Mục lục
[Dịch] Vu Thần Kỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đế Thuấn, còn có các vị bá hậu lão đại nhân.” So sánh với Vô Chi Kỳ nổi giận, Cơ Hạo tỏ ra ung dung tự tại, gió nhẹ mây nhạt, nhất cử nhất động đều lộ ra một sự tiêu sái tự nhiên làm trong lòng người ta thấy vui vẻ. 

Vô Chi Kỳ nhe răng trợn mắt, một cái đầu bị đốt trụi lắc qua lại, cổ trong chốc lát kéo dài tới mười mấy trượng, trong chốc lát áp súc đến hầu như rút vào trong lồng ngực, phối hợp đôi mắt nhỏ tròn xoe, miệng đầy răng nanh, còn có thanh âm bén nhọn khó nghe của hắn, cùng với điên cuồng nguyền rủa. 

Chỉ cần xem Cơ Hạo và Vô Chi Kỳ chênh lệch trên ngoại hình, khiến nhiều bá hậu vốn trung lập nghiêng về phía Cơ Hạo. 

“Tiền căn hậu quả sự tình, còn xin cho ta thuật lại từ đầu một lần.” Cơ Hạo chỉ vào Vô Chi Kỳ, có chút bất đắc dĩ thở dài: “Về phần rất nhiều chỉ trích của Vô Chi Kỳ, ta giết con hắn, ta nhất định phải đền mạng…” 

“Ngươi phải đền mạng! Đế Thuấn không giết ngươi, ta tự mình động thủ!” Vô Chi Kỳ đã bất chấp mọi giá. Hắn nổi trận lôi đình thét chói tai, đột nhiên nhảy dựng lên, một quyền hướng vào mặt Cơ Hạo đánh xuống. 

Bá hậu xung quanh đồng thời tức giận, Vô Chi Kỳ làm gì vậy? Cơ Hạo là đường đường Nghiêu Bá, cùng các bá hậu ở đây đều là thân phận ngang nhau. Vô Chi Kỳ trước mặt nhiều bá hậu như vậy muốn đánh giết Nghiêu Bá, chẳng phải là hắn về sau cũng có thể làm như vậy đối với người khác? 

Sắc mặt Cộng Công Vô Ưu chợt biến đổi, hắn nhảy dựng lên, muốn ngăn Vô Chi Kỳ. 

Nhưng Vô Chi Kỳ cách Cơ Hạo còn xa mấy trượng, đột nhiên hắn gào thét một tiếng, cả người xụi lơ ngã xuống đất, hai tay ôm bụng khàn cả giọng kêu rên lên. Toàn thân Vô Chi Kỳ nhanh chóng biến thành màu xanh lục của mực, từng giọt nọc độc màu xanh lục dinh dính không ngừng từ trong lỗ chân lông hắn chảy ra, từ trong cơ thể hắn, càng truyền ra các loại tiếng tru lên cổ quái như ác quỷ. 

Như có ác quỷ lấy hàng vạn để tính cuộn mình ở trong cơ thể Vô Chi Kỳ, bọn nó đang điên cuồng xé rách cào cắn lục phủ ngũ tạng Vô Chi Kỳ, mang tới cho hắn khôn cùng thống khổ. 

Chúc Long Quỹ ngồi ở bên người Đế Thuấn nhẹ nhàng quơ quơ vu trượng, trên khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn lộ ra một hương vị tàn nhẫn làm toàn thân người ta phát lạnh: “Lão phu gần đây vừa mới thu hai tiểu đệ tử, nữ đệ tử nhỏ nhất tên là Thiếu Ti, nó làm có thể kế thừa nhất mạch vu pháp này của lão phu. Nghiêu Bá Cơ Hạo, là vị hôn phu Thiếu Ti tự chọn.” 

Ho khan một tiếng, Chúc Long Quỹ chậm rãi nói: “Người Chúc Long bộ, chưa bao giờ sợ bất luận kẻ nào uy hiếp. Chỉ cần Chúc Long bộ chúng ta chiếm lý. Hắc hắc, ai dám càn quấy, cho rằng lão phu không biết giết người sao?” 

Cộng Công Vô Ưu khẽ biến sắc. Hắn tiến lên hai bước, nghiêm nghị hướng Chúc Long Quỹ khom người hành một lễ: “Chúc Long lão đại nhân, là Vô Chi Kỳ quá mức bi thống, thật ra hắn vô tình mạo phạm… Dù sao, bị giết là con hắn!” 

Chúc Long Quỹ cười lạnh ‘khì khì’ một tiếng, con ngươi màu xanh lục nhìn Cộng Công Vô Ưu một cái thật sâu. Nhẹ nhàng nhoáng lên vu trượng trong tay một cú, Vô Chi Kỳ nằm dưới đất run rẩy đột nhiên ‘Xẹt xẹt’ một tiếng hít ngược một hơi dài, cả người uể oải đứng dậy. 

Kinh hãi nhìn qua Chúc Long Quỹ, Vô Chi Kỳ sờ sờ nọc độc chảy ra trên thân mình, ngậm chặt miệng. 

Không chỉ có Vô Chi Kỳ, trong đại điện sẽ không một ai xem hiểu Chúc Long Quỹ là khi nào, như thế nào hướng Vô Chi Kỳ hạ vu chú. Loại thủ đoạn vu chú đáng sợ, giết người trong vô hình này, khiến sau lưng tất cả mọi người trong đại điện đều lạnh lẽo một trận. 

Dù là hung ác tàn bạo như Vô Chi Kỳ, ở trước khi hoàn toàn thanh trừ vu chú trên thân mình, hắn cũng không dám nổi hung nữa. 

Cơ Hạo cung kính hướng Đế Thuấn cúi đầu hành một lễ, sau đó ôn hòa nói: “Tiền căn hậu quả sự tình, còn xin cho ta thuật lại từ đầu một lần. Nhưng ở trước đó, Cơ Hạo muốn đem bốn tòa thần tháp này hiến cho Đế Thuấn, lấy làm lễ triều kiến năm nay.” 

Đế Thuấn mỉm cười, vui vẻ gật đầu: “Như thế, tốt. Mỗ cũng không khách khí. Bốn tòa Kháng Nguyệt thần tháp này, tốt, tốt, tốt lắm. Cao Đào, ghi lại —— miễn đi lễ triều kiến tương lai ngàn năm lãnh địa Nghiêu Bá.” 

Mắt bá hậu ở đây đều sung huyết, ai cũng tham lam nhìn bốn tòa Kháng Nguyệt thần tháp, lại chưa một ai nhúc nhích. 

Cơ Hạo đã đem Kháng Nguyệt thần tháp tặng cho Đế Thuấn, không hề nghi ngờ bộ tộc là nhà Đế Thuấn phải lấy đi một tòa tiến hành nghiên cứu, ba tòa Kháng Nguyệt thần tháp còn lại sao, chắc chắn phải rơi vào trong tay Vu Điện. Như vậy đến lúc đó phụ trách xử trí ba tòa Kháng Nguyệt thần tháp này, chính là Tự Văn Mệnh? 

Vô số ánh mắt đồng loạt rơi ở trên người Tự Văn Mệnh. 

Lúc này, ai còn quản con Vô Chi Kỳ hắn là chết như thế nào? Lão yêu quái này nhiều con như vậy, không cần nói chết ba mươi sáu đứa, thêm gấp mười, gấp trăm lần, dù sao chết không phải con nhà mình, ai còn sẽ đau lòng hay sao? 

Vô Chi Kỳ nghiến răng vang lên ‘Ken két’, hắn hung hăng nhìn Cộng Công Vô Ưu. 

Cộng Công Vô Ưu ngồi ở trên chỗ ngồi của mình không nói một lời, sụp mí mắt như một pho tượng. 

Cơ Hạo hướng bá hậu xung quanh hành một lễ, sau đó một năm một mười, đem chuyện hắn tới Bồ Phản triều kiến Đế Thuấn, lại bị năm người bọn Bà La Tư chặn đường cướp giết lần lượt nói một lần. 

Nhưng công lao đánh chết Bà La Tư, Cơ Hạo chụp toàn bộ ở trên thân Vu Đế bọn Chúc Dung Long, không dính dáng nửa điểm liên hệ với mình. Dù sao hắn hiện tại chỉ là cảnh giới Đại Vu, lấy vẻn vẹn sức Đại Vu, dựa vào vài món trọng bảo lại có thể thương tổn đến Vu Đế, điều này truyền ra cũng quá làm người nghe kinh sợ. 

“Năm người bọn Bà La Tư cướp giết ngươi?” Đế Thuấn nheo mắt: “Bọn hắn làm sao biết ngươi chừng nào xuất phát, từ con đường nào tới Bồ Phản?” 

Cơ Hạo cười hướng Đế Thuấn hành một lễ: “Đế Thuấn anh minh, cho nên chúng ta sau khi chém giết mấy tên dị tộc to gan lớn mật này, vội vàng chạy về Nghiêu Sơn thành, lại phát hiện Nghiêu Sơn thành đang bị nước lớn vây thành, ít nhất có trên ức thủy tộc, trăm vạn tinh binh bao vây Nghiêu Sơn thành.” 

Thở một hơi thật dài, Cơ Hạo bất đắc dĩ giang hai tay: “Thật ra Vô Chi Kỳ đại nhân sai rồi. Thực không phải ta giết Ngọc Long Hà Bá cùng ba mươi sáu con trai hắn.” 

Vô Chi Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu lên, không biết làm sao nhìn Cơ Hạo. 

Cộng Công Vô Ưu há hốc mồm, cũng không rõ nguyên do nhìn Cơ Hạo. 

Đám người Đế Thuấn, Tự Văn Mệnh, Cao Đào rối mù một phen nhìn Cơ Hạo, không biết hắn muốn nói ra lời nói long trời lở đất cỡ nào. 

Trái lại, Cơ Hạ nhếch miệng cười to. Hắn biết đứa con này của hắn một từ nhỏ đã thông minh hơn người, khẳng định phải khiến người ta ngột ngạt trong lòng. 

“Khi chúng ta quay về Nghiêu Sơn thành, thật sự là ngàn cân treo sợi tóc, một mũi quân đội dị tộc tinh nhuệ đã lẫn vào thành trì, nguy hiểm vô cùng sắp đem Nghiêu Sơn thành hoàn toàn công phá. Quân lực ta để lại trong thành không đủ, căn bản không thể ngăn cản dị tộc xâm nhập.” 

Cơ Hạo nhìn Vô Chi Kỳ một cái, mang theo nụ cười ‘vạn phần thành khẩn’ hướng hắn cúi đầu hành một lễ thật sâu: “Lúc nguy nan, là Ngọc Long Hà Bá đại nhân, còn có con Vô Chi Kỳ đại nhân, thống lĩnh trăm vạn tinh binh, ức vạn thủy tộc sông Hoài quá cảnh, giải nguy nan cho Nghiêu Sơn thành ta.” 

“Là bọn họ tiêu diệt quân đội dị tộc vây thành, ngại là bọn dị tộc đó hung hãn dị thường, dám liều chết phản kích, Ngọc Long Hà Bá và các con trai Vô Chi Kỳ đại nhân bị bọn dị tộc đó hại chết.” 

Giang hai tay, Cơ Hạo bất đắc dĩ nói: “Không chỉ có thế, thuỷ quân sông Hoài toàn quân bị diệt, ngay cả một con cá nhỏ cũng không thể trốn về… Đế Thuấn, các vị đại nhân, dị tộc hung tàn như vậy, chúng ta nhất định phải trả thù!” 

Trong đại điện một mảng tĩnh mịch, mọi người đều bị phen kể lại biến chuyển như thần của Cơ Hạo làm trước mắt biến thành màu đen, không biết nên bình luận như thế nào mới tốt. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK