Lâm Phong đảo mắt, lần nữa nhìn về đám đệ tử nội môn.
- Các ngươi, còn ai muốn thay thế Văn Nhân Nham thì lên đi sao?
Không] người nào dám trả lời, dù là bốn vị cường giả xếp trước Đồng Thú.
Cuồng đao Đồng Thú có công kích cường đại, dù cho bọn họ gặp phải, muốn chiến thắng cũng tốn không ít công phu, nhưng Lâm Phong, chỉ dùng một kiếm, Đồng Thú liền chết ngay tại chỗ.
Song, điều làm họ càng thêm kiêng kỵ chính là, thực lực Lâm Phong biểu hiện đến giờ có thật là toàn bộ thực lực của hắn sao?
Đồng Thú chỉ làm cho Lâm Phong xuất ra một kiếm, bọn họ không nhìn ra được Lâm Phong có nhiều hay ít bài tẩy, thực lực mạnh bao nhiêu.
Mọi người đều tập trung nhìn vào Văn Nhân Nham, tựa hồ chỉ có y mới có thể áp chế được yêu nghiệt mới quật khởi này.
- Đại hội tông môn hôm nay, tựa hồ đã trở thành trận chiến để Lâm Phong quật khởi.
Mọi người âm thầm cười khổ, đại hội tông môn đã mất đi ý nghĩa, Lâm Phong là nhân vật chính duy nhất, mà người trong tông môn đều đang chứng kiến thiên phú không gì sánh kịp của hắn.
Bị vô số người nhìn vào, ánh mắt Văn Nhân Nham nheo lại lần nữa, bắn ra hàn mang làm cho người ta run rẩy.
Hôm nay, Lâm Phong đại phóng dị sắc, mà mỗi lần Lâm Phong phóng ra quang mang, y đều giống như bị tát cho một bạt tai, bởi vì y vẫn nhục mà Lâm Phong là phế vật, là kiến hôi.
Hôm nay, trong đệ tử nội môn, trừ y ra, thậm chí không một kẻ nào dám đánh với Lâm Phong, e rằng nhiều người cũng đã cảm nhận Văn Nhân Nham y miệng phun cuồng ngôn rồi.
Dù sao, thực lực cường đại của Lâm Phong vẫn lộ ra đó, sao có thể là phế vật, là kiến hôi.
- Văn Nhân Nham, hiện tại ngươi có nên chứng mình cho mọi người thấy, Lâm Phong ta ở trước mắt ngươi chỉ là phế vật, là kiến hôi đi.
Lâm Phong nhìn thẳng vào Văn Nhân Nham, Hàn Man vì hắn mà phản bác một câu liền bị y đánh cho trọng thương, thậm chí uy hiếp Hàn Man nếu nói thêm một câu thì sẽ giết ngay.
Hơn nữa, y còn tự xem Liễu Phỉ là nữ nhân của mình, bởi vì hắn đi cùng với Liễu Phỉ thì y liền muốn giết.
Bá đạo vô lý, trong mắt không người, đó chính là Văn Nhân Nham.
- Ngươi đã mạnh hơn ta, sẽ muốn giết ta, vậy thì nếu ta mạnh hơn ngươi, ta cũng nhất định giết chết ngươi.
Trong lòng Lâm Phong quyết tâm, Văn Nhân Nham cũng như Mạc Tà, đều phải giết.
Lâm Phong không giết bọn chúng, nếu bọn chúng tìm được cơ hội thì tất sẽ giết Lâm Phong.
- Buồn cười! Văn Nhân Nham phun ra hai chữ, nhảy lên một cái, nháy mắt đã hạ xuống trung tâm của Sinh Tử đài.
Trong lúc nhất thời, trong mắt mọi người tràn đầy mong đợi.
Văn Nhân Nham, đệ nhất đệ tử Nội môn, trước lúc Lâm Phong xuất hiện thì y vẫn được khen là đệ tử có thiên phú mạnh nhất Vân Hải tông, dù Lệnh Hồ Hà Sơn cùng với Đồ Phu cũng kém hơn y.
Lâm Phong cường thế quật khởi, tru diệt hết thảy người nào ngăn cản. Bởi vì hắn, trưởng lão ngoại môn Lỗ Nguyên sắp bị tông môn phế bỏ tu vi, hắn còn tuyên bố, muốn trục xuất trưởng lão nội môn Mạc Tà khỏi Vân Hải tông.
Có thể nói, hai người này đều là đệ tử có tiềm lực nhất của Vân Hải tông tại thời điểm này, xung đột giữa hai người, ai là người có thể cười cuối cùng?
- Ngươi cho rằng có thể đánh chết Lôi Ba cùng Đồng Thú thì có thực lực chống lại ta sao?
Trong mắt Văn Nhân Nham mang theo ý tứ châm chọc nồng đậm: - Ta muốn giết ngươi thì rất dễ dàng, nhưng trong mắt ta, ngươi chỉ là kiến hôi, ta khinh thường ra tay với ngươi! Nhưng ngươi bức ta xuất thủ, vậy thì ta phải chứng minh cho ngươi thấy, ngươi khiêu khích ta buồn cười đến nhường nào, tự tin của ngươi hèn mọn để bực nào.
- Ta sẽ dùng máu tươi của ngươi để chứng minh cho mọi người, Văn Nhân Nham ta không kẻ nào có thể so sánh.
Cuồng vọng, bá đạo, coi trời bằng vung.
- Ngươi nói nhảm đúng là không ai bằng.
Âm thanh châm chọc của Lâm Phong nhất thời vang lên, làm cho khuôn mặt bá đạo tự tin của Văn Nhân Nham bị khựng lại, trong mắt lộ ra hung ác, càng ngày càng âm trầm.
- Được rồi! Lúc này, Nam Cung Lăng trên khán đài đột nhiên mở miệng, nhìn xuống hai người trên Sinh Tử đài.
- Các ngươi đều là thiên tài của Vân Hải tông ta, tương lai của Vân Hải tông còn phải dựa vào các ngươi, cần gì phải người chết ta sống, mỗi người lùi một bước, lần này coi như là đồng môn luận bàn tỷ thí đi, không được tổn thương tính mạng của đối phương.
Nam Cung Lăng lên tiếng ngăn cản hai người, Văn Nhân Nham và Lâm Phong đều là thiên tài, bất luận kẻ nào chết đi đều là tổn thất của tông môn, quá không đáng giá.
Gã không hi vọng hai người bị gì, thật sự mà nói, gã không hi vọng Lâm Phong bị gì.
Bởi vì Nam Cung Lăng rất hiểu rõ thực lực của Văn Nhân Nham, quá mạnh rồi. Cho dù vũ hồn của Lâm Phong là kiếm cũng không thắng nổi Văn Nhân Nham, bởi vì vũ hồn của Văn Nhân Nham đúng là cực mạnh, hơn nữa còn là một loại vũ hồn hiếm thấy.
- Tông chủ, ngài cũng thấy đấy, tên phế vật này muốn ta xuất thủ, chẳng lẽ Văn Nhân Nham ta sợ hắn sao!?
Cho dù Nam Cung Lăng mở miệng vẫn không cách nào dao động được quyết tâm của Văn Nhân Nham, y nhất định giết, chỉ có như vậy mới chứng mình được sự cường đại của y, thiên tài mạnh nhất của Vân Hải tông nhất định phải là Văn Nhân Nham y.
Lâm Phong chỉ là kẻ làm nền cho Văn Nhân Nham y.
- Lâm Phong, ngươi lui một bước đi. Nam Cung Lăng bất đăc dĩ, nói với Lâm Phong.
Lâm Phong cười khẽ, nhìn Nam Cung Lăng nói: - Xem ra tông chủ vẫn không tín nhiệm ta, chẳng lẽ ta nhất định thua sao?
Nam Cung Lăng hơi híp mắt, cười khỗ lắc đầu: - Lâm Phong, Văn Nhân Nham có thực lực là Linh Vũ cảnh tầng ba đỉnh phong, vũ hồn của y là vũ hồn thú Lam Trúc! Thực lực của ngươi tuy mạnh, nhưng muốn thắng được Văn Nhân Nham cần phải có thêm thời gian
Lam Trúc, yêu thú Lam Trúc?
Khẽ cau mày, trong ký ức Lâm Phong có hai chữ Lam trúc này, là yêu thú thuộc loài rắn, hình thể không lớn, nhưng vô cùng độc, có yêu đồng màu lam, tốc độ nhanh như tia chớp, hơn nữa Lam Trúc cũng có năng lực tránh né cực kỳ kinh khủng.
- Khó trách đôi mắt y âm trầm như thế, còn mang theo màu lam sáng bóng, thì ra là có Lam Trúc Vũ Hồn.
Lâm Phong nhớ tới lúc ánh mắt Văn Nhân Nham nheo lại, đúng là giống như rắn độc, làm cho người ta không được tự nhiên.
Nhưng mà, chỉ vì y có Lam Trúc Vũ Hồn thì Lâm Phong sẽ sợ hãi sao?
- Tông chủ, Vân Hải tông ta cũng không có hạn chế môn hạ đệ tử quyết đấu mà, tên tiểu bối này vũ nhục đệ tử của ta, đáng chết! Bởi vì hắn có thiên phú xuất chúng thì tông chủ tìm mọi cách che chở hắn sao, điều này làm cho mặt mũi của lão thân vứt ở chỗ nào.
Lúc này, một tiếng nói âm u lạnh lẽo truyền tới, chỉ thấy trên không của hạp cốc, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, đi lại nhẹ nhàng, giống như là bước đi trên không trung, chi sau chốc lát đã đáp xuống khán đài.
- Mụ kia là ai? Văn Nhân Nham là đệ tử của mụ?
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào bà già có mặt mũi tiều tụy, sợi tóc xõa xuống, làm cho người ta nhận thấy một cảm giác âm trầm.
Hơn nữa, nghe lời mụ thì ngay cả tông chủ mụ cũng dám chất vấn, hiển nhiên là nhân vật phi phàm.
Cũng có không ít người biết nội tình nhận ra lão bà này, trong lòng thầm giật mình, không nghĩ tới con mụ này cũng bị kinh động rồi, xem ra lần này Lâm Phong thật sự xui xẻo rồi.
- Sư tôn!
Mặc dù Văn Nhân Nham luôn kiêu ngạo, nhưng thấy bà già này xuất hiện thì vẫn cung kính, so với tông chủ như Nam Cung Lăng thì tôn kính hơn nhiều.
- Ừ! Lão bà đạm mạc gật đầu, liếc qua đám người Đoàn Thiên Lang một cái, sau đó nói với Nam Cung Lăng: - Tông chủ, chuyện tình của bọn tiểu bối thì chúng ta đừng tham dự vào, chớ để người ngoài chê cười.
Nam Cung Lăng liên tục cười khổ, gã cũng không nghĩ tới bà lão này sẽ xuất hiện, xem ra chuyện này càng ngày càng loạn rồi.
- Lão bà tử, ngươi đã muốn tông chủ không nhúng tay vào chuyện của tiểu bối thì tự mình chạy tới làm chi.
Chỉ thấy trên trời cao, một con tiên hạc đập cánh, cuốn lên một trận gió lốc, cũng hạ xuống đài.
- Bắc lão! Nét cười khổ trên mặt Nam Cung Lăng lăng càng đậm, mâu thuẫn giữa Lâm Phong cùng Văn Nhân Nham, liền hai vị thủ hộ tông môn cũng bị kinh động.
- Lâm Phong, ngươi thấy thế nào?
- Nguyện ý đánh một trận, quyết sinh tử. Lâm Phong tự nhiên hiểu được ý tứ của Bắc lão, nếu hắn nói không muốn chiến, vậy thì Bắc lão sẽ bảo vệ được hắn không bị gì, nhưng mà, trận chiến hôm nay, không thể không làm.
Nếu sau khi biết được vũ hồn của Văn Nhân Nham mà hắn lại sợ hãi lùi bước thì còn nói gì võ đạo, dù cho thực lực không địch lại Văn Nhân Nham cũng phải chiến.
Bắc lão gật đầu: - Nếu ngươi thật sự muốn chiến, vậy liền chiến, mặc dù chết trận cũng là lựa chọn của ngươi, ta sẽ không nhúng tay, hiện tại ngươi vẫn có thể đổi ý.
- Không cần.
Lâm Phong không chút do dự, lắc đầu nói.
- Tốt!
Bắc lão vui mừng gật đầu: - Nếu ngươi thắng, ta liền giúp ngươi trục xuất Mạc Tà khỏi tông môn.
Nghe được lời của Bắc lão, mọi người đều run rẩy, thật là khí phách, Lâm Phong thắng, lão trục xuất Mạc Tà. Xem ra lão già thủ các của Tinh Thần các có địa vị không tầm thường, thật không ngờ đồng ý Lâm Phong.
Trong lúc này Mạc Tà trở nên âm trầm vô cùng, Lâm Phong thắng, Bắc lão sẽ trục xuất y khỏi tông môn, khốn kiếp
Giờ phút này, Mạc Tà hận Bắc lão thấu xương, đáng tiếc, thân phận của đối phương cao hơn cha y, y không thể làm gì. Hôm nay y chỉ hi vọng Lâm Phong chết trong tay Văn Nhân Nham.
- Lão bà tử, Lâm Phong bại, ta không nhúng tay, nếu Lâm Phong thắng, bà sẽ không nhúng tay chứ.
Bắc lão quay đầu, ánh mắt nhìn về bà lão hỏi.
- Lão bà tử ta tệ hại vậy sao? Huống chi, đệ tử của ta sao có thể bại.
Bà lão nhìn thẳng Bắc lão, cũng lão tranh phong, mụ rất tự tin với thực lực của Văn Nhân Nham, cũng giống như tự tin của Bắc lão với Lâm Phong.
- Đã vậy thì chiến đi.
Bắc lão đạm mạc gật đầu.
Nam Cung Lăng bị kẹp giữa hai người, chỉ có thể cười khổ, lão bà cùng Bắc lão xuất hiện để cho một tông chủ như gã không thể làm được gì.
Chẳng lẽ, giữa hai người Lâm Phong cùng Văn Nhân Nham, nhất định chỉ có thể lưu lại một người sao?
Nam Cung Lăng rất không nỡ, nhưng bây giờ gã biết không thể tránh khỏi.
Chiến đấu giữa Lâm Phong và Văn Nhân Nham, không thể ngăn cản.
Trên Sinh Tử đài, hai thân ảnh đối diện mà đứng, Văn Nhân Nham nhìn Lâm Phong, châm chọc nói: - Ta thật sự không hiểu được, vì sao Bắc lão lại tự tin đối với ngươi như vậy, vậy mà tin tưởng người có thể đánh một trận với ta. Nhưng mà, rất nhanh thôi, lão ta sẽ phát hiện, kỳ vọng của lão ta đối với ngươi thật sự quá cao rồi!
- Ở trước mặt ta, ngươi chính là kiến hôi, trước mặt ta, thiên phú gì của ngươi cũng chỉ lộ vẻ buồn cười. Ta, Văn Nhân Nham, sẽ chứng minh cho mọi người thấy, ai là thiên tài.
Văn Nhân Nham vừa nói xong, một luồng khí tức vô cùng âm trầm từ trên người y phát ra, sau lưng y, một cặp mắt âm lãnh màu lam của độc xà hiện lên. Tuy chỉ là hư ảnh những cũng làm cho người ta cảm giác thực chất, đây chính là vũ hồn của Văn Nhân Nham, Lam Trúc Vũ Hồn.