Mục lục
[Dịch] Tuyệt Thế Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sư tôn.

Ánh mắt Liệp Nhân bị kìm hãm, hắn lo lắng kêu lên một tiếng, Sư tôn lão nhân gia, ông ta đang làm cái gì vậy.

Bóng dáng hư ảo kia không để ý đến Liệp Nhân, thân thể lão phiêu động đến trước mặt Lâm Phong, lãnh ý đáng sợ kia như muốn làm đông kết thân thể của Lâm Phong, làm đông lại lực lượng chân nguyên của Lâm Phong, cũng làm đông lại cả hồn phách của Lâm Phong.

- Lạnh quá, lạnh quá.

Hai mí mắt Lâm Phong đã va vào nhau, phảng phất như hắn đang rơi vào giữa một vực sâu vô tận, nếu bây giờ mà nhắm mắt lại là sẽ tử vong liền.

- Không được, ta vẫn không thể chết.

Trong tâm của Lâm Phong đang điên cuồng gào thét, không thể chết được, hắn đang còn có nhiều công việc còn phải làm, làm sao hắn có thể chết được. Nếu mà hắn chết thì Tuyết Nguyệt quốc sẽ xong mất, cha mẹ hắn sẽ gặp nguy hiểm, còn Mộng Tình nữa nàng sẽ làm sao bây giờ? Trên người hắn còn mang nặng huyết cừu, những người đã từng không nhìn đến tính mạng thân nhân bằng hũu của hắn, sao hắn lại có thể để cho bọn họ tiêu dao trên thế gian.

Hắn còn muốn theo đuổi vô thượng võ đạo nữa, hắn không hy vọng tính mạng của bản thân hắn, nhưng an toàn sinh mạng của thân nhân bằng hữu hắn đang bị người khác nắm trong tay.

Trong lòng lộ ra ý chí vô cùng cứng cỏi, Lâm Phong cắn răng lại, cố gắng giữ cho mình vẫn bảo trì tươi mát.

Nhưng mà không ngủ thì có thể làm như thế nào? Giờ khắc này hắn đã bị băng phong đến rất sít sao rồi, hàn ý cực độ kia bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho hắn hoàn toàn lâm vào trong giấc ngủ say, tử vong, sẽ đem hắn đang sống mà đông chết, hắn không có lực lượng để ngăn cản được tất cả, hắn đã bị băng phong, hắn muốn làm cái gì cũng không được.

Đôi mắt mở ra nhìn bóng dáng uy nghiêm hư ảo, đôi mắt Lâm Phong tràn đầy lửa giận lạnh như băng, giống như đôi mắt của Cửu U địa ngục, nhưng mà tất cả đã không thể nào xoay chuyển.

Cả người máu dường như đều đã đình chỉ lưu động, lực lượng chân nguyên không thể nào điều động được một chút nào, cặp mắt lạnh lùng của Lâm Phong đang dần dần trở nên tuyệt vọng.

- Muốn chết phải không?

Trong lòng Lâm Phong vang lên một thanh âm mỏng manh như vậy, đôi mắt của hắn dần dần, dần dần nhắm lại.

Có nước mắt phảng phất giống như nuối tiếc từ trong tròng mắt chảy ra, có lẽ hắn không sợ chết, nhưng hắn sợ hãi những điều sẽ phát sinh sau khi hắn chết.

Cặp mắt kia đang dần dần nhắm lại, dường như lại thấy được dung nhan nghiêng thế của Mộng Tình, mỹ nhân băng tuyết thánh khiết kia với nụ cười khuynh thành mị hoặc, hắn lại dường như thấy được ánh mắt chờ mong của cha mẹ hắn, thấy được ánh mắt tuyệt vọng của Hân Diệp, hắn còn chứng kiến Đường U U, nàng dường như vì chính mình mà khóc.

Rốt cục, Lâm Phong cái gì cũng đều nhìn không tới nữa rồi, ánh mắt của hắn đã nhắm lại, không còn có thể mở ra được nữa.

- Đã chểt rồi sao?

Đây là một dòng ý tưởng cuối cùng của Lâm Phong, mang theo một tia không cam lòng, trong ý thức của hắn hoàn toàn đã không có, nó đã lâm vào trong vực sâu tử vong vô tận.

......

Không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, giống như một thế kỷ, lâu dài như một luân hồi, Lâm Phong đột nhiên cảm giác như mình lại có một tia ý thức, như thể giống như là nhớ ra một cái gì đó, ánh mắt của hắn mạnh mẽ mở ra, hắn nhìn thấy đó là những bông hoa tuyết bay múa đầy trời, không ngừng liên tục từ trên không trung rơi xuống.

Tuyết trắng băng lạnh từ trên không trung bay lả tả xuống, ở trong đôi mắt của Lâm Phong lại đẹp đến như vậy.

- Ta không chết?

Lâm Phong thì thào nói nhỏ, âm thanh rì rà rì rầm truyền ra, một đạo âm thanh ô ô truyền đến, ánh sáng trắng chiếu rọi qua. Một tiểu yêu bạch tuyết nhảy vào lồng ngực của hắn, lấy tay gãi gãi lên mặt hắn, lập tức chậm rãi nằm xuống, nằm xuống trên ngực của hắn, rất an tường.

- Mộng Tình.

Trong mắt của Lâm Phong lộ ra một nụ cười sán lạn, đây không phải là mộng, mặc dù là mộng cũng chứng minh là hắn đang có ý thức, mà có ý thức nghĩa là hắn vẫn còn sống.

Hắn hơi hơi quay đầu lại, Lâm Phong nhìn thấy Đường U U đang ngồi bên cạnh trên mặt tuyết, thương thế của Đường U U hình như đã tốt lên rất nhiều, tại đây ở trong tuyết rét lạnh đã có thể thừa nhận được, trên mặt cũng khôi phục lại một chút vẻ hồng nhuận.

- Ngươi đã tỉnh.

Đường U U nhìn Lâm Phong, ánh mắt lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nàng cử động phía bên dưới cơ thể của mình, bên dưới người nàng xuất hiện một vệt tuyết lõm xuông, mà ở xung quanh thì tuyết vẫn chỉnh tề như cũ, dường như là Đường U U vẫn ngồi ở bên cạnh Lâm Phong như vậy, không hề cử động qua.

- Sao lại thế này, ta vẫn không chết?

Trong mắt Lâm Phong tràn đầy vẻ nghi hoặc, khi đó hắn cảm giác được rõ ràng là hắn đã chết, sinh mạng đã đông lại.

- Ngươi chết rồi, ngươi đã chết một lần.

Một giọng nói truyền đến, lập tức ở trong giữa một phòng nhỏ một bóng người tiêu sái đến trước mặt Lâm Phong, người này rõ ràng đúng là ngày đó đã muốn tính mạng của Lâm Phong. Tuy nhiên lúc này trên người ông ta không có cái uy thế giết người ngang ngược kia mà là mang theo mấy phần bình tĩnh, thản nhiên, căn bản nhìn không ra ông ta có tu vi thực lực đáng sợ như vậy.

Lâm Phong nhìn người nọ trong đôi mắt lộ ra một tia thần sắc cổ quái, ngưởi này, dường như đã giết mình một lần.

- Cảm giác tử vong như thế nào?

Lão già cả người bạc trắng nhìn Lâm Phong cười hỏi.

- Cảm giác thật không tốt.

Lâm Phong thốt ra một giọng nói, thanh âm có chút lạnh lùng, cái loại cảm giác này sao lại chỉ có hai chữ không tốt mà khái quát hết được, cái loại vô lực này, cái loại tuyệt vọng này, không thể nào nói rõ được.

- Cảm giác không tốt là được rồi, đại đạo vô tình, người thể nghiệm qua cảm giác tử vong mới biết được sinh mạng đáng quý, đại đạo lớn vô tình, cường giả trên đường đang theo đuổi. Người chết tuyệt đối vượt xa người sống, ngươi vĩnh viễn không biết ngày nào đó người chết chính là ngươi, Lâm Phong, ngươi đã trải qua một lần tử vong, chẳng lẽ ngươi không có ngộ ra được một chút nào hay sao?

Lão nhân áo bào trắng như tuyết dịu dàng nói, khiến cho ánh mắt Lâm Phong hơi hơi cứng đờ lại, một chút hận ý lạnh lùng trong khoảnh khắc đã không còn lại một chút nào.

Tử vong không phải là một lần thể ngộ đối với sinh mạng, khái quát con người khi còn sống đơn giản nhất cũng chỉ có hai chữ sinh và tử, thể nghiệm tử vong, thân mình chính là thể nghiệm một loại cảnh giới tối cao.

Ở trong một khắc cái chết, trong đầu của hắn xuất hiện vô số ý niệm, tái hiện lại vô số bóng người, hắn dường như càng mình bạch hơn là mình muốn cái gì, đúng nhìn tất cả thế giới dường như càng thêm thấu triệt thêm vài phần.

- Khúc mắc gỡ không ra, ngươi ngay đến bước vào Huyền Vũ cảnh tầng chín cũng khó khăn, càng không nói gì đến Thiên Vũ. Bọn họ nói, nhờ ta giúp ngươi đuổi đi ma chướng, ta không biết, tất cả đều phải dựa vào chính ngươi, ma tùy tâm sinh, mặc dù trong người của ngươi ma tính từ nơi khác đến, nhưng nếu trong lòng ngươi không có ma, ma cũng không thể ăn mòn được ngươi, nếu trong lòng ngươi giống như có ma, thì đó là ma cần gì phải đuổi ma này. Ma, đó là tâm của ngươi, nếu ngươi không có điều gì thẹn với lương tâm thì ma làm được gì? Thời cổ có Đại Năng giết hại sinh linh, dưới sự giận dữ máu chảy thành sông, nhưng hắn không thành ma mà thành thánh, hắn tuân theo bản tâm, học theo bản ngã, ma cũng thành thánh.

Lão già áo trắng chậm rãi kể khiến cho Lâm Phong tâm thần rung động, lời nói của lão già áo bào tuyết trắng và lời dạy của Yên Vũ thầy ngày xưa tương tự giống nhau, chỉ có điều cái nhìn của lão già so với Yên Vũ Bình Sinh càng thêm thấu triệt.

Không thẹn với lương tâm, triệu hồi bản ngã, mặc dù tàn sát sinh linh trăm họ cũng không hóa ma, mà vẫn có thể thành thánh.

Luồng khí lạnh lùng trên người của Lâm Phong dường như đã biến mất đi rất nhiều, hắn đứng dậy đối với lão già áo bào trắng hơi hơi khom người, nói:

- Lâm Phong tạ ơn tiền bối dạy bảo.

- Tiện tay mà thôi, ngươi đã chết qua một lần, đối với lòng mình ngươi cũng hiểu biết càng thêm thấu triệt, cũng không cần ta phải dạy cho ngươi nên làm cái gì, mà ta cũng không thể dạy ngươi. Cường giả có thể giao cho ngươi chỉ có thần thông pháp thuật, nhưng thần thông pháp thuật chung quy vẫn có mạnh yếu hạn chế, một bộ võ kỹ lợi hại, chờ ngươi tới một cảnh giới nhất định rồi chỉ sợ ngươi cũng sẽ vứt bỏ nó, chỉ có lĩnh ngộ, chỉ có cảnh giới, sẽ đi theo người võ đạo trong cả cuộc đời, hiện tại trong tâm ngươi có điều ngộ ra, ta cũng không dạy ngươi cái khác, trước hết hãy hiểu chính mình cho rõ ràng đi.

Lão già áo trắng dứt lời, thân thể lão chậm rãi vòng lại đi về hướng căn phòng nhỏ.

Trong ánh mắt Lâm Phong lộ ra suy tư, hắn lập tức cười vang, đem Tuyết Linh Lung bế lên, dùng sức ném lên trên không trung hai lần, khiến cho Tuyết Linh Lung có vẻ nhanh nhẹn giương nanh múa vuốt lên, có vẻ hưng phấn vô cùng.

Đường U U ngồi ở một bên an tĩnh nhìn Lâm Phong đùa với Tuyết Linh Lung, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, giờ khắc này Lâm Phong thật tốt, giống như lúc trước nàng mới biết Lâm Phong.

Một lát sau, Lâm Phong ôm Tuyết Linh Lung, thân thể lập tức lại từ từ ngồi xuống, hắn quay người nhìn về phía Đường U U.

Đường U U hơi cúi đầu, nụ cười trên khuôn mặt nàng cũng đã tắt, nhưng mà thời khắc này, thân thể của nàng khẽ run lên, nàng chỉ thấy bàn tay của Lâm Phong nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt của nàng.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt Đường U U ngạc nhiên nhìn Lâm Phong, dường như có vài phần dại ra.

- Ta rất khỏe, hãy nhớ rõ chiếu cố tốt chính mình.

Lâm Phong ôn nhu nói, nụ cười sáng lạn thanh âm dịu dàng, không ngờ lại kích động khiến cho Đường U U muốn khóc. Thân là thiên kim Đường Gia, nàng làm sao lại phải theo sau người khác lưu lạc phiêu bạt bên ngoài, thậm chí từng giờ từng phút còn phải lo lắng để phòng, mà giờ khắc này, nàng phảng phất càm giác như bản thân mình làm tất cả những điều đó, tất cả đều có giá trị như vậy.

- Không nói nữa, ta giống như muốn đột phá rồi.

Lâm Phong mỉm cười, hắn lập tức thu hổi đôi bàn tay lại, đôi mắt cũng nhắm lại, trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái nhập định, khiến Đường U U vô cùng ngạc nhiên, muốn đột phá?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK