Băng gãi gãi đầu, nói: "Mẹ, chúng con không tính là kết hôn a, nhưng…, chúng ta quả thật đã…, đã cùng một chỗ rồi."

Băng Linh giật mình nói: "Nguyên lai như thế, nhưng Thần Thần còn là thân xử nữ. Niệm Băng, từ nhỏ mẹ và cha con không ở bên con, chuyện nam nữ con có cái gì không hiểu, có thể đi hỏi cha con." Nói tới đây, mặt bà không khỏi ửng hồng.


Niệm Băng thất thần: "Mẹ, người không nhìn lầm chứ? Con, con… kỳ thật cùng Thần Thần đã... đã cái... kia rồi, nàng sao còn là xử nữ?"

Băng Linh cười, nói: "Ta mà nhìn lầm? Ở phương diện này ta sao có thể nhìn lầm chứ? Băng Thần tháp đối với sự phân biệt đồng thân tự có phương pháp đặc thù. Ngươi xem Thần Thần, trên ánh mắt có một màng oánh nhuận…, ta cùng ngươi nói mấy chuyện này làm gì, dù sao ý của ta nó vẫn còn là xử nữ."

Niệm Băng có chút sững sờ nhìn mẫu thân, dáng vẻ mẫu thân không giống như là đang đùa giỡn mình, nhưng chính mình cùng Thần Thần đã sớm xảy ra quan hệ ấy rồi, tại sao lại thế này nhỉ? Đột nhiên, hắn trong lòng linh quang chợt lóe, tức thời hiểu được, mẫu thân sở dĩ nói Thần Thần còn là xử nữ, chẳng lẽ do biến hóa trong phượng hoàng hỏa sơn có quan hệ, bởi vì phượng hoàng sống lại, cả thân thể của nàng cũng một lần nữa trở thành thân thể xử nữ hoàn mỹ hay sao? Nghĩ tới đây, Niệm Băng trong lòng không khỏi nóng nảy.


Niệm Băng ở lại Băng Thần tháp nửa tháng mới miễn cưỡng ly khai. Băng Linh đã thành tân Băng Tuyết nữ thần tế tự, bà cùng Dung Thiên tự nhiên không cần đi Phượng tộc nữa, điều này là ý nghĩ vạn toàn của Niệm Băng, hắn vốn không định trong khoảng thời gian ngắn trở lại Phượng tộc. Khi Niệm Băng ly khai Băng Thần tháp, để Lam Thần lại, ngoại trừ nguyên nhân Lam Thần trợ giúp mẫu thân mình xử lý sự vụ của Băng Thần tháp ra, hắn cũng có vài phần ích kỷ, đương nhiên, mấy điều này hắn khẳng định sẽ không để cho Lam Thần biết. Mấy ngày qua hắn vốn muốn cùng Lam Thần thử xem nàng có phải còn xử nữ hay không, nhưng vẫn không tìm được cơ hội, bởi vì thay đổi Băng Tuyết nữ thần tế tự, Băng Thần tháp lâm vào cảnh hỗn loạn tạm thời, Lam Thần mỗi ngày đều vội vàng cùng Băng Linh chỉnh sửa tháp quy Băng Thần tháp, đến buổi tối nghỉ ngơi, xem hình dáng mệt mỏi của nàng, Niệm Băng sao đành nhẫn tâm yêu cầu cái gì chứ?!

Gió lạnh thổi qua, hàn lưu đặc thù của băng nguyệt đế quốc đã bao trùm cả phương bắc, mỗi ngõ ngách đế quốc, đều có thể thấy dấu vết băng tuyết. Sau khi ăn điểm tâm, Niệm Băng cùng Tích Lỗ liền ly khai Băng Thần tháp.

Đi trên quan đạo, Tích Lỗ nói: "Niệm Băng, ta thật sự hâm mộ ngươi!"

Niệm Băng nói: "Đại ca, ngươi có biết ta vì sao dùng Trường sinh đao giúp ngươi thay đổi bề ngoài lại thuận lợi như thế không? Kỳ thật, ta có thể cảm thụ được, linh hồn lệnh đường ở trong Trường sinh đao cho tới bây giờ vẫn chưa từng ly khai ngươi."

Đón đọc chương sau!
Chúc mọi sự tốt lành và vui vẻ mỗi lần onl!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK