Mục lục
[Dịch] Tuyệt Thế Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nơi đóa hắc liên đi qua, không gian trở thành tịch diệt, hết thảy tất cả đều không thể sinh tồn trong cơn gió lốc này, đều bị hủy diệt.

Thế của cửu tinh liên châu bị đóa hắc liên nuốt hết, ánh sao ảm đạm, sắc mặt Đệ Tam Sứ đã cứng ngắc, thần sắc lộ ra khủng hoảng, đóa hắc liên này thật là đáng sợ, dường như muốn hủy diệt hết thảy.

Trước kia, Lâm Phong dùng chân nguyên dương hỏa mà ngưng tụ ra U Minh Hắc Liên, có khả năng hủy diệt kẻ vượt cấp. Sau khi Lâm Phong bước vào không gian trong Tương Tư Lâm, đóa hắc liên này lại cắn nuốt tinh hạch hỏa diễm của Yêu lang, chân nguyên hỏa diễm trở nên mạnh hơn, U Minh Hắc Liên được ngưng tụ ra càng thêm đáng sợ rồi. Lúc này, Lâm Phong cũng không dùng toàn bộ chân nguyên dương hỏa mà ngưng tụ thành hắc liên, vẫn còn giữ lại nhưng cũng đã đủ để hủy diệt Đệ Tam Sứ.

- Lui…

Trong lòng Đệ Tam Sứ đã không còn ý niệm chiến đấu nữa rồi, dưới đóa hắc liên đáng sợ này, Tinh quang kiếm đạo chỉ bị hủy diệt, căn bản không có khả năng kháng cự. Hắn chỉ còn đường lui, tránh khỏi công kích của Lâm Phong.

Nhưg bây giờ, thế chém xuống của Cửu Tinh Liên Châu đã thành, tuy bị hủy diệt nhưng thân hình hắn hạ xuống vẫn không giảm, muốn đảo ngược thân hình thì rất khó.

- Đấu Chuyển Tinh Di!

Đệ Tam Sứ gầm lên một tiếng, một thanh kiếm quang xẹt qua không gian hiện ra, thân hình hắn theo kiếm quang mà động, nhanh tới mức tận cùng. Một thức Tinh quang kiếm đạo này cũng không phải là công kích mà là được sử dụng khi bỏ chạy.

Chạy thoát sao? Khóe miệng Lâm Phong lộ ra cười lạnh, phun ra một chữ.

- Gió!!!

Lúc thanh âm vừa ra, gió nhẹ thổi lên, thân thể Lâm Phong trở nên nhẹ nhàng, bay múa theo gió.

Ánh sao chớp động nhưng vẫn ở trong gió, thân hình Lâm Phong đã vọt tới trong nháy mắt, ý chí hủy diệt bao trùm lấy thân thể Đệ Tam Sứ. Trong lúc vội vã, Đệ Tam Sứ lại chém ra một kiếm, nhưng một kiếm tùy tiện này căn bản không cản nối ý chí hủy diệt kia, ngay lập tức đã bị cắn nuốt sạch trơn. Vẻ hắc ám trong con ngươi của Lâm Phong không ngừng lan rộng, Đệ Tam Sứ vừa cúi đầu nhìn xuống, đóa hắc liên đã đến trước người hắn, một cảm giác tuyệt vọng sợ hãi tự nhiên sinh ra.

- Xoẹt, xoẹt…

Lại một tiếng vang nhỏ, ánh mắt Đệ Tam Sứ hoàn toàn cứng ngắc mà nhìn xuống lồng ngực mình. Đóa hắc liên trong tay Lâm Phong đã trực tiếp ấn vào lồng ngực hắn, đột ngột bùng lên trong thân thể hắn.

Đệ Tam Sứ ngẩng đầu lên, ánh mắt tuyệt vọng nhìn lại. Đó là một đôi tròng mắt vô tình băng lãnh tràn ngập hắc ám.

Sắp chết sao?

Trong lòng Đệ Tam Sứ đột nhiên nổi lên ý nghĩ này, ý nghĩ làm hắn tuyệt vọng, thân hình hắn điên cuồng run rẩy. Ngay sau đó, hắn thấy Lâm Phong lại lùi ra, càng ngày càng rời xa hắn, ngọn lửa màu đen đã bao trùm lấy toàn thân hắn, đốt cháy lên đầu hắn.

- Ah….

Trong miệng phát ra một tiếng rên rĩ tuyệt vọng, chỉ chớp mắt, ngọn lửa màu đen đã nuốt hết thân hắn, ngay lập tức, cả người Đệ Tam Sứ đã biến mất, biến mất khỏi thế gian này.

Mọi người đều nhìn chằm chằm một màn này, tất cả chấn động! Người bên Tuyết Nguyệt đã từng nhìn thấy đóa hắc liên hủy diệt này, ai cũng cảm nhận được nó đã hùng mạnh hơn nhiều so với lúc trước.

Mà người nước Thiên Phong thì ngây ngốc, hắc liên hủy diệt đã giết chết Đệ Tam Sứ, đã có hai người trong Thiên Phong THất Sứ chết trong tay Lâm Phong.

Hơn nữa, trận đối chiến này căn bản không có gì đặc biệt, hắc liên vừa ra, Đệ Tam Sứ không có chút sức ngăn cản nào, trực tiếp bị đốt giết.

Lâm Phong, quá kinh khủng!

Hạ xuống mặt đất, Lâm Phong quay người lại nhìn từng người bên nước Thiên Phong, sau đó hắn chậm rãi đi xuống.

- Bịch, bịch…

Từng tiếng bước chân trở nên rõ ràng trong không gian tĩnh mịch, thậm chí còn có tiếng vọng truyền lại. Tất cả mọi người đều nhìn bước chân của Lâm Phong, Lâm Phong còn tiếp tục sao?

Khi Lâm Phong dừng lại trước mặt Đệ Nhị Sứ, mọi người đều hít một hơi khí lạnh. Lâm Phong còn muốn khiêu chiến Đệ Nhị Sứ? Người xếp thứ hai trong Thiên Phong Thất Sứ!

- Thiên Phong Thất Sứ! Năm tên phế vật chết nhát! Hiện tại chỉ còn ngươi!

Lâm Phong đứng trước mặt Đệ Nhị Sứ, nhàn nhạt nói một tiếng làm cho người ta đang trong rung động trở nên yên tĩnh lại. Quả nhiên, Lâm Phong thật sự khiêu chiến Đệ Nhị Sứ, người này, quá lợi hại, nhưng cũng quá lớn lối.

Từ Đệ Thất Sứ, sau đó khiêu chiến từng người, hoặc sỉ nhục hoặc trực tiếp giết chết, một tên cũng không buông tha. Một mình Lâm Phong khiêu chiến hết sáu người Thiên Phong Thất Sứ.

Tên Đệ Nhị Sứ gắt gao nhìn Lâm Phong, sau đó hắn chậm rãi đứng lên, nhìn người trước mắt, hàn quang chợt lóe.

- Tốt rồi, chiến nhiều trận như vậy rồi, chớ nên làm tổn thương hòa khí!

Lúc này, Nhược Lam Sơn mở miệng nói, làm cho mọi người đều có chút bất ngờ, những lời này của Nhược Lam Sơn có chút dối trá, đã chết mấy người rồi, đến bây giờ lão mới đi ngăn cản.

Dù sao, tên Đệ Nhị Sứ cùng Lâm Phong đều rất mạnh, bất kỳ kẻ nào chết đi đều là tổn thất lớn, Nhược Lam Sơn không nỡ làm vậy nên mới ngăn cản.

- Lâm Phong, có thể trở lại chỗ ngồi sao!

Nhược Lam Sơn khẽ gật đầu nhìn Lâm Phong, Lâm Phong lạnh lùng liếc Đệ Nhị Sứ một cái, hắn cũng không kiên trì, chỉ nói một câu.

- Thiên Phong Thất Sứ, quả nhiên rất lợi hại.

Những lời châm chọc này làm cho người nước Thiên Phong đều trở nên tối tăm, Lâm Phong dùng hành động thực tế mà tát lên mặt bọn họ.

Mới vừa rồi, Lâm Phong bệ vệ lớn lối, nếu bọn họ có thể giết Lâm Phong thì tất cả đều có thể vãn hồi. Vì vậy Phong Trần mới mở miệng ngăn cản Đệ Tứ Sứ, làm cho hắn không chiến với Lâm Phong. Cũng là muốn để Lâm Phong cho Đệ Tam Sứ giết chết.

Đáng tiếc, chẳng những Đệ Tam Sứ không giết được Lâm Phong, ngược lại còn bị Lâm Phong một đòn gạt bỏ, đến lúc đó mới kết thúc. Lâm Phong trở lại chỗ ngồi của mình, mà Thiên Phong Thất Sứ bọn họ đã chết hai người, mấy người còn lại thì mang lấy cái nhớp khiếp nhược không dám chiến.

Có thể nói, sáu người Thiên Phong Thất Sứ tới Tuyết Nguyệt lần này, uy phong lẫm lẫm, muốn dương danh thiên hạ, lên tiếng đùa giỡn công chúa. Nhưng hiện tại thì danh tiếng mất sạch, cả đám đều trầm mặc, không nói được câu nào.

- Nhược tiền bối, buổi dạ tiệc này đã không còn hứng trí gì rồi, không bằng giải tán đi thôi.

Lúc này, Phong Trần khẽ khom người với Nhược Lam Sơn, đề nghị nói.

Nhược Lam Sơn nhìn Phong Trần một cái, lão rất hiểu rõ, giờ phút này mấy người Phong Trần đang có tâm tình thế nào, e rằng ngồi đây cũng không được tự nhiên nữa rồi.

- Vô Nhai hoàng tử, ngươi thấy thế nào?

Nhược Lam Sơn hỏi Đoàn Vô Nhai.

- Có lẽ Phong Trần điện hạ có chút mệt mỏi, ta sẽ cho người an bài hành cũng tốt nhất để Nhược tiền bối cùng mấy người Phong Trần điện hạ ở lại.

Sao mà Đoàn Vô Nhai không biết dạ hội này cũng nên kết thúc được, vì vậy hắn cũng theo ý tứ của Nhược Lam Sơn cùng Phong Trần.

- Vô Nhai điện hạ an bài mấy người của Nhược Lam Sơn là được, người của nước Thiên Phong chúng ta còn chưa được du lãm hoàng thành Tuyết Nguyệt một phen, vì vậy nên không ở lại trong Hoàng cung rồi, chuẩn bị du lịch xung quanh một vòng.

Phong Trần trực tiếp cự tuyệt an bài của Đoàn Vô Nhai, lạnh nhạt nói. Dù trong giọng điệu của hắn vẫn mang theo ý cười yếu ớt, nhưng ai cũng hiểu rằng, giờ phút này, mâu thuẫn giữa người hai bên Tuyết Nguyệt cùng Thiên Phong đã không thể nào giải hòa rồi.

Thiên Phong thất sử lại mấy vị thanh niên mạnh nhất của nước Thiên Phong. Hôm nay, tại trong dạ yến hoàng thành Tuyết Nguyệt, cả một đám đều chịu nhục nhã, mâu thuẫn bực này không thể hòa giải.

- Vậy cũng tốt, chư vị nước Thiên Phong có thể đi xem xung quanh một chút, du lãm cảnh tượng Tuyết Nguyệt ta.

Đoàn Vô Nhai cười dài, nụ cười trên khóe miệng kia dường như là nụ cười của một kẻ thắng, làm cho người nước Thiên Phong càng thêm không thoải mái.

- Tốt rồi, tất cả mọi người đều tự giải tán thôi!

Đoàn Vô Nhai đứng dậy, sau đó đi bên cạnh Nhược Lam Sơn, cười nói:

- Nhược tiền bối, ta mang chư vị đi qua hành cung.

- Ừ!

Nhược Lam Sơn khẽ gật đầu, theo Đoàn Vô Nhai mà rời đi. Nghiêu Thiên Khu cùng Kiếm THần bên cạnh lão cũng đi theo. Lúc rời đi, Lâm Phong cảm giác được Nhược Lam Sơn cùng Kiếm Thần đều nhìn hắn một cái.

- Chúng ta đi thôi!

Phong Trần nhấc chân trực tiếp lăng không vọt lên, ngự không mà đi, những người khác đều rối rít đuổi theo, không nói lời nào.

- Hân Diệp, ta đưa muội về!

Lâm Phong nhìn Đoàn Hân Diệp nói, Đoàn Hân Diệp khẽ mĩm cười gật đầu, tựa lên người Lâm Phong, hai người ngự không rời đi.

Ở phía sau Lâm Phong, một ánh mắt sắc bén lạnh lùng theo dõi bóng lưng hắn, người này chính là Đoàn Thiên Lang.

Nhưng mà Đoàn Thiên Lang cũng nhìn Lâm Phong một cái rồi lặng lẽ rời đi, không chào hỏi bất luận kẻ nào.

Trong bóng đêm, Đoàn Thiên Lang vội vã mà đi, cước bộ nhanh cực kỳ, hắn cảm giác được, dường như có người âm thầm theo dõi mình.

- Không đúng, Lâm Phong đang đưa Đoàn Hân Diệp trở về mà!

Trong lòng Đoàn Thiên Lang tự an ủi mình, trong buổi dạ tiệc, Lâm Phong đã nói với hắn, sau dạ tiệc sẽ tìm hắn tính sổ. Vì vậy, hắn cảm giác được tâm thần có chút không yên, dường như sắp có chuyện gì xảy ra, điều này làm cho hắn phi thường khó chịu, thậm chí đến lúc này, trong lúc bước đi cũng cảm giác bị người theo dõi.

Nhưng khi hắn quay đầu lại thì không phát hiện ra cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK