Mục lục
[Dịch] Tuyệt Thế Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thể Giang Sơn cứng đờ ở đó, Sơn Chi Thạch vẫn bao trùm trên người hắn, nhưng giờ phút này, hắn không còn nửa điểm tự tin.

Hắn có nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao Lâm Phong chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng hai mà lại có thể thoải mái mà giết Huyền Vũ cảnh tầng hai, thậm chí Huyền Vũ cảnh tầng ba cũng vậy. hắn có cảm giác rằng, Lâm Phong căn bản không có phát lực.

Lâm Phong vẫn còn giữ lại thực lực của mình.

Nhưng cho dù như vậy, ba người bọn họ cũng được coi là thiên tài, không đối phó được một người Lâm Phong vô luận là tốc độ, lực sát thương hay thủ đoạn công kích, bọn họ đều không bằng Lâm Phong. Mặc dù Giang Sơn hắn có lực phòng ngự đủ mạnh, nhưng hắn hiểu được, nếu một mình hắn đối mặt với Lâm Phong, cho hắn là một ngọn núi chân chính thì Lâm Phong cũng có thể phá vỡ.

Lúc Lâm Phong đưa nhìn về phía hắn, sắc mặt Giang Sơn cứng đờ, hắn sắp bị giống với hai người kia, lập tức bị vô tình giết chết sao?

Càng nghĩ tới điều này, trong lòng hắn càng thêm sợ hãi.

Hắn vất vả tu luyện tới tu vi Huyền Vũ cảnh, trở thành người trọng yếu nhất của Hạo Nguyệt tông, được mọi người kính ngưỡng sùng bái. Hơn nữa, tiền đồ của hắn là một mảnh quang minh, dưới tình huống này, Giang Sơn sao muốn chết chứ?

Giang Sơn không cam tâm chết đi như vậy, cũng sợ hãi tử vong, nhất là khi thấy cái đầu lâu của Độc Cô Dạ cũng bị nuốt trôi, sau đó thân hình rơi xuống, biến mất vô tung vô ảnh. Lần đầu tiên Giang Sơn cảm thấy sinh mệnh yếu ớt như thế, giống như là tính mạng hắn không còn nắm trong tay chính mình vậy.

- Bỏ qua cho ta, sau này, chuyện gì ta cũng nghe ngươi!

Giang Sơn nhìn Lâm Phong nói:

- Ngươi muốn ta giúp ngươi chuyện gì cũng có thể, bao gồm cả việc bán đứng Hạo Nguyệt tông!

Trong mắt Lâm Phong tràn đầy châm chọc, đây chính là thiên tài Hạo Nguyệt tông bồi dưỡng được, loại thiên tài này khi được bồi dưỡng ra chính là vì để ruồng bỏ tông môn, thật là nực cười.

- Hạo Nguyệt Tông, ta tự đối phó, không cần ngươi quan tâm.

Lâm Phong lạnh lùng nói, yêu xà kinh khủng kia quấn trên người hắn, cái đầu lắc lư giữa không trung, con ngươi khổng lồ nhìn xuống, ngó chừng Giang Sơn, làm cho Giang Sơn run lên bần bật. Độc Cô Dạ giãy dụa mãi cũng không thể thoát khỏi yêu xà kia, Giang Sơn hắn sao có thể làm được.

- Làm thế nào ngươi mới bằng lòng bỏ qua cho ta?

Giang Sơn nhìn Lâm Phong hỏi.

- Vô luận thế nào, ta cũng không có ý định bỏ qua cho ngươi!

Lâm Phong bình tĩnh đáp lại, bước chân tiếp tục tiến tới, Giang Sơn ngây ngốc đứng ở đó.

Nhìn Lâm Phong đang tới gần, sự sợ hãi trên người hắn càng ngày càng nặng, chẳng lẽ Giang Sơn hắn phải chết như vậy sao?

Giang Sơn không nghĩ tới sẽ chiến đấu với Lâm Phong, hắn hiểu được, đó là đường chết.

Bịch một tiếng, Lâm Phong khựng người, lúc này, Giang Sơn lại quỳ dưới mặt đất, quỳ trước mặt hắn.

- Chúng ta không có thâm thù đại hận gì, tại sao ngươi nhất định muốn giết ta? Chỉ cần ngươi chịu bỏ qua cho ta, sau này Giang Sơn ta đều nghe theo ngươi!

Giang Sơn há to miệng nói, ánh mắt đỏ ngầu. Nụ cười châm chọc trên khóe miệng Lâm Phong càng thêm nồng nặc,

Ở ngoài ảo ảnh, mấy người bên hồ Tương Giang đều thấy một màn này, tất cả đều trợn tròn mắt.

Nhất là người ở trung tâm, ai cũng nhìn về phương hướng Hạo Nguyệt tông.

Thiên tài Hạo Nguyệt tông, đệ tử số một trong đệ tử hạch tâm giờ phút này lại quỳ trước mặt Lâm Phong để cầu xin, đây là châm chọc bực nào.

Nhưng Lâm Phong có thực lực quá kinh khủng, kinh khủng tới mức làm cho bọn họ đều kinh hãi.

Dù sao, người thấy được tràng cảnh Lâm Phong diệt sát mười hai cường giả Huyền Vũ cảnh cũng không được nhiều lắm, chỉ có vài người trong Thiên Nhất học viện thấy được. Nhưng giờ phút này, mọi người lại tận mắt nhìn thấy Lâm Phong đánh chết thiên tài của ba đại thế lực.

Không đúng, có lẽ không nên gọi là thiên tài mới đúng.

Thiên tài cũng phải nhìn xem là so với ai, ở trước mặt đại đa số người, bọn họ bước vào Huyền Vũ cảnh trong lúc tuổi còn trẻ, vậy thì được coi là thiên tài hiếm gặp rồi. Nhưng ở trước mặt Lâm Phong thì lại giống như thằng hề, ba người, trong đó còn có một người có tu vi còn cao hơn cả Lâm Phong.

Nhưng hiện tại, hai người chết, một người quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, ở trước mặt Lâm Phong, bọn họ có thể xưng là thiên tài sao?

Sắc mặt người của Hạo Nguyệt tông đã không còn dùng hai từ khó coi để hình dung nữa rồi, nhất là Sở Kình, trên người phát ra khí tức lạnh lẽo.

Lần đầu tiên, hắn hận không thể làm cho thiên tài số một trong tông môn mình chết sớm một chút, đừng ở đó làm mất mặt xấu hổ.

Thiên tài số một của Hạo Nguyệt tôngy, trước mắt trăm vạn người mà quỳ trước mặt Lâm Phong, Sở Kình cũng cảm giác mặt mình giống như bị người ta không ngừng tát mạnh, mặt mũi của hắn đã bị Giang Sơn làm mất hết.

Ngay lúc này, Sở Triển Bằng cùng Lâm Thiên trong Tuyết Nguyệt thánh viện cũng cảm thấy không còn chút mặt mũi nào.

- Phế vật, Lâm Phong không giết ngươi, ta cũng muốn tự thân giết!

Sở Triển Bằng âm lãnh nói, sát ý trên người thẩm thấu ra, thấy chiến đấu giữa ba người kia cùng Lâm Phong, Sở Triển Bằng đã có chút yên tâm. Thực lực của Lâm Phong không tính quá kinh khủng, chỉ cần Lâm Phong có thể đi ra, hắn chắc chắn tự tay giết Lâm Phong.

Nhưng cũng không cần Sở Triển Bằng ra tay, dù Giang Sơn quỳ xuống trước mặt Lâm Phong, nhưng Lâm Phong vẫn không tha thứ cho hắn, chém giết không chút lưu tình.

Thi thể Giang Sơn từ trong ảo ảnh rớt ra ngoài, Sở Triển Bằng gào to một tiếng, thân thể hóa thành đại bàng, trong nháy mắt đã xuất hiện trên Tương Giang.

- Ầm...

Một luồng gió hủy diệt từ trên người Sở Triển Bằng ập ra, thi thể Giang Sơn đang rơi xuống liền biến thành khói bụi, biến mất không còn tăm hơi. Đại bàng giương cánh, thân thể Sở Triển Bằng đã biến mất, trở lại chỗ cũ.

Đến đây, ba người vây giết Lâm Phong đều đã chết sạch, bị Lâm Phong gạt bỏ.

Ở ven hồ Tương Giang, một lão già mang trường bào ôm lấy một thi thể không đầu, ngẩng đầu nhìn tầm màn ảo ảnh trên hư không, ánh mắt rét lạnh tới mức tận cùng.

Lão đường đường là họ Độc Cô, mấy tên hậu bối ưu tú nhất trong gia tộc, hoặc là bị Lâm Phong sỉ nhục, hoặc là bị Lâm Phong chém đứt ta, còn có Độc Cô Dạ có thiên phú nhất thì bị Lâm Phong trực tiếp giết chết.

Lâm Phong dám bắt nạt họ Độc Cô, thật quá đáng!

Lão thầm nghĩ, Lâm Phong giết Độc Cô Dạ thì cũng thôi đi, dù sao là do Độc Cô Dạ đánh lén Lâm Phong trước, muốn giết Lâm Phong. Nếu không, Lâm Phong sao sẽ động tới hắn?

Giờ phút này, ở bên trong ảo ảnh, giết chóc vẫn đang tiến hành, đến hôm nay, bên trong, ai mạnh ai yếu, ai có thiên phú mạnh mẽ hơn, mọi người đã hiểu đại khái.

Ba mươi hai người bước vào trong ảo cảnh, hôm nay chỉ còn mười hai người, những người còn lại này cũng là tinh anh chân chính.

Hai mươi người đều là thiên tài thanh niên đồng lứa, nhưng đã chết sạch, đã bị vô tình giết chết trong trò chơi tử vong này.

Có lẽ bọn họ căn bản không nghĩ tới, nhận được thư mời này, được trăm vạn người ngưỡng mộ, hào khí can vân mà tranh đoạt một cơ hội tiến vào Đại Bỉ Tuyết Vực, nhưng kết cục của bọn họ chính là tử vong.

Còn lại mười hai người này, còn có người khác làm cho người ta chú ý.

Là thanh niên tràn đầy cuồng ngạo, nhìn mọi người mà nói phải nhớ rõ tên hắn. Lăng Thiên, hắn giết người nhiều nhất, một kiếm giết một người, kiếm của hắn là kiếm lấy mạng.

Mặt khác, sư muột Lăng Thiên cũng có thực lực rất kinh khủng, giết vài người, điều này làm cho mọi người càng thêm muốn biết, sư huynh muội Lăng thị của Nhạn Đãng sơn, rốt cuộc là có bối cảnh gì, sư tôn bọn họ là ai?

Bản thân Lâm Phong thì không cần phải nói, Xà Quỳnh cũng rất đáng sợ, gã xuất thủ liền giết hai người, một kích tùy ý liền giết chết, đối phương căn bản không có năng lực hoàn thủ. Hiện tại, Xà Quỳnh đối phó với nữ nhân của Lâm Phong, Mộng Tình!

Còn có một người khác cũng được người ta phi thường chú ý, thành Đoạn Nhận, Vân Phi Dương!

Giờ phút này, hắn này rất kỳ quái, hắn không giết người nào, thấy ai cũng tránh ra, giống như rất sợ hãi, nhưng mà, mỗi khi có người không để ý tới hắn, muốn giết hắn thì không một lần thành công. Thậm chí, tên Vân Phi Dương này còn gặp phải Lăng Thiên, hắn là kẻ duy nhất có thể chạy thoát khỏi tay Lăng Thiên, những người khác đều chết sạch.

Vì vây, Vân Phi Dương rất thần bí, làm cho người ta không nắm bắt được, cũng nhìn không ra thực lực của hắn mạnh mẽ bao nhiêu.

Dươi quan sát của mọi người, trong mấy người này, hẳn là có một lực lượng có thực lực mạnh mẽ nhất, nếu bọn họ va chạm, không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhất là Xà Quỳnh cùng với Lâm Phong, giờ phút này, Xà Quỳnh đã đối phó với Mộng Tình rồi, hơn nữa, trước mặt Lâm Phong, chỉ cần Lâm Phong nhảy lên thì khi đó hai người chắc chắn sẽ phát sinh va chạm.

Nhưng vào lúc này, khi ở trong ảo cảnh, Lâm Phong không giống như người bên ngoài. Ở ngoài thì rõ ràng, nhưng Lâm Phong thì giống như người mù, bị người khác vây trong ảo cảnh.

Lâm Phong cảm giác thật sự không tốt, giống như trong trò chơi kiếp trước vậy, hắn cảm giác mình tựa như nhân vật trong trò chơi, bị người khống chế.

Nhưng Lâm Phong cũng hiểu được, thực lực của hắn không đủ để phá vỡ ảo cảnh này, chỉ có thể tuân thủ quy tắc trò chơi, tìm và giết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK