Mục lục
[Dịch] Vu Thần Kỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lực lượng cường đại chống lưng, mệnh lệnh của Đế Thuấn được nhất trí thông qua.

Cao tầng nhân tộc trong đại điện thảo luận chính sự tụm năm tụm ba rời khỏi, bọn họ vẻ mặt ai cũng trầm mặc nghiêm túc, ánh mắt lóe lên, cất dấu vô số ý niệm.

Cơ Hạo đứng ở cạnh một cây cột lớn, hai tay nhét trong tay áo nhìn bọn họ.

Rất nhanh đã có người chú ý tới Cơ Hạo, một thanh niên tinh nhanh dáng người cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng đeo một cây cung lớn tạo hình kỳ dị, tách ra đám người sải bước đến trước mặt Cơ Hạo.

“Nghiêu Bá, Cơ Hạo?” Thanh niên đi tới trước mặt Cơ Hạo cách không đến nửa thước, mũi hầu như dính ở trên mũi Cơ Hạo, ngữ khí rất quái dị mở miệng hỏi hắn.

“Cút ngay!” Cơ Hạo còn chưa mở miệng, Hoành Hành hai tay chống nạnh đứng bên người Cơ Hạo đã mở to hai mắt nhìn, một quyền dứt khoát hướng gương mặt lạnh lùng kia của thanh niên đánh tới. Hoành Hành đã nhận Cơ Hạo làm chủ, đối với một tên yêu tộc đầu óc không tốt lắm mà nói, sau khi nhận chủ sẽ là khăng khăng một mực bảo vệ.

Thanh niên hầu như dán đến trên mặt Cơ Hạo đặt câu hỏi, cái này không hề nghi ngờ là một loại khiêu khích.

Đầu óc của Hoành Hành còn chưa phản ứng lại, thân thể hắn đã ngay lập tức làm ra ứng đối nhanh nhất.

Thanh niên không thèm để ý giơ tay phải, nhẹ nhàng bâng quơ vỗ một cái về phía nắm đấm của Hoành Hành. Chỉ nghe một tiếng vang to, thanh niên chợt biến sắc, khớp cổ tay hắn phát ra một tiếng vang thanh thúy, nửa thân trên ngửa mạnh về phía sau, hai chân không thể chịu lực, lảo đảo lui vài bước.

“Ngươi!” Thanh niên tức giận nhìn Cơ Hạo, hai tay theo bản năng đặt lên trên trường cung treo ở sau người.

“Ta là Nghiêu Bá Cơ Hạo!” Cơ Hạo lạnh nhạt nhìn thanh niên: “Ngươi muốn đòi lại công bằng cho đám Nghệ Thần, Nghệ Thiên mà nói, chờ sau khi trị thủy đi. Tai kiếp của nhân tộc ở trước mắt, ta không muốn so đo với ngươi, vô duyên vô cớ hao tổn lực lượng nhân tộc.”

Thanh niên vẫy vẫy bàn tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Cơ Hạo một hồi, đột nhiên đè thấp thanh âm cười lạnh: “Không, ta chỉ là muốn nói với ngươi một tiếng ‘Đa tạ’. Nếu không phải ngươi, chúng ta căn bản không có cơ hội kế thừa quyền lớn của Đông Di. Nhớ kỹ, ta là Nghệ Địa, Nghệ Thiên là ca ca của ta.”

Cổ quái nhếch miệng cười, Nghệ Địa thấp giọng nói: “Các trưởng lão Thập Nhật quốc đã định ra quy củ, ai có thể giết ngươi, người đó liền có thể kế thừa vị trí của Nghệ Thần thái tử. Cho nên, nhất định phải giữ cho tốt cái đầu của ngươi, bởi vì ta muốn tận tay lấy nó.”

Cơ Hạo lạnh lùng nhìn Nghệ Địa, tùy tay chỉ chỉ Hoành Hành đứng ở bên người hắn nóng lòng muốn thử: “Muốn giết ta, đánh bại tọa kỵ của ta trước đi. Ngươi ngay cả tọa kỵ của ta một quyền không dùng lực cũng không tiếp được, ngươi còn dám nói ngươi muốn giết ta?”

Nghệ Địa thâm trầm nhìn Cơ Hạo một cái, hắn nâng bàn tay phải, nhìn nhìn một mảng máu bầm ở lòng bàn tay, bàn tay vung lên, máu bầm liền cấp tốc tan đi. Hắn lại nhìn nhìn Hoành Hành, ngữ khí rất cổ quái nói: “Giết người... Không phải man lực to lớn là có thể giết người.”

Hừ lạnh một tiếng, Nghệ Địa xoay người đi ra khỏi đại điện thảo luận chính sự.

Không bao lâu, lại có một thanh niên đeo trường cung tiến đến trước mặt Cơ Hạo. Thanh niên đánh giá cao thấp Cơ Hạo một phen, chỉ vào cái mũi của mình nói: “Ta là Nghệ Nhân, Nghệ Địa tên kia hướng ngươi khiêu chiến? Tuyệt đối đừng chết ở trên tay hắn, bởi vì đầu của ngươi, còn có vinh quang với quyền thế sau khi chặt đầu ngươi, đều là của ta!”

Nghệ Nhân cao ngạo ngẩng đầu lên, vênh váo tự đắc đi ra khỏi đại điện thảo luận chính sự.

Cơ Hạo cười cười, thấp giọng nói: “Xem ra ta mấy năm nay trêu chọc phiền toái thật đúng là không ít. Hắc, nếu không phải trận lũ lớn này, cơ hội ta cho các ngươi đi ra khỏi đại điện thảo luận chính sự này cũng không có đâu.”

Năm đó Cơ Hạo đã từng ở đại điện thảo luận chính sự trước mặt mọi người đánh Vô Chi Kỳ và Chúc Dung Thiên Mệnh, lấy tính tình hắn, nếu không phải nhân tộc gặp phải nguy cấp thật lớn, hắn không muốn dẫn phát nội bộ nhân tộc phân liệt mà nói, hắn đã sớm xuống tay với Nghệ Địa cùng Nghệ Nhân rồi.

Người trong đại điện rất nhanh đã đi sạch sẽ, mười hai bóng người kia không biết khi nào đã biến mất không thấy.

Cơ Hạo mang theo Hoành Hành hướng Tự Văn Mệnh đi qua. Hắn cười hướng Tự Văn Mệnh nói: “Văn Mệnh a thúc, chỗ ta cũng thiếu lương thiếu ghê gớm lắm, lương thảo nhà thúc đến, phân phối cho ta nhiều chút đi, vừa lúc ta đã bảo đám Diêu Mãnh huynh đệ đều mang theo tộc nhân đi hành cung của ta dừng chân.”

Trên khuôn mặt nghiêm túc của Tự Văn Mệnh nặn ra một nụ cười, hắn hướng Cơ Hạo gật đầu nói: “Đồ Sơn thị đã triệu tập một lô lương thảo vận chuyển suốt đêm đến, giờ phút này cách Bồ Phản chỉ có không đến một ngày đường. Lô lương thảo này, ta ưu tiên phân phối cho ngươi là được.”

Đế Thuấn vẫn luôn u ám cau mày rốt cuộc cũng bật cười, hắn hòa ái hướng Cơ Hạo gật gật đầu, dùng sức nói: “Cơ Hạo, ngươi vừa rồi có thể nhịn cơn tức, không so đo với hai đứa trẻ kia, tốt lắm. Về sau ngươi cần giúp Văn Mệnh chia sẻ công việc nhiều hơn, chức trách trọng đại, tính tình của ngươi cũng không thể nóng nảy giống như trước.”

Cơ Hạo mỉm cười, từ trong lời Đế Thuấn nói, lại nghe Tự Văn Mệnh nói, quả nhiên tất cả cái này đều là Đế Thuấn và Tự Văn Mệnh đã tính toán sẵn.

Có Đồ Sơn thị ủng hộ lương thảo, vấn đề lương thực của Bồ Phản sẽ được giảm bớt rất nhiều, mà Tự Văn Mệnh cũng có thể thuận lý thành chương tiếp nhận đại quyền trị thủy, quản lý toàn cục. Một khi trị thủy thành công, Tự Văn Mệnh tuyệt đối có thể lấy phần công lao này đi lên địa vị Nhân Hoàng, bất luận kẻ nào cũng không nói xiên nói xẹo được.

“Chẳng qua, Văn Mệnh đại thúc, Đồ Sơn lão nhân bọn họ đưa tới bao nhiêu lương thực?” Cơ Hạo nhíu mày, chỉ chỉ phương hướng cửa chính đại điện: “Nếu bọn họ liên thủ...”

Tự Văn Mệnh cười, hắn tràn đầy tự tin nói: “Tạm không nói, trong vòng ba ngày, bọn họ có thể đạt thành ăn ý hay không, liên thủ đề cử ra một hai nhân tuyển cạnh tranh với ta. Cho dù toàn bộ đại bộ tộc ở Bồ Phản hiện tại liên thủ, đem toàn bộ lương thảo của bọn họ gộp lại với nhau, cũng không so được với lương thực Đồ Sơn thị vận chuyển đến.”

Cơ Hạo ngây dại, lời Tự Văn Mệnh nói làm hắn nghe mà méo miệng!

Đồ Sơn thị quả nhiên là giàu nứt đố đổ vách, lương thực hắn một nhà đưa tới, thế mà tự tin có thể nhiều hơn toàn bộ tồn lương của Bồ Phản?

Cơ Hạo đột nhiên phát hiện, so sánh với Đồ Sơn thị loại hào tộc bắt nguồn xa, dòng chảy dài này, Nghiêu Sơn lĩnh của hắn vẫn quá nghèo.

Lúc đó Cơ Hạo cũng chưa rời khỏi đại điện thảo luận chính sự, Tự Văn Mệnh tiếp quản đại quyền trị thủy, ở dưới sự an bài của Đế Thuấn đã là chuyện mười nắm chắc chín, cho nên Tự Văn Mệnh đã bắt đầu trù tính chung an bài công việc toàn cục.

Thần tử của Đế Thuấn, quân đội bộ tộc nhà Đế Thuấn, thần tử bổn gia Tự Văn Mệnh, còn có đám đế tử các tộc giao hảo với Tự Văn Mệnh tề tụ điện phủ ở sau đại điện thảo luận chính sự, mọi người bận rộn làm việc, bắt đầu phân phối nhiệm vụ, bắt đầu phân phối tài nguyên, nhất là Tự Văn Mệnh đưa ra kế hoạch trị thủy hoành tráng của hắn, so với Tự Hi Vạn Long Phong Thủy Đại Trận càng giàu sức tưởng tượng hơn, có thể triệt để giải quyết hậu hoạn, nhưng cũng phức tạp hơn, khó khăn hơn trăm ngàn lần.

Khi Cơ Hạo lắng nghe kế hoạch trị thủy của Tự Văn Mệnh, lấy kiến thức của hắn cũng chỉ cảm thấy lông tóc toàn thân dựng thẳng, thân thể tê tê ngứa ngứa như bị điện giật.

Quá hoành tráng, quá to lớn, Cơ Hạo quả thực không thể tưởng tượng, Tự Văn Mệnh làm sao nghĩ ra biện pháp này!

Một khi kế hoạch thành công, không chỉ có thủy tai lần này, ngay cả rất nhiều khốn cục nhân tộc trước kia gặp phải cũng sẽ giải quyết dễ dàng.

Ngay lúc Cơ Hạo nhập thần lắng nghe Tự Văn Mệnh bố trí an bài, trong tay áo Tự Văn Mệnh phun ra một tia sáng đỏ, một khối ngọc phù tam giác đột nhiên nổ tung.

Tự Văn Mệnh chợt biến sắc: “Đội ngũ vận lương của Đồ Sơn thị bị tập kích, kẻ địch... Thực lực cực kỳ cường đại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK