“Đây là…”
Đám người Cơ Hạo lơ lửng ở cạnh hai cây cột đá thật lớn, ngơ ngác nhìn phù văn tinh xảo trên cột đá thiên nhiên hình thành giống như rồng cuộn phượng múa, không khỏi ngây hết ra ở nơi đó.
Hai cây cột đá dài vài dặm, to mấy trượng, một cây từ mặt đất phóng lên cao, một cây từ đỉnh động buông ngược xuống, cột đá dựng lên trời giống như phượng múa cửu thiên nhẹ nhàng linh động, cột đá phủ xuống cương mãnh bá đạo như rồng đánh đại hoang. Hai cây cột đá một âm nhu, một cương mãnh, mơ hồ mang theo một tia hương vị huyền diệu thiên địa tạo hóa khó có thể hình dung.
Nhìn kỹ, đỉnh chóp hai cây cột đá phân biệt có một đường kỳ quang rất nhỏ phun ra, lặng yên dung nhập trong kiếm đá lơ lửng ở chính giữa.
Kiếm đá dài tám thước, tạo hình cổ xưa, ngay ngắn, đường cong lạnh lùng kiên cường, không có mấy chỗ hoa lệ. Thân kiếm màu trắng ngà như thiên địa nguyên khí không có chút ánh sáng phát ra, lại giống như ẩn tàng một mảng mũi nhọn lấp lánh nhất trong thiên địa, chỉ là chờ đợi một ngày nào đó được người ta mở ra.
Ở trong bộ tộc Nam Hoang, đối với những đồ vật thiên địa sinh thành này cũng không có quá nhiều truyền thuyết.
Cơ Hạo cũng đến Vu điện, lúc rảnh rỗi đọc mấy bản ghi chép Vu điện chí dị, giờ mới rõ thế giới này phân chia đối với các loại kỳ trân dị bảo trong thiên địa:
Có dị bảo ở trước khi thiên địa mở, đã tồn tại ở trong hư vô hồng mông, là tiên thiên Hồng Mông đại đạo chí bảo; có thể phá tất cả pháp, có thể diệt tất cả người, thiên địa vạn vật không thể chống đỡ, có vô thượng thần uy phá diệt hư không, tái diễn hỗn độn, giết người không dính nhân quả, không dính nghiệp lực, vô hình vô tích không ai có thể biết, là trọng bảo trân quý nhất nhưng cũng hiếm thấy nhất trong thiên địa.
Có trọng bảo ở lúc khai thiên tích địa, lây dính vô lượng công đức thiên địa mở, vô tận nhân quả kèm theo thiên địa mà sinh, là công đức linh bảo khai thiên tích địa. Loại linh bảo này làm bạn với một phương thế giới mà sinh, lây dính khí vận của một phương thế giới này, cũng giết người không dính nhân quả, không dính nghiệp lực. Trong đó đỉnh cao nhất, trên uy lực cũng không kém gì tiên thiên Hồng Mông đại đạo chí khí.
Sau khi thiên địa mở, trong thiên địa đại đạo pháp tắc dần dần từ trong hỗn độn ngưng tụ, đại đạo chi khí hòa hợp với một đám tạo vật lúc ban đầu trong thiên địa, trải qua năm tháng ngắn ngủi thai nghén, liền tự nhiên mà vậy sinh thành hậu thiên tạo hóa thiên địa thần khí. Huyền Minh Khống Thủy Kỳ là thiên địa thần khí. Tiên Thiên Nam Linh Đỉnh cũng là thiên địa thần khí. Chúng nó giết người dính nhân quả, dính nghiệp lực, nhưng chúng nó uy lực cực lớn, nhân quả cùng nghiệp lực bình thường căn bản không thể không làm gì được chúng nó.
Uy lực và sự thần kỳ của thiên địa thần khí không bằng đại đạo chí bảo và công đức linh bảo, nhưng đủ để trấn áp một phương, là trọng bảo các phương thế lực lớn áp đáy hòm trấn áp khí vận một phương.
Ở dưới thiên địa thần khí, là sau khi thiên địa củng cố, thiên địa khí mạch âm dương điều hòa, ngũ hành hoá sinh, theo thiên địa tẩm bổ vạn vật vô cùng diệu lý, ở trong một số linh nhãn linh huyệt thiên địa sinh thành, dựa theo thiên địa pháp tắc tự nhiên thai nghén ra các loại bảo vật.
Loại bảo vật này xưng là hậu thiên tạo hóa thiên địa thánh binh, bọn nó phần nhiều ẩn trong trong động thiên phúc địa người ta không biết, trải qua năm tháng vô cùng dài dòng, do thiên địa linh mạch khí từng chút từng chút ngưng tụ ra, nếu có ai đạt được, có thể dựa vào nó hoành hành một phương.
Những cái này đều là linh vật thiên địa sinh thành, uy lực cực lớn, diệu dụng vô cùng.
Ở dưới bốn loại thiên địa linh vật này, mới là đại hoang vạn tộc thu thập thiên tài địa bảo quý hiếm tự mình rèn luyện vu bảo, vu khí. Nhưng những vu bảo, vu khí này đều có cực hạn rất lớn. Ở trên uy lực càng không thể đánh đồng với thiên địa linh vật.
Cơ Hạo vừa nhớ lại tư liệu mình đọc được về thiên địa linh vật, vừa nâng trung khí, đem những thiên địa linh vật này phân chia lớn tiếng đọc ra.
“Các vị huynh đệ tỷ muội, đây là một thanh hậu thiên thánh binh, điều này không hề nghi ngờ. Hậu thiên thánh binh chỉ cần tế luyện thêm chút, thì có thể tự do sử dụng, so với truyền thừa vu bảo bộ tộc nhà chúng ta còn thuận tiện hơn rất nhiều, nhưng uy lực lại cường đại hơn vô số, theo trình độ tế luyện không ngừng sâu sắc, có thể phát huy ra uy lực sẽ càng thêm cường đại.”
“Kiếm này cũng không thể tiện nghi người khác. Mọi người cùng nhau ra tay, thử xem ai có thể được nó lựa chọn, thế nào?”
Cơ Hạo cười hướng bọn Man Man nhìn qua. Tuy thiên địa thánh binh rất có lực hấp dẫn, nhưng Cơ Hạo cũng chưa bị nó dụ – hoặc. Trên điển tịch của Vu điện viết rất rõ ràng, thiên địa thánh binh là vật có linh, có một số người cho dù đụng phải, cũng chă chắc có thể được thánh binh tán thành.
Muốn được thiên địa thánh binh, trừ vận khí, vẫn phải cần một chút khí vận. Ngươi sốt ruột xông lên muốn tháo xuống thánh binh, kết quả cuối cùng rất có thể chính là giỏ trúc múc nước công dã tràng, thậm chí còn có thể bị thánh binh cắn trả dính vận xui.
Man Man nhìn kiếm đá, dùng sức lắc lắc đầu: “Ồ, kiếm à? Man Man không thích loại binh khí nhẹ bẫng này.”
Nắm chặt chùy hung hăng đập, Man Man dương dương đắc ý nói: “Cây chùy này của Man Man không tồi, Man Man thích!”
Phong Hành cực kỳ rối rắm nhìn cây kiếm đá này. Qua hồi lâu, hắn mới lấy ra cây trường cung tạo hình phong cách cổ xưa, công nghệ thô ráp đó của mình, hùng hùng hổ hổ xoay người sang chỗ khác: “Sao không phải một cây cung chứ? Nhưng cho dù là một cây cung, ta cũng không nỡ bỏ tổ truyền chí bảo của ta. Tổ tiên nhà ta lưu lại cây cung này, uy lực không chắc yếu hơn thiên địa thánh binh… Ta, ta, ta không cần nó.”
Vũ Mục cũng rối rắm nhìn cây kiếm này, hắn véo véo thịt béo bên hông mình, vỗ vỗ đỉnh đầu mình, cúi đầu nhìn nhìn khổ người cường tráng hơn ba thước của mình, sau đó bất đắc dĩ thở dài xoay người sang chỗ khác.
“Lần sau, nếu có một cái nồi to thiên địa sinh thành đặt ở trước mặt ta, mọi người ai cũng đừng tranh với ta. Nhưng kiếm… Các ngươi xem, ta là người dùng kiếm sao? Ta dùng nó làm cái gì? Làm dao làm bếp cắt thịt hay sao? Lưỡi kiếm thẳng tắp không có nửa điểm độ cong, cắt thịt cũng dùng không tiện! Chỉ có thể lấy đến chẻ củi! Thôi, thôi, đây không phải gu của ta!”
Hai huynh muội Thái Ti, Thiếu Ti căn bản không hướng cây kiếm đá đó nhìn thêm một cái.
Thái Ti vung vẩy cánh tay giống như khúc củi của mình, tự giễu cười nói: “Cơ Hạo, ngươi nói, ta múa nổi nó sao?”
Cơ Hạo nhìn Thái Ti khô gầy như củi, gật đầu bất đắc dĩ, đây là lời nói thật, nơi này bất luận kẻ nào cũng có thể có được thanh trường kiếm này, chỉ có Thái Ti không có cơ duyên này.
Thiếu Ti thì trong con ngươi tỏa ra bạch quang thần dị, nàng nghiêm túc nhìn Cơ Hạo nói: “Đây là khí vận của ngươi, Cơ Hạo, ta thấy rất rõ, thanh kiếm đá này đã đợi ngươi rất nhiều rất nhiều năm… Cuối cùng có một ngày, tên của nó sẽ bởi vì ngươi mà truyền khắp thiên hạ, đây là…”
Một phen lời nói gần như lời tiên đoán còn chưa nói xong, mắt Thiếu Ti trợn trắng, một ngụm máu đã phun ra xa bảy tám bước.
Cơ Hạo kinh ngạc nhìn Thiếu Ti một cái. Hắn gật gật đầu, không nói thêm nữa: “Đã như vậy, lần này ta sẽ lấy nó. Lần sau nếu còn có cơ hội như vậy, ta là tuyệt đối không nhúng tay, đó là vận khí của các ngươi.”
Hít sâu một hơi, Cơ Hạo hướng kiếm đá chậm rãi bay đi, cách kiếm đá còn xa trăm trượng, Cơ Hạo nghiêm nghị hướng kiếm đá ôm quyền cúi đầu hành một lễ.
Kiếm đá hơi nhoáng lên một cái, một mảng ánh sáng trắng từ trên lưỡi kiếm bắn xuống, vòng quanh Cơ Hạo dạo qua một vòng, sau đó kiếm đá biến mất vào hư không, trong thần hồn không gian của Cơ Hạo liền vô duyên vô cớ có thêm một thanh trường kiếm hào quang ảm đạm.
Hai cây cột đá cao thấp đồng thời tan rã, một rồng một phượng hai đạo thanh khí phóng lên cao, quay quanh mọi người cấp tốc xoay quanh.
Thiên địa nguyên khí cuồn cuộn ở dưới long phượng thanh khí dẫn dắt, gào thét không ngừng ập vào thân thể mọi người.