Mục lục
[Dịch] Tuyệt Thế Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Trưởng lão, tất cả các người dừng tay.

Vân Hi nhìn trưởng bối tông môn bao vây xung quanh Lâm Phong, liền lộ vẻ lo lắng, kêu lên:

- Chuyện này thật sự không liên quan đến Lâm Phong. Các người sao có thể không phân tốt xấu như vậy được.

Bốp...

- Câm miệng!

Thân thể Vân Hi trực tiếp bị ném bay ra ngoài, nhắn nhào trên mặt đất. Nàng ngẩng đầu lên nhìn sư tôn của mình, trong lòng cảm giác cực kỳ lạnh lẽo, thấu xương tuỷ.

Trước đây, nàng vẫn luôn một lòng trung thành đối với tông môn, rất ít bước ra khỏi tông môn, luôn xem tông môn là nhà của mình. Vì thiếu kinh nghiệm, cho nên rất nhiều chuyện nàng không tiếp xúc đến. Trong lòng của nàng vẫn cho rằng tông môn là nơi mình thực sự có thể dựa vào.

Nhưng hiện thực có đôi khi chính là tàn khốc như thế. Một khi ngươi va chạm vào một vài chuyện gì đó, nhân tình lạnh nhạt, hiện thực lạnh lẽo, đủ khiến để một người cảm thấy tuyệt vọng. Giống như Vân Hi lúc này vậy. Nàng cảm giác thế giới của nàng đột nhiên không còn. Tông môn không còn là tông môn trước kia, không có nửa điểm nhân tình.

Nàng nhìn ánh mắt sư tôn, nhìn ánh mắt lạnh lùng của các trưởng lão. Rốt cục nàng đã ý thức được, thế giới này không tốt đẹp giống như trong tưởng tượng của nàng. Người của Lạc Hà tông cũng không thân thiết giống như trong tưởng tượng của nàng.

Khóe mắt nàng có một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống. Đó là giọt nước mắt tuyệt vọng. Vân Hi đã biết, bất luận nàng nói cái gì, bất luận nàng hò hét ra sao, cũng sẽ không có ai để ý tới nàng.

Lâm Phong nhìn giọt nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt Vân Hi, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Vân Hi nquá đơn thuần, căn bản không có ý thức được lòng người hiểm ác, thế thái nóng lạnh thất thường.

Căn bản không phải là vấn đề ai đúng ai sai, mà là vấn đề lòng người.

- Sư muội, vì một người ngoài, mà muội phải khổ sở như vậy, dám nghi ngờ các vị trưởng lão tôn quý sao?

Ngô Cương lãnh đạm nói một câu.

Vân Hi lạnh lùng trừng mắt với hắn một cái. Tất cả mọi chuyện đều là do Ngô Cương, tên tiểu nhân hèn hạ này. Chỉ có điều Ngô Cương căn bản không để ý đến ánh mắt của nàng. Hắn chỉ đáng tiếc cho một mỹ nhân đơn thuần như thế, không biết còn có cơ hội xuống tay với nàng nữa hay không.

- Các vị trưởng lão, tên tặc nhân Lâm Phong này đê tiện vô sỉ, không chỉ đánh lén ta, còn giết chết hai vị sư muội, thậm chí mê hoặc lừa Vân Hi sư muội. Tên súc sinh tội ác tày trời này nhất định không thể lưu lại.

Ngô Cương xoay người, quay về phía Lâm Phong nở nụ cười lạnh. Sát khí chợt lóe lên.

- Đúng, tên tặc tử này nhất định phải chết. Để báo thù cho đệ tử Lạc Hà tông của ta.

Có một vị trưởng lão phụ họa nói.

- Giết hắn, đương nhiên phải giết.

Đám người của Lạc Hà tông ngươi một lời ta một lời, dường như đã phán tộ chết cho Lâm Phong. Ở trong mắt bọn họ, Lâm Phong dường như đã trở thành vật trong túi, muốn giết cứ giết.

Đám trưởng lão Lạc Hà tông này có ba người đạt tới Huyền Vũ cảnh tầng một, hai người đạt cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng hai. Còn có một cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba. Với đội hình như vậy, Lâm Phong có chạy đằng trời.

Một khí thế vô cùng sắc bén phóng lên trời. Kiếm khí xông thẳng lên trời.

Lúc này chỉ thấy trên đỉnh đầu Lâm Phong có tử quang không ngừng chớp hiện. Mà trên người Lâm Phong cũng phát ra sát ý mãnh liệt.

- Cái gì, hắn còn muốn đánh trả sao?

Có người của Lạc Hà tông cười lạnh, châm chọc nói:

- Một người mới chỉ Linh Vũ cảnh, tuy rằng dựa vào ngoại lực tăng tu vi lên thì có thể làm được gì? Hôm nay còn có thể phản kháng được sao?

- Đúng vậy. Thực sự là muốn chết.

Từng khí tức mạnh mẽ toả ra. Tất cả người Linh Vũ cảnh lui về phía sau. Những cường giả Huyền Vũ cảnh bao vây tấn công Lâm Phong.

Chiến tích của Lâm Phong ngày đó bọn họ đều nghe nói qua. Giết bốn cường giả Huyền Vũ cảnh? Mặc dù hắn chỉ là cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng một, nhưng bọn họ cũng không thể khinh thường. Nếu không để nhiều người như vậy bao vây tấn công Lâm Phong, sợ là sẽ bị hắn giết ngược lại.

- Các ngươi vẫn muốn giết hắn, là không tin ta sao?

Vân Hi thì thào tự nói với mình. Bọn họ không tin hay là cố ý làm như vậy? Biết rõ ràng chân tướng, cũng muốn giết Lâm Phong!

Vân Hi đứng dậy, nhìn các vị trưởng lão tông môn, nói:

- Các vị trưởng lão, Vân Hi ta thề với trời. Hôm nay ta cùng hai vị sư tỷ, còn có Ngô Cương cùng đi tới bên này. Ở bên trong nhà tranh, chúng ta gặp được một người tà ác. Lúc đó lão ta liền trực tiếp giết chết hai vị sư tỷ. Lão ta vốn còn muốn giết ta. Nhưng lúc này một người tên là Băng Hà Đằng xuất hiện. Người kia không để ý tới ta nữa, mà nhanh chóng bỏ chạy.

- Những điều này, Ngô Cương hẳn đều biết rõ ràng. Nhưng vì thể diện, hắn muốn tìm người khác làm người chết thế, còn nói muốn làm nhục ta, giết ta diệt khẩu. May mắn đúng lúc đó Lâm Phong xuất hiện. Nhưng vô sỉ hơn chính là, Ngô Cương hắn lại bắt ta lại, uy hiếp Lâm Phong, mới khiến Lâm Phong không giết hắn. Sau đó các vị trưởng lão tới. Nếu như ta có nửa câu gian dối, chết không được tử tế, hồn phi phách tán.

- Con nhỏ thật không thức thời.

- Quá ngu xuẩn.

Đám người của Lạc Hà tông từng người đều lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Vân Hi.

- Cút ngay.

Một tiếng quát vang lên bên tai Vân Hi, khiến linh hồn nàng run lẩy bẩy.

- Ngươi lại che chở cho kẻ thù của Lạc Hà tông ta, như vậy ngay cả ngươi, chúng ta cũng giết.

Một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên, khiến trái tim Vân Hi càng ngày càng lạnh. Cuối càng nàng cảm thấy tuyệt vọng.

Tất cả những điều nàng vừa làm đều là vô nghĩa.

- Ngay cả ta cũng giết sao?

Thì thào nói nhỏ một tiếng, trên mặt Vân Hi đột nhiên hiện lên một nụ cười. Một nụ cười ảm đạm. Đột nhiên, một khí tức tịch diệt từ trên người nàng truyền ra, khiến tất cả mọi người đều run lên.

- Không tốt.

Lâm Phong kinh ngạc kêu lên một tiếng. Thân thể lóe lên, trong nháy mắt đã đến phía sau Vân Hi. Nhưng dường như hắn đã đến muộn. Một tiếng động trầm thấp vang lên. Bàn tay của Vân Hi trực tiếp đánh vào vị trí trái tim của chính mình. Trong miệng nàng phun ra máu đỏ tươi. Một đóa tươi còn chưa nở rộ đã muốn héo tàn.

Lâm Phong nâng thân thể của Vân Hi lên. Trong nháy mát sắc mặt hắn trở nên tái nhợt.

Tự sát. Vân Hi lại muốn tự sát.

Thật là ngu ngốc. Đúng là một cô bé đơn thuần.

Nàng còn trẻ như vậy, mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi. Nàng vốn đang ở thời điểm quý nhất đẹp nhất của đời người. Nhưng nàng bởi vì hiện thực quá tàn khốc mà muốn trả giá bằng cả sinh mệnh của mình. Nàng không nên trả cái giá đắt như vậy.

Người của Lạc Hà tông cũng đều sửng sốt. Hiển nhiên bọn họ có chút bất ngờ khi thấy Vân Hi tự sát. Nhưng bọn họ cũng chỉ sửng sốt một lúc, ngay sau đó, ánh mắt lại khôi phục vẻ lạnh lùng như trước. Một đệ tử chết đi, đối với bọn họ mà nói chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, không đáng kể đến. Chết thì chết.

Thân thể mềm mại của Vân Hi rũ xuống, nằm ở trong lòng Lâm Phong. Nàng ngửa đầu lên, trên miệng vẫn đang chảy máu tươi. Nàng dùng đôi mắt đơn thuần của mình nhìn Lâm Phong, lộ ra một nụ cười áy náy.

- Thật xin lỗi. Ta không thể tranh thủ được một cơ hội cho ngươi. Là ta... hại ngươi.

Khóe miệng Vân Hi vẫn có máu tươi chảy ra. Lâm Phong cẩn thận lau vết máu cho nàng, không ngừng lắc đầu.

Nhìn nụ cười đơn thuần trên khuôn mặt đã tái nhợt của Vân Hi, Lâm Phong cảm giác nụ cười này lại xinh đẹp như vậy, tươi sáng như vậy. Nhưng tiếc rằng nó sắp muốn héo tàn.

- Ta biết, không phải là bọn họ không tin ta. Chỉ là ta không tư cách để bọn họ nghe lời của ta. Ta không thuyết phục được bọn họ. Cho nên... ta chỉ có thể đền mạng cùng ngươi.

Giọng nói của Vân Hi dần dần nhỏ xuống. Lâm Phong ngửa đầu, hít một hơi thật sâu. Hắn đột nhiên có cảm giác kích động muốn rơi lệ.

Kiếp trước, hắn không phải cũng giống như Vân Hi, đơn thuần như vậy. Hắn cho rằng dựa vào sự cố gắng của mình có thể thay đổi vận mệnh. Nhưng hiện thực tàn khốc cho hắn một bài học, cái giá phải trả là tính mạng của hắn.

Chiều nay, Vân Hi giống như hắn khi còn là học sinh, đơn thuần và rực rỡ như ánh mặt trời. Đều là hiện thực tàn khốc, muốn nàng phải trả giá bằng máu.

Người trả giá lớn như vậy không nên là nàng.

- Lâm Phong, ta lớn như vậy, vẫn chưa có người trong lòng. Ngươi có thể hôn ta một cái được không?

Trên mặt Vân Hi đột nhiên lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, lập tức lại bổ sung nói:

- Chỉ xem ta là muội muội cũng được.

- Được.

Lâm Phong gật đầu. Hắn có thể nào cự tuyệt yêu cầu của một cô gái đơn thuần đã cận kề với cái chết?

Đầu hơi cúi xuống, Lâm Phong dịu dàng hôn lên đôi môi còn nhuộm vết máu của Vân Hi. Vết máu tươi giống như đóa hoa nở rộ mỹ lệ. Dường như Vân Hi chợt trở nên rực rỡ hơn vậy.

- Đây chính là cảm giác yêu mến sao?

Trên mặt Vân Hi chợt đỏ bừng. Ngay lập tức, đôi mắt đơn thuần trong suốt mà mỹ lệ của nàng chậm rãi khép lại.

Nhìn đôi mắt Vân Hi khép lại, Lâm Phong lại ngửa đầu, hít sâu một cái.

- Giết!

- Giết, giết, giết!

Một tiếng hú vô cùng khủng khiếp từ trong miệng Lâm Phong thốt ra. Trong hư không, ba đạo bóng dáng bay vút lên trời. Một sát ý vô cùng hùng mạnh, bao phủ mọi người ở bên trong. Sát ý làm rung chuyển cả thiên địa.

Một ánh sáng màu tím bắn ra. Ánh sáng màu tím đó chính là tín hiệu của Lâm Phong. Hỏa lão, Xích lão cùng với Mộng Tình đều đã đến đây. Chỉ là bọn họ không hiện thân mà thôi.

Cảm nhận được sát ý vô cùng khủng bố này, trong lòng đám người của Lạc Hà tông đột nhiên run lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK