Máu tươi bắn tung tóe, tất cả đều bị hư ảnh lơ lửng trên người La Sơn hút qua.
Trong huyết quang có thể nhìn thấy cái bóng ảm đạm của ba huynh đệ bọn La Phong, bọn họ đang khàn giọng gào thét, đang giãy dụa rống giận, đang khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng lực lượng cắn nuốt hấp thu trong hư ảnh quá mạnh mẽ, bọn hắn không có sức phản kháng bị một ngụm nuốt vào.
Trong quân đội bọn hắn mang đến, gần trăm tên Đại Vu bị chỉ ra và xác nhận là tâm phúc của bọn hắn cũng bị đồng loạt bêu đầu.
Đây là Thái Ti đề nghị. La Sơn dù sao đã chết một lần, hồn phách của hắn thất lạc ngoài cơ thể, cho dù dùng bí thuật chuộc hồn triệu hồi, cũng ít nhiều sẽ có một chút tổn hại, tránh không được xuất hiện một ít di chứng si ngốc, ngu si….
Dùng thêm máu tươi cùng hồn phách của trăm Đại Vu làm tế phẩm, Thái Ti câu thông thượng cổ ma thần tự nhiên sẽ dùng một bộ phận tinh hồn của các Đại Vu đó chữa trị hồn phách cho La Sơn, để hồn phách hắn trở nên càng cường đại tràn đầy hơn, sau khi sống lại không chỉ có không có bất cứ di chứng nào, hơn nữa sẽ càng thêm thông minh, ngộ tính càng cao hơn so với người thường.
Thần thức khuếch tán ra, Cơ Hạo cảm thụ được trong huyết quang hồn phách các Đại Vu kia phát ra tiếng la khóc, theo bản năng nhìn về phía một mảng hư ảnh xoay quanh phía trên thân thể La Sơn.
Không có hình thái cụ thể, như trùng amip không ngừng mấp máy, một vầng u ảnh mờ nhạt, tản mát ra khí tức vô tình mà lạnh lùng, giống như tượng đá cổ xưa hằng cổ không thay đổi, lộ ra một hương vị lạnh lùng nghiêm ngặt.
Đây là bí pháp chuộc hồn câu thông thượng cổ ma thần. Bản thể hắn sớm đã ở trong dòng nước lũ thời gian dài đằng đẵng ngã xuống vỡ nát, nhưng một bộ phận tinh hồn lạc ấn của hắn dung nhập trong thiên địa pháp tắc, có người hiểu được bí pháp, có thể đem hắn triệu hồi ra, trả giá nhất định đổi lấy lực lượng của hắn giúp đỡ.
Ví dụ như nói khởi tử hồi sinh, ví dụ như nói san núi lật biển, ví dụ như nói hủy quốc diệt thành, ví dụ như nói phong vân biến sắc.
“Vu pháp nhân tộc, cũng có nhiều chỗ đáng học hỏi.” A Bảo cũng nhìn một mảng hư ảnh đó đang xuất thần. Đợi tới sau khi mảng hư ảnh kia đem toàn bộ hồn phách Đại Vu cắn nuốt hết, A Bảo đột nhiên nói: “Cơ Hạo, đệ biết vu pháp Vu Điện truyền thừa, triệu hồi tinh hồn lạc ấn những thượng cổ ma thần này cộng có bao nhiêu môn hay không?”
Cơ Hạo nhíu nhíu đầu lông mày. Hắn từng đọc tuyệt đại bộ phận bí điển Vu Điện, các vu pháp triệu hồi thượng cổ ma thần đó không phù hợp hứng thú của hắn, cho nên hắn cũng không nghiên cứu quá nhiều. Có lẽ tương lai hắn sẽ giao thiệp với nhất mạch vu pháp này, nhưng hiện tại hắn càng thêm chú trọng tăng lên tu vi của mình.
“Ta biết, đại khái có ba trăm mười tám vị thần ma bí chú.” Cơ Hạo nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Ừm, ba trăm mười tám môn. Có lẽ Vu Điện còn có bí pháp cao thâm hơn, ta biết được chỉ nhiều như vậy.”
A Bảo nhìn mảng hư ảnh kia chậm rãi nói: “Ta biết, thượng cổ lúc khai thiên tích địa xuất hiện thái cổ ma thần vượt qua ba vạn vị, mỗi người đều có thần thông pháp lực không thể tưởng tượng. Ta luôn luôn nghĩ, nếu đem tinh hồn lạc ấn các thái cổ ma thần đó tề tụ, luyện chế thành một môn trận pháp hoặc là một món pháp bảo, uy lực rốt cuộc có thể lớn bao nhiêu đây?”
Cơ Hạo khẽ nhíu mày, bị phen lời này của A Bảo triệt để gợi lên hứng thú.
Vũ Dư đạo nhân truyền thụ hắn chính là Trận Đạo Chân Giải, Cơ Hạo đối với trận pháp đạo của Vũ Dư đạo nhân có hứng thú rất mạnh. Nếu có thể theo A Bảo, cùng nhau luyện chế trận pháp này, đối với đạo hạnh của bản thân Cơ Hạo khẳng định có lợi ích cực lớn.
“Tiểu tử này là bảo bối, thể chất hắn rất thích hợp câu thông các thượng cổ ma thần đó.” A Bảo chỉ chỉ Thái Ti, mang theo một tia mỉm cười quái dị thấp giọng nói: “Hắn không hiểu việc đời, ở trên lãnh địa của đệ cũng không giúp được đệ cái gì, vừa lúc để cho hắn tế luyện ma thần tế đàn, làm công phu cơ sở cho chúng ta luyện chế trận pháp.”
Cơ Hạo mặt mày hớn hở nhìn Thái Ti, đối với đề nghị này của A Bảo cảm thấy phi thường hài lòng.
Thái Ti thằng cha này, kẻ sau khi rời khỏi Thiếu Ti có thể khiến bản thân đói chết tươi, Cơ Hạo cũng không muốn ở trong lãnh địa của mình nuôi người rảnh rỗi. A Bảo đề nghị, thật sự là quá hay.
“Đến Nghiêu Sơn, chúng ta cẩn thận an bài chuyện này.” Cơ Hạo cười nhìn về phía La Sơn toàn thân có lửa thiêu đốt.
Từng tia gió lạnh từ trong một mảng hư ảnh đó phun ra. Vô số bóng đen mắt thường có thể thấy được cấp tốc từ trong hư không trào ra, không ngừng hướng La Sơn hội tụ lại. Những bóng đen đó quấn quanh lẫn nhau, xoay quanh lẫn nhau, không bao lâu có thể nhìn thấy cái bóng La Sơn cực kỳ ảm đạm vòng quanh thân thể La Sơn tung bay cao thấp.
Tổng cộng là mười hư ảnh đang vòng quanh La Sơn xoay quanh bất định, từng cơn gió lạnh không ngừng rót vào mười hư ảnh này, bóng La Sơn dần dần trở nên rõ ràng, khí sắc cũng trở nên dễ coi hơn rất nhiều.
Thái Ti nhảy lên, cầm cốt trượng hoa chân múa tay nhảy múa loạn một phen. Kèm theo tiếng chú ngữ phức tạp, trong mảng hư ảnh kia dần dần phun ra một đám sương mù đen dinh dính, chậm rãi ngấm vào trong hồn phách La Sơn được triệu hồi.
Hồn phách La Sơn cấp tốc trở nên rõ ràng, rất nhanh đã trở nên không có gì khác với người thật.
Theo tiếng chú ngữ của Thái Ti, hồn phách La Sơn nhu thuận từ trong thất khiếu hắn thong thả chui vào thân thể hắn. Ngực La Sơn đột nhiên gồ cao, hút thật sâu vào một hơi dài, người ở đây đồng thời nghe được một tiếng tim đập mãnh liệt.
“Oa, sống rồi!” Man Man mở to hai mắt nhìn, sợ hãi kêu lên: “Người chết cũng có thể sống lại? A nha, Thái Ti quá lợi hại mà, Man Man còn tưởng hắn trừ ăn cơm, thì không biết thứ gì khác nữa.”
Ánh lửa của mười ngọn đèn đột nhiên vọt lên cao mấy chục trượng, trong lòng đất có khí đen nồng đậm phun ra, hóa thành mấy trăm bàn tay màu đen hướng thân thể La Sơn chụp lấy. Thái Ti một lần nữa niệm tụng chú ngữ, từ trên người hắn phun ra cả mảng lớn khí đen, hóa thành những thanh đoản đao tạo hình phong cách cổ xưa hướng những bàn tay đó bổ tới.
“U Minh không cho phép linh hồn người chết thoát ly!” A Bảo trầm giọng quát: “Khởi tử hồi sinh, đây là việc làm nghịch thiên, chịu thiên địa ghi hận.”
Bàn tay khẽ lật, trên tay A Bảo có thêm một khối ấn tỳ màu trắng, tạo thế muốn đánh ra. Cơ Hạo vội vàng đè tay A Bảo: “Thái Ti ứng phó được, sư huynh tạm thời không vội.”
“Tế phẩm!” Thái Ti trừng mắt, quỷ khí âm u tru lên một tiếng.
Mấy trăm con trâu đực cường tráng bị đè ngã xuống đất, Trát Mộc dẫn người một đao đem đám trâu đực đó chém giết, phun ra cả đống máu tươi. Những khí đen đó ngưng tụ thành bàn tay chợt cứng đờ, ùn ùn hướng bọn trâu đực ngã xuống đất không dậy nổi kia chộp tới, sau đó dần dần lùi về trong lòng đất.
Đám trâu đực lớn bị độc thủ chộp qua, máu thịt cấp tốc héo rũ, trong chớp mắt đã biến thành một đống tro đen. Một màn này tộc nhân của La Sơn vây quanh xem không dám lên tiếng, mỗi người không tự chủ được run rẩy.
“Hồn trở về đi!” Thái Ti đột nhiên đứng thẳng, hai tay giơ lên cao.
Hư ảnh nổi lơ lửng trên người La Sơn dần dần biến mất, mười ngọn đèn đột nhiên tắt, thân thể nho nhỏ của La Sơn trở xuống mặt đất, mắt hắn giật giật đột nhiên mở. Con ngươi long lanh trong suốt đảo vài vòng, La Sơn đột nhiên khàn giọng khóc lên: “A gia, a gia, ô ô, Tiểu Sơn sợ!”
Mười mấy trưởng lão La Sơn bộ lạc khóc lóc lao lên, quay quanh La Sơn nhiều vòng đem hắn ôm lấy.
Phụ cận, tộc nhân của La Sơn hoa chân múa tay hát lên ca dao, bọn họ kinh hỉ lại khiếp sợ nhìn Thái Ti.
Sống rồi, thật sự sống rồi, thiếu tộc trưởng bị giết chết của bọn họ thật sự sống rồi!