Hoa sen trắng nở rộ, Đế Thích Diêm La hừ lạnh một tiếng, vung tay áo, gần trăm quý tộc Ngu tộc phía sau hắn ùn ùn rời khỏi đại điện.
Kèm theo tiếng ầm ầm trầm thấp, cửa chính đại điện đóng lại, trong đại điện to như vậy, chỉ còn lại một mình Đế Thích Diêm La.
Trong nhụy hoa sen trắng từng điểm bạch quang tinh khiết bay ra, một bóng người hiện lên ở trong bạch quang, sau đó hắn cất bước từ trong hoa sen đi ra, thân hình mông lung dần dần ngưng tụ thành thực thể, hiện ra một nam tử trung niên khô gầy, võ vàng.
Mặc áo vải thô, chân trần, một mái tóc dài miễn cưỡng ở đỉnh đầu bện thành hai cái búi tóc, dùng hai sợi dây thừng màu vàng sẫm dày đặc phù văn buộc lại, tay trái cầm một cái bình ngọc cao ba thước, tay phải mang theo một cây mộc bổng màu vàng dài tám thước, nam tử trung niên cao gần một trượng ba thước mặt không biểu cảm hướng Đế Thích Diêm La gật gật đầu.
“Đại đế!” Nam tử trung niên trầm trầm mở miệng thăm hỏi một tiếng.
“Diệu Liên.” Đế Thích Diêm La trầm mặt, nhìn Diệu Liên cười lạnh một tiếng: “Đừng nghĩ ta đồng ý điều kiện của ngươi, ở trong nô lệ nhân tộc của tộc ta truyền đạo? Cái này đối với ta không có bất cứ chỗ tốt nào, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý yêu cầu của ngươi.”
“Chuyện thế gian, không có cách nói ‘tuyệt đối’, tất cả sự tình, đều tùy thời có thể xảy ra biến hóa.” Diệu Liên lạnh lùng thản nhiên nói: “Ví dụ như nói, đại đế có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú đối với tin tức ta lần này mang đến.”
“Ta sẽ không cảm thấy hứng thú đối với bất cứ tin tức nào của ngươi.” Đế Thích Diêm La kiêu căng nhìn Diệu Liên: “Ta rất cảm thấy hứng thú đối với tính mạng ngươi!”
Cười một tiếng dữ tợn, thân thể Đế Thích Diêm La nhoáng lên một cái, đột nhiên hóa thành ba huyết ảnh mờ mịt, tay phải như đao, hung hăng hướng chỗ yếu hại của thân thể Diệu Liên bổ xuống.
Bình ngọc ở tay trái Diệu Liên rung động, miệng bình phóng ra dòng khí hai màu đen trắng, hóa thành sóng mây chồng chất bao lấy thân thể. Đao tay của Đế Thích Diêm La chém vào trên đám mây hai màu đen trắng, huyết quang bắn ra bốn phía cắt tầng tầng lớp lớp mây tía, nhưng hai khí đen trắng ở miệng bình kéo dài không dứt, mặc cho Đế Thích Diêm La cấp tốc vung chém, từ đầu tới cuối không thể tới gần thân thể Diệu Liên.
“Có chút ý tứ!” Đế Thích Diêm La cười dữ tợn nói: “Trước kia gặp ngươi, đều ở vùng hoang vu dã ngoại, không có cách nào bắt ngươi. Nhưng lần này, ngươi đã dám xuất hiện ở trong đại điện của ta, thì cho ngươi lĩnh giáo một phen sự lợi hại của Huyết Nguyệt lực chí cao vô thượng!”
Cười từng tiếng dữ tợn, Đế Thích Diêm La mở ra con mắt dựng thẳng ở mi tâm, kèm theo tiếng chú ngữ trầm thấp, nóc nhà đại điện đột nhiên sáng lên, từng tầng mây tía màu máu bỗng dưng sinh ra, giống như xoáy mây trên tháp cao bên ngoài, mây tía màu máu thong thả xoay tròn, chính giữa mơ hồ có một lỗ mây đang thành hình.
“Đã như vậy, xin đại đế chịu chút đau khổ!” Diệu Liên hừ lạnh một tiếng, tay trái rung lên, trong hai khí đen trắng đột nhiên phát ra một tiếng chim hót bén nhọn đến cực điểm, một bóng người mông lung từ trong hai khí đen trắng phun ra, cầm một cái chày gỗ nho nhỏ mau lẹ dị thường hướng vào đầu Đế Thích Diêm La nện xuống.
Đế Thích Diêm La nằm mơ cũng không ngờ trong bình ngọc của Diệu Liên giấu một người, chày gỗ nho nhỏ ‘Thịch’ một tiếng nện ở đỉnh đầu của hắn, đập tới mức huyết quang văng khắp nơi, trường bào màu máu trên người Đế Thích Diêm La phun ra vạn trượng huyết viêm, ngưng tụ thành những đóa hoa màu máu mỹ lệ dị thường chắn dưới chày gỗ, lại bị một đòn của cái chày gỗ nhìn như nho nhỏ này đánh vỡ nát.
Bình ngọc trong tay Diệu Liên khẽ quét, hai khí đen trắng giống như nước lũ cuồn cuộn gào thét mà ra, bao lấy thân thể Đế Thích Diêm La nghiền một trận. Trường bào màu máu của Đế Thích Diêm La phun ra huyết viêm bị hai khí đen trắng mài hào quang ảm đạm ùn ùn vỡ vụn.
Bóng người lao ra trong bình ngọc nâng lên cái chày gỗ nhỏ, lại một lần hung hăng đánh vào ngực Đế Thích Diêm La.
Chợt nghe một tiếng trầm nặng, huyết viêm trước ngực Đế Thích Diêm La triệt để tan rã, lực đánh thật lớn đánh cho hắn lảo đảo lui về phía sau, huyết khí xông thẳng lên đỉnh đầu, da mặt cũng biến thành một mảng đỏ bừng.
“Đồ chết tiệt!” Đế Thích Diêm La giận dữ rít gào. Tay phải hắn hướng về hư không chộp một cái, một đạo huyết quang lóe ra, một thanh trường kiếm màu máu hình thù kỳ lạ bị hắn chộp ở trong tay. Hắn giơ tay phải đang muốn hướng bóng người đánh bất ngờ hắn xuất kiếm, mộc bổng ở tay phải Diệu Liên hung hăng đánh xuống một bổng.
Mộc bổng đánh một cú, có ráng màu vàng phóng lên cao. Trong ráng màu mơ hồ có thể thấy được ức vạn cầm thú mặt mang nụ cười, ngồi xếp bằng ở đám mây tụng kinh văn chú ngữ, một hơi thở miên man kéo dài, thanh tịnh an hòa, làm người ta không tự chủ được toàn thân tâm đều trầm tĩnh lại dâng trào ra.
Đế Thích Diêm La bị ráng màu vàng đó ập tới, lại nghe được những chim bay thú chạy kia niệm tụng chú ngữ kinh văn, tốc độ ra tay chợt chậm đi rất nhiều, hơn nữa huyết viêm trên người càng bị áp chế hầu như tắt. Mộc bổng nhẹ nhàng điểm ở trên cổ tay hắn, đánh cho xương cổ tay Đế Thích Diêm La thiếu chút nữa vỡ nát, trường kiếm ‘keng’ một tiếng rơi xuống mặt đất.
Bóng người lao ra từ trong bình ngọc lại đập xuống một chày gỗ, một lần này Đế Thích Diêm La nổi giận gầm lên một tiếng, một bộ trọng giáp màu máu trên người hắn bỗng dưng hiện lên, đóa hoa màu máu chồng chất phun trào ra, tựa như vô số bánh xe đao cấp tốc xoay tròn đón phía cái chày gỗ nho nhỏ kia.
Bóng người khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Một khi đã như vậy, đừng trách ta xuống tay quá ác.”
Theo tiếng than khẽ, một tấm ngọc phù kim quang bắn ra bốn phía ở tay trái bóng người bắn nhanh ra, phóng ra vô lượng thanh quang chiếu rọi hư không. Trọng giáp trên người Đế Thích Diêm La phóng ra huyết viêm vừa đụng tới thanh quang này liền chợt tan rã, chày gỗ không bị ngăn trở hung hăng nện ở trên giáp ngực hắn.
‘Keng’ một tiếng, giáp ngực bị thanh quang chiếu rọi chợt tan rã vỡ ra, chày gỗ phá giáp mà vào đánh ở trên ngực Đế Thích Diêm La, đánh cho Đế Thích Diêm La miệng phun máu tươi, giống như lá rụng nhẹ nhàng bay về phía sau.
“Huyết Nguyệt chí cao vô thượng, ban cho ta sức mạnh to lớn vô biên!” Lỗ mây đỉnh chóp đại điện đã mở ra, một lực lượng âm u dinh dính từ trong lỗ mây chiếu xuống. Đế Thích Diêm La cười một tiếng hung dữ, hai tay hướng lỗ mây kia nhẹ nhàng ngoắc.
Bóng người một lần nữa than khẽ, ngọc phù màu vàng ở tay trái nhoáng lên một cái, một mảng thanh quang bay ra, mạnh mẽ đem lỗ mây kia phong ấn.
Nụ cười của Đế Thích Diêm La chợt cứng ngắc, hắn dại ra nhìn Diệu Liên cùng bóng người đó, hồi lâu nói không ra lời.
Diệu Liên thu hai khí đen trắng trong bình ngọc, cười hướng Đế Thích Diêm La nói: “Đại đế hiện tại có thể nghe hẳn hoi lời ta nói chưa? Môn hạ Diệu Liên sư muội có một đồ nhi đắc ý tên là Thanh Mai, nàng lần này phát hiện một số chuyện rất có liên quan với đại đế.”
Không đợi Đế Thích Diêm La mở miệng, Diệu Liên mỉm cười nói: “Có lẽ, đại đế lần này có thể thống lĩnh đại quân, công phá phòng tuyến nhân tộc Xích Phản sơn, xua quân vào thẳng nơi màu mỡ của nhân tộc, lập bất thế kỳ công.”
Đế Thích Diêm La nhìn lỗ mây đỉnh chóp đại điện bị phong ấn, ánh mắt lóe lên một trận, trầm mặc hồi lâu, lúc này mới chậm rãi gật gật đầu.
“Có lẽ, ta nên nghe ý kiến của các ngươi chút.” Đế Thích Diêm La nhìn Diệu Liên, ra vẻ thong dong nói: “Dù sao, ta còn nhớ rõ, ta có thể đi lên ngai báu chấp chính đại đế, ngươi cũng ít nhiều giúp ta một chút việc.”
Diệu Liên cười khổ một tiếng, lắc đầu thở dài: “Đại đế nhớ rõ chút cống hiến đó của Diệu Liên là tốt rồi.”
Tay phải vung mộc bổng, một mảng sáng mờ hiện lên, trong đại điện xuất hiện một bộ bản đồ sông núi, xem tình thế, chính là bản đồ toàn cảnh vịnh Ác Long.