Mục lục
[Dịch] Vu Thần Kỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Áo khoác đỏ thẫm, khuôn mặt tuấn mỹ như xử nữ, tóc dài không gió tự động, trên mỗi một sợi tóc đều quấn quanh ánh lửa mãnh liệt, tay trái cầm một hồ lô rượu đỏ bừng. Ở giờ khắc này, Cơ Hạo thiếu chút nữa đem Chúc Dung Thị nhận lầm thành Vũ Dư đạo nhân. 

May mắn hai người tuy ngoại hình rất tương tự, ngay cả hồ lô rượu kia cũng là bộ dáng không sai biệt lắm, nhưng Vũ Dư đạo nhân khí tức cao ngạo xuất trần, như cổ tùng vạn năm trên vách núi tuyệt đỉnh, phiêu dật không mang theo chút khí tức hồng trần; mà Chúc Dung Thị lại là cương mãnh bá đạo, giống như một ngọn núi lửa lúc nào cũng đang phun trào mãnh liệt, càng có khí tức nguy hiểm như hồng hoang cự thú, không có lúc nào không phóng thích. 

Cho nên ánh mắt chỉ là một cái hoảng hốt, Cơ Hạo liền thật thật nhất thiết thấy rõ đang ở ho khan Chúc Dung Thị. 

Gương mặt trắng bệch, khí tức toàn thân trồi sụt bất định, Chúc Dung Thị kịch liệt ho khan vài tiếng, trên môi đột nhiên treo lên mấy vết máu đỏ tươi. 

Máu thần linh tự mang huyền cơ, vết máu Chúc Dung Thị ho ra hừng hực thiêu đốt, hóa thành từng chuỗi lửa, lại bị mái tóc dài đỉnh đầu hắn hút về. 

Cơ Hạo đi về phía trước hai bước, cánh cửa lửa to lớn phía sau ‘Oành’ một tiếng hoàn toàn đóng lại. Hắn nghiêm nghị hướng Chúc Dung Thị hành một lễ: “Chúc Dung đại nhân, ngài đây là? Ngài chẳng lẽ đối đầu với cường giả đỉnh cấp của dị tộc? Nếu không ai có thể đả thương ngài?” 

Chúc Dung Thị vung lên hồ lô rượu trong tay, hung hăng cho Cơ Hạo một nhát vào đầu. 

Vang lên ‘Cạch’ một tiếng, rượu trong hồ lô rượu lắc, phát ra tiếng vang thanh thúy, Cơ Hạo chỉ cảm thấy nổ đom đóm mắt, trên đầu nhanh chóng nhô lên một cục thịt, một đòn này thiếu chút nữa đem hắn đánh ngất đi. 

“Chúc Dung đại nhân? Ngươi gọi thế sao? Ừm, mau sửa mồm, giống như Man Man, lúc cao hứng gọi ta a cha, thời điểm không vui hờn dỗi gọi ta phụ thần.” 

Chúc Dung Thị cười khan vài tiếng, tay trái che miệng lại ho khan vài tiếng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cơ Hạo cười nói: “Nói nghiêm túc nào, ngươi và Man Man khi nào sinh đứa nhỏ to béo? Hắc, tiểu tử ngươi xuống tay quá chậm, nhớ năm đó lúc ta quen a mỗ của Man Man, chỉ dùng ba ngày, chỉ dùng ba ngày đã bắt đầu thu nàng vào tay rồi!” 

Cơ Hạo đầy bụng rối rắm nhìn Chúc Dung Thị, vẻ mặt vặn vẹo giống như nhìn thấy kẻ thần kinh. 

Hỏa long ở bên ngẩn ngơ, đột nhiên ôm bụng cười ‘khà khà’ lăn lộn ở dưới đất. Sắc mặt Chúc Dung Thị chợt biến đổi, hắn bay lên một cước đá vào trên đầu hỏa long, chợt nghe một tiếng rống quái dị, hỏa long bị một cước của hắn đá bay, kéo theo một ánh lửa lao thẳng lên cao, không biết bị đá đến đâu. 

“Hắc, bình thường chiều bọn hắn vô pháp vô thiên, ngay cả chủ nhân nhà mình cũng dám cười đùa.” Chúc Dung Thị lại cười vài tiếng, gãi gãi da đầu, bất đắc dĩ nhìn Cơ Hạo vẻ mặt rối rắm nói: “Được rồi, được rồi, không đề cập chuyện tới sinh con. Ừm, đi theo ta.” 

Một đoàn liệt hỏa bao lấy Chúc Dung Thị, hắn hóa thành một đạo Phích Lịch Hỏa quang phóng lên cao, chợt nghe ‘Oành đùng đùng’ một trận nổ, trời cao trong bạo khai một đoàn đoàn chói mắt hỏa diễm. Chúc Dung Thị nhanh như tia chớp hướng nam phương bay đi. 

Nơi Cơ Hạo đang đứng, hẳn là một quảng trường sâu trong Chúc Dung phong. Bốn phương tám hướng đầy lửa đỏ rực bao vây cung điện lầu các, vô số thần binh thần tướng Chúc Dung thần tộc đóng ở các nơi yếu hại. 

Nhìn thấy Chúc Dung Thị bay lên không, những thần binh thần tướng đó đồng thời quỳ rạp một gối xuống đất, đều nhịp rống lớn một tiếng ‘Cung tiễn tôn chủ’ ! 

Cơ Hạo nhếch nhếch miệng, thân thể nhoáng lên một cái hóa thành một chuỗi lửa màu vàng lao thẳng lên trời, vô thanh vô tức lướt qua hư không, đuổi sát ở phía sau Chúc Dung Thị. 

Hai người một trước một sau bay nhanh về phía trước, nơi Chúc Dung Thị đi qua ánh lửa chiếu sáng hơn phân nửa bầu trời, mây khói đầy trời đều bị thiêu đốt đỏ bừng, tiếng sấm vang không dứt bên tai, loại khí phách uy phong đó cách mấy ngàn dặm cũng làm người ta không thở nổi rồi. 

Phàm là nơi Chúc Dung Thị đi qua, vô số sinh linh trên mặt đất đều cuộn mình quỳ bái, ngay cả sâu bọ trong bụi cỏ cũng không dám phát ra chút động tĩnh nào. 

Cơ Hạo hóa thân ánh sáng màu vàng theo sát ở phía sau Chúc Dung Thị. Độn quang của hắn phi hành tuyệt tích, nhưng không có chút thanh âm nào. Xa xa nhìn lại, độn quang của Cơ Hạo mau lẹ tuyệt luân, mơ hồ lộ ra một mảng sắc bén khó có thể hình dung, giống như một thanh kiếm sắc màu vàng xé rách hư không. 

Chúc Dung Thị quay đầu hướng Cơ Hạo nhìn thoáng qua, hắn kinh ngạc mở to mắt: “Hảo tiểu tử, tu vi yếu như vậy, có thể chạy nhanh như thế? Là ta quá già rồi, hay là độn pháp của ngươi thật sự thần diệu như vậy?” 

Nổ vang một tiếng, phía sau Chúc Dung Thị phun ra ánh lửa dài đến mười dặm, tốc độ phi hành của hắn chợt gia tăng gấp mười, trong nháy mắt đã đem Cơ Hạo bỏ lại mười mấy dặm. 

Thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái, hắn dốc hết toàn lực thúc dục Thái Dương Lưu Quang Độn Pháp, thân thể đã hoàn toàn hòa hợp một thể với ánh nắng khắp trời, nơi ánh mắt hắn có thể đạt tới, nơi ánh nắng chiếu rọi, đều là trong cái búng tay, trong một ý nghĩ là có thể chạy tới. 

Chúc Dung Thị bay nhanh, nhưng Cơ Hạo đuổi càng nhanh hơn, trong mấy cái lóe lên, hắn đã đuổi kịp Chúc Dung Thị. 

Chúc Dung Thị bị tốc độ đáng sợ Cơ Hạo biểu hiện ra dọa đến mức trợn to mắt nhìn, hắn kinh hãi kêu lên: “Hảo tiểu tử, hảo tiểu tử, ngươi… Hắc, đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi sao không phải con đẻ của ta?” 

Khuôn mặt Cơ Hạo biến thành màu đen từng đợt. Hắn nhìn Chúc Dung Thị bất đắc dĩ nói: “Chúc Dung… Vâng, a cha, ngài đây là nói đi đâu thế?” 

Chúc Dung Thị thở dài một hơi, nhe răng trợn mắt lắc đầu cảm khái: “Tiếng người, nghe hiểu không? Lão Thất quá phế vật, ta cũng có chút hối hận để nó đi Bồ Phản, có chút hối hận năm đó đáp ứng để nó cạnh tranh vị trí Nhân Hoàng, nó không có cái tài đó!” 

Lạnh lùng nhìn Cơ Hạo một cái, Chúc Dung Thị lắc lắc đầu: “Nếu ngươi là con đẻ của ta, trong cơ thể lại có một nửa huyết mạch nhân tộc, ta tất nhiên toàn lực ủng hộ ngươi ngồi lên vị trí Nhân Hoàng. Hắc, đáng tiếc, đáng tiếc, Lão Thất tiểu tử đó… Chúc Dung Thiên Mệnh? Không có ta ở sau lưng chống đỡ, nó có thiên mệnh cái rắm!” 

Trong lòng Cơ Hạo run rẩy, hình như Chúc Dung Thị cái gì cũng biết? 

Chúc Dung Thiên Mệnh gióng trống khua chiêng cạnh tranh địa vị Nhân Hoàng, ở quanh Bồ Phản mời chào nhân thủ, không chỉ có bọn Bát Khâu Già và Thi đạo nhân ở sau lưng xuất lực, hẳn là Chúc Dung Thị cũng bỏ nhiều sức ở trong? 

Chúc Dung Thị không tăng tốc nữa, hai người hầu như là sóng vai cấp tốc phi hành ở trời cao. 

Qua một lúc, Cơ Hạo rốt cuộc không kiềm chế được nghi vấn trong lòng: “A cha, ngài thực ủng hộ Chúc Dung Thiên Mệnh cạnh tranh địa vị Nhân Hoàng?” 

Chúc Dung Thị không giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, hắn rất dứt khoát nói: “Lão Thất có một nửa huyết mạch nhân tộc, nó có tư cách ngồi lên vị trí kia. Không nói cái khác, chỉ Chúc Dung Thị ta nhiều năm như vậy làm nhiều hy sinh như vậy cho nhân tộc, xuất hiện một vị Nhân Hoàng cũng là đúng.” 

Lòng Cơ Hạo tràn đầy nghi hoặc, hắn thật sự không biết Chúc Dung nhất tộc rốt cuộc cống hiến thế nào cho nhân tộc. 

Chúc Dung thần tộc chính là thổ bá vương của Nam Hoang, trừ ngày đại triều kiến, Chúc Dung Thị cũng cực ít đi Bồ Phản gặp mặt Nhân Hoàng, hắn có thể làm cái gì cho nhân tộc? 

Đang lúc khó hiểu, phía trước một mảng nham thạch nóng chảy rợp trời rợp đất chiếu vào mi mắt. Chúc Dung Thị túm cánh tay Cơ Hạo, mang hắn cắm đầu chui vào trong nham thạch nóng chảy. 

Ở trong nham thạch nóng chảy bơi xuống dưới mấy vạn dặm, một tòa thần cung đúc từ hỏa đồng rõ ràng trong tầm mắt phía trước. 

Chúc Dung Thị cười nói: “Cơ Hạo, ngươi biết Chúc Dung Thị ta vì sao thế nhiều thế hệ có thể là nhân tộc đại tế tửu, chưởng quản quyền to tế thiên của nhân tộc không?” 

“Ừ, nguyên nhân là ở đây, Chúc Dung nhất tộc chúng ta, ở sau lưng thay nhân tộc vĩnh trấn tà ma.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK