Mục lục
[Dịch] Vu Thần Kỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Hốt ở trong, toàn bộ thực dân thánh tôn ở đây đều nhịp quỳ một gối xuống đất, lòng bàn tay phải đè ở vị trí trái tim, hai mắt nhìn thẳng mặt đất, hướng Ngu Mông trên tế đàn chậm rãi đi xuống bày tỏ kính ý chí cao.

Ngu Mông đi xuống khỏi tế đàn, hướng Nhân Thập Bát hạ thấp người thăm hỏi.

Nhân Thập Bát vẫn là nụ cười bình thản mà ôn hòa như vậy. Hắn cười khẽ gật đầu, nheo mắt hướng Ngu Mông hỏi: “Thánh nhân cảm giác như thế nào “

Trong mắt Ngu Mông hai điểm ánh sáng màu vàng rực sáng lên, hắn dùng lực siết chặt hai tay, hung hăng gật gật đầu: “Tốt, tốt trước nay chưa từng có. Ta không thể dùng ngôn ngữ xác thực hình dung loại cảm giác này, loại cảm giác ta gần như vạn năng này.”

Trầm ngâm một lát, Ngu Mông vung tay, đám người Ngu Hốt quỳ một gối dưới đất đều được một lực lượng nóng rực mà mềm mại nâng lên. Ngu Mông trầm giọng nói: “Có lẽ, là ta vừa mới tiến vào cảnh giới thần kỳ mà phi phàm này, cho nên ta không thể dùng ngôn ngữ xác thực miêu tả cảnh giới tuyệt vời này. Cho ta một chút thời gian, ta có thể nhận được lĩnh ngộ càng thêm khắc sâu, ta mới có thực lực này.”

Cẩn thận suy tư chốc lát, Ngu Mông rất nghiêm túc gật gật đầu: “Ta mới có thực lực luận đạo này.”

Luận đạo, dùng ngôn ngữ đem thiên địa đại đạo mình lĩnh ngộ chi tiết mà xác thực miêu tả ra, đem lĩnh ngộ của mình đối với đạo truyền thụ cho sinh linh trí tuệ khác. Không phải bậc đại năng, không phải người đại trí tuệ, sinh linh tầm thường nào dám tùy tiện sử dụng một từ ‘luận đạo’. 

Đám người Ngu Hốt đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Ngu Mông, Ngu Mông chỉ vung tay lên đem bọn họ từ trên mặt đất nâng dậy, động tác nhìn như đơn giản, lại làm bọn họ không có sức phản kháng, giống như bọn họ vốn đã muốn đứng lên. Bọn họ không chút áp lực, vô tri giác đã đứng thẳng thân thể như vậy.

Kết hợp vừa rồi bỗng nhiên bị ảo cảnh của Ngu Mông khống chế, ở trong ảo cảnh bọn họ vậy mà không có sức phản kháng, càng ngay cả các loại cảnh tượng trong ảo cảnh là biến hóa như thế nào cũng sờ không rõ, điều này càng làm đám người Ngu Hốt rõ ràng thánh nhân cường đại không thể tưởng tượng.

Thánh nhân cảnh, cũng chính là cái gọi là Vạn Kiếp cảnh của Bàn Ngu thế giới, thần hồn của mình dung hợp cùng thiên đạo, trải qua vạn kiếp mà bất hủy. Một gia tộc, một khi có một tộc nhân chen thân Vạn Kiếp cảnh, gia tộc này lập tức sẽ trở thành tồn tại đỉnh cấp nhất của Bàn Ngu thế giới, có thể có tư cách ở trên huy hiệu của mình dùng sông lớn nổi danh ở Bàn Ngu thế giới làm gia huy.

Thân thể đám người Ngu Hốt khẽ run lên, bọn họ kích động khó có thể tự kìm chế, mỗi người đều ánh mắt nóng bỏng nhìn Nhân Thập Bát.

Tòa tế đàn này, quả thực có được lực lượng thần kỳ thành thánh, ở dưới sự trợ giúp của tòa tế đàn này, Ngu Mông quả nhiên đã bước vào cảnh giới không thể tưởng tượng kia. Một mình Ngu Mông thành thánh, thu lợi sẽ là toàn bộ Bạch Hoa Vân Tước gia tộc phía sau hắn.

Nếu đám người Ngu Hốt cũng có thể thành thánh…

Khẽ ho khan một tiếng, Ngu Hốt tiến lên một bước, nghiêm nghị hướng Nhân Thập Bát cúi đầu hành một lễ thật sâu: “Nhân Thập Bát các hạ, ta Bạch Đầu Hào gia tộc Ngu Hốt, nguyện ý dùng linh hồn của ta thề, ta chính là minh hữu trung thành nhất, đồng bạn kiên định nhất của nhân tộc Bàn Cổ thế giới, ta sẽ dùng thuẫn và kiếm của ta, bảo vệ vinh quang cùng ích lợi của nhân tộc.”

Ngu Hốt không chút che dấu, trắng trợn hướng Nhân Thập Bát lấy lòng. Thực dân thánh tôn khác ùa lên, lần lượt thề thốt, hướng Nhân Thập Bát tuyên thệ bọn họ sẽ dùng hết toàn bộ lực lượng, bảo vệ lợi ích của nhân tộc, bọn họ sẽ không tiếc mọi giá, hung hăng giáo huấn đám quý tộc bản thổ đến từ Bàn Ngu thế giới dám nhúng tay Bàn Cổ thế giới.

Bọn họ đều tỏ thái độ, các quý tộc bản thổ Bàn Ngu thế giới tham lam kia là tai họa của toàn bộ Hồng Mông hỗn độn, bọn họ tồn tại chính là một loại khinh nhờn của toàn bộ sinh vật trí tuệ, là uy hiếp thật lớn đối với toàn bộ sinh mệnh trí tuệ.

Thậm chí có mấy thực dân thánh tôn con mắt dựng thẳng ở mi tâm chưa hóa đi, hiển nhiên bị các quý tộc bản thổ bắt chẹt vơ vét tài sản hung ác, rất có ý tứ khổ lớn thù sâu khàn cả giọng hô ra khẩu hiệu chỉ có quý tộc Ngu tộc bản thổ đã chết, mới là quý tộc Ngu tộc tốt.

Nhân Thập Bát mỉm cười tiếp nhận các thực dân thánh tôn này tuyên thệ, chờ sau khi sự nhiệt tình dâng trào của những người này phát tiết một bộ phận, các thực dân thánh tôn ở đây trở nên bình tĩnh, Nhân Thập Bát lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Có lẽ mọi người còn chưa làm rõ một việc. Ngu Mông thánh nhân do tế đàn của chúng ta thành tựu thánh nhân chi tôn ở Bàn Cổ thế giới, thực lực của hắn sẽ không chịu bất cứ sự áp chế  nào.”

Hơi thở tất cả mọi người ở đây chợt bị kiềm hãm, ngay cả thân thể của chính Ngu Mông cũng hơi cứng đờ.

Trong nháy mắt tiếp theo, bên cạnh Ngu Mông có lửa cháy, cát vàng, gió đen… các loại dị tượng xuất hiện, chớp mắt sau, Ngu Mông kinh hỉ vạn phần nói: “Không sai, ta không chịu bất cứ thiên đạo nào áp chế. Ta, ta có thể ở nơi này sử dụng hoàn mỹ toàn bộ lực lượng. Không chỉ có thế, ta còn cảm nhận được loại cảm giác thiên địa linh khí Bàn Cổ thế giới mơ hồ thiện ý và thân cận đối với ta.”

Đám người Ngu Hốt một lần nữa điên cuồng.

Trở thành thánh nhân, lại sẽ không bị thiên đạo Bàn Cổ thế giới áp chế.

Cái này ý nghĩa bọn họ một khi thành tựu thánh nhân chi tôn, như vậy bọn họ hoàn toàn có thể ở Bàn Cổ thế giới đối kháng các thánh nhân lâu năm đến từ Bàn Ngu thế giới. Vô luận là Ngu Hoặc, Ngu Tê, hay là ngu đồ, ngu đốt, bọn họ cố nhiên ở thánh nhân cảnh giới tẩm dâm nhiều năm, có được không thể tưởng tượng lực lượng, nhưng mà bị Bàn Cổ thế giới thiên đạo pháp tắc cường lực áp chế bọn họ, bọn họ có thể thi triển ra nhất thành lực lượng sao

“Chúng ta hoàn toàn không cần sợ hãi bọn hắn.” Ngu Hốt điên cuồng thét lên: “Chúng ta thậm chí có thể diệt thánh!”

Một câu của Ngu Hốt ra khỏi miệng, chính hắn cũng sợ tới mức vội bịt mồm. Hắn hoảng sợ nhìn trái nhìn phải, trong mắt tràn ngập hoảng sợ và kích động.

Ngu Mông thì nghiến răng, răng trong mồm nghiến vang ken két: “Đương nhiên, diệt thánh vì sao lại không chứ? Bọn họ tổng cộng có mười thánh nhân xâm nhập Bàn Cổ thế giới, bọn họ bị thiên đạo pháp tắc Bàn Cổ thế giới toàn lực áp chế, bọn họ nhiều nhất có thể thi triển ra một thành lực lượng. Chúng ta nếu có thể không chút gây trở ngại thi triển lực lượng, như vậy tại sao lại không chứ?”

Nhân Thập Bát ở một bên cười rất sáng lạn, hắn ôn hòa nói: “Như vậy, mọi người đã thấy được thành ý của chúng ta, còn có lực lượng của chúng ta rồi. Như vậy, mời mọi người dựa theo chúng ta trước đó ước định bắt đầu hành động đi. Thuyết phục các quý tộc Ngu tộc Lương Chử thành, để bọn họ xuất binh đi tiêu hao lực lượng của bọn hắn, tận khả năng suy yếu lực lượng của bọn hắn. Mọi người bắt đầu hành động đi!”

Nhân Thập Bát ôn hòa cười nói: “Chín vị đại nhân lập công lao lớn nhất, sẽ được cơ hội sử dụng Kỳ Tịnh Tế Đàn trước tiên. Hy vọng các vị đều hiểu cho, tòa tế đàn này tuy uy lực cường đại, nhưng nó tiêu hao cũng cực kỳ đáng sợ, chúng ta không thể bảo đảm mỗi vị đại nhân đều có được cơ hội thành thánh.”

Nhân Thập Bát cười rất hòa ái, đám người Ngu Hốt lại là như lửa đốt sau mông cấp tốc rời khỏi, điên cuồng chạy về quân doanh nhà mình.

Đợi đám người Ngu Hốt rút khỏi toàn bộ, dưới tế đàn chỉ còn lại có mình và Nhân Thập Bát hai người, Ngu Mông đột nhiên xoay người, xé rách hoàng kim giáp trụ nửa thân trên, lộ ra một vết xăm như ẩn như hiện hình dạng một người khổng lồ ở ngực.

“Đây là cái gì? Bàn Cổ Sinh Tử Ấn? Tòa tế đàn này nói cho ta biết, đây là Bàn Cổ Sinh Tử Ấn!”

“Nói cho ta biết, nhân tộc, vì sao sẽ có thứ chết tiệt này xuất hiện?” Ngu Mông mang theo một tia kinh hoảng hướng tới Nhân Thập Bát áp sát hai bước: “Nói cho ta biết, đây là cái gì!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK