Mục lục
[Dịch] Hợp Thể Song Tu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần Ma tinh!

Vật này Tấn quân lần đầu tiên trong đời thấy, ngay tức khắc biết được Ninh Phàm tất nhiên là mang trong người Thái cổ thần mạch... Vả lại thần mạch này đã được hắn tu luyện tới mức ngưng tụ thành tinh!

Điều khó có thể ngờ nhất chính là... Tinh này, không ngờ lại là lôi tinh! Có thiên phú chưởng ngự lôi đình!

Tấn quân tâm tư chấn động, nhưng sắc mặt lập tức thu lại vẻ kinh dị, yên tỉnh như nước dưới giếng.

- Ngự Lôi Thần Tinh... Bằng Tinh này ngươi đủ tiêu chuẩn lưu lại ở Đại Tấn ta rồi...

Lão ta vẫn thật giống như quân vương, cao cao tại thượng, tự nói từng chữ.

Nhưng Ninh Phàm lại cười lạnh một tiếng.

- Đấy cũng không phải là tất cả bản lãnh của ta... Rơi!

Dưới một tiếng, nóc của cự điện bị lạc lôi đánh bể, chém thẳng vào Tấn quân!

Tấn quân sắc mặt trầm xuống, vạn vạn không ngờ tới người trước mắt mới chỉ là dung linh, lại dám sau khi dưới mình hạ lệnh vẫn động thủ với mình.

Lôi đình rơi xuống như thế, lập tức hóa thành từng đạo dòng điện, vào trong cơ thể Tấn quân, khiến cho khí tức của lão ta hơi rối loạn, nhưng pháp lực rung một cái, thẳng thừng đánh xơ xác lôi đình.

Lôi đình đó dù nguyên anh sơ kỳ Trà Hoa Nữ, Phong Tín nữ không cách nào chấn vỡ, còn Tấn quân chính là nguyên anh hậu kỳ khác biệt trời vực với hai yêu nữ!

Thế nhưng lão ta vừa mới chấn vỡ lôi đình, lập tức sắc mặt biến đổi, Ninh Phàm đã thuấn di chợt động, quyền mang băng mang, khi tới trước người, một quyền vô tình đánh xuống!

- Băng toái!

- Hừ...

Quyền này cùng lạc lôi giữa lúc phối hợp không bắn ra, làm Tấn quân không kịp ngự bảo, chỉ đành phải lấy thân thể đi đón, quyền ngăn cản quyền mang. Lão ta rên lên một tiếng, bị Ninh Phàm quyền hạ xuống người, lui nhanh trăm trượng, khí huyết cuồn cuộn, nhưng lại không có dáng vẻ bị thương.

Người này có nhục thể phòng ngự, căn bản không yếu hơn Hắc thi!

Vẻn vẹn phản chấn quyền lực đánh trúng người này liền khiến Ninh Phàm cơ hồ quyền cốt muốn bể.

Sau trăm trượng, Tấn quân đột nhiên đạp một cái thu thế lui, kim quang trong mắt quỷ dị hóa thành vẻ ô kim, cũng lạnh như băng nói.

- Bá thuật, thập lệnh!

Trong thoáng chốc, một cổ cảm giác nguy cơ lần nữa xuất hiện trong lòng Ninh Phàm.

Mà khi cùng Tấn quân đối địch từng quyền liên tục, một cổ quyền mang màu đen xé hết thảy, chấn mạnh một cái lập tức xương cánh tay của Ninh Phàm sắp nứt, lực chấn với ngực, ánh mắt âm thầm cả kinh, lập tức độn quang bay lui lại.

Vào lúc hắn lui về phía sau, Tấn quân quyền mang hóa thành một đạo sóng lớn màu đen, ngay lập tức chia ra mười con sóng, mang oai bá lệnh thiên hạ, lấy tốc độ kinh người sắp đến bức thẳng tới, lập tức đuổi theo Ninh Phàm bay lui lại, hóa thành từng đạo sóng lớn màu đen chìm ngập hắn!

Bá thuật là thuật bá đạo!

Nếu trước đó nhất nhãn kim quang là vương đạo chi thuật, thì quyền mang chính là hiệu lệnh thiên hạ, chính là bá!

Tấn quân không phải là thái cổ Thần Ma mạch, nhưng người này lấy quân làm đạo, lấy vương bá làm thuật, lấy Đại Tấn làm nước, lấy nguyên anh làm thần... Đạo của người này có chút kinh khủng. Nếu người này đột phá hóa thần, thần ý của lão ta nhất định không phải so với tầm thường!

Chớ nói Tấn quân là nguyên anh hậu kỳ, tu vi vượt xa Ninh Phàm, chính là nguyên anh sơ kỳ của lão ta cũng mạnh hơn so với Hắc thi, đối với Ninh Phàm đều là địch thủ khó thắng.

Trong sóng đen đó, một tia khí thế khiến Ninh Phàm cảm thấy không thể ngăn cản. Khí thế kia là quân, mà mình là thần. Khí thế kia là tiên, còn mình là phàm. Khí thế kia là tôn, mình là ti!

Tôn ti không thể nghịch!

Bị sóng đen chìm ngập, Ninh Phàm vỗ vào trữ vật đại, yêu tướng một kích ngọc giản xuất hiện nơi tay.

Không thể chiến thắng... Nếu không thi triển lá bài tẩy, mình tất bị sóng đen xé nát...

Nhưng mà hắn trong lòng lại đang do dự.

Yếu hơn Tấn quân, sự thật này khiến Ninh Phàm khó mà tiếp nhận.

Nửa bước kim đan cùng nguyên anh hậu kỳ, cách nhau hai đại cảnh giới... Cảm giác này không thể vượt qua, khiến Ninh Phàm thanh tỉnh. Mình dựa vào lá bài tẩy, cùng nguyên anh quyết sinh tử, nhưng thực lực chân thật cùng nguyên anh chênh lệch quá lớn, cùng nguyên anh hậu kỳ là khác biệt trời vực...

Bóp vỡ ngọc giản, nhưng mượn hóa thần một kích, phá sóng đen.

Hắn lại bể một ngọc giản nữa thậm chí có thể bị thương nặng Tấn quân.

Nhưng đây là thực lực của người khác, mưu lợi chiến thắng... Mình vẫn không bằng Tấn quân.

Hương Hỏa nhất kiếm của Lạc U giúp mình diệt Thiên Ly...

Vỏ kiếm của kiếm tổ nữ tử giúp mình ngăn cản Niết Hoàng một kích...

Hôm nay, tự mình đối mặt Tấn quân vẫn cần phải mượn yêu tướng một kích mới có thể ngăn cản...

- Như vậy, chỗ ta ỷ lại đều là đạo của người khác, đường của ta coi là cái gì?! Sóng này, bất quá cao một cảnh giới so với luyện thể thuật của ta, ta sở dĩ cảm giác không thể ngăn cản, bởi vì... lúc ta đối mặt thuật này, chưa đánh đã sợ trước! Một khi sợ, sóng đen càng hung hiểm hơn... Tấn quân thuật ta đã nhìn phá rồi... Con mắt màu vàng đó cũng tốt, sóng đen cũng được, không cách nào đều lấy thế khiếp người, sự tiêu bỉ dài như thế càng sợ, thuật này càng lợi hại... Đây cũng là đạo của vua!

Giờ khắc này, Ninh Phàm thu hồi ngọc giản, mắt lộ chiến ý.

Ân oán ném lại một bên.

Tu vi không quan trọng.

Trong mắt của hắn chỉ có từng tầng một sóng đen, khi hắn tâm như chỉ thủy, sóng đen ấy cũng không đáng sợ nữa!

Ngân cốt đệ nhị cảnh luyện thể thuật, so với mình chỉ cao hơn một cái cảnh giới nhỏ... Vô tôn vô ti, chỉ như vậy mà thôi!

Tấn quân là vua, là trời, là tôn, mình là thần, là đất, là ti... Nhưng mà ti này lại nghịch!

Đây là lòng nghịch thiên phạt thương!

- Băng toái!

Một đấm xuất ra, mang ý niệm bất khuất, đệ nhất trọng hắc lãng thành băng, nát bấy!

Bên ngoài sóng đen, Tấn quân sắc mặt biến đổi, bá thuật của mình lại bị Ninh Phàm mới chỉ là dung linh từ chính diện phá vỡ!

Nhưng khiến cho lão ta chuẩn bị không kịp là đệ nhị trọng, đệ tam trọng hắc lãng liên tiếp bể tan tành!

Tam trọng! Chính là nguyên anh sơ kỳ tài năng xuất chúng, cũng bất quá ngăn cản tam trọng mà thôi!

- Người này ta đánh giá thấp rồi... Ngươi có thực lực này, lần này ngươi có thể phá lệ lấy tu sĩ nước khác thành thống lĩnh của Đại Tấn ta!

Tấn quân lẫm nhiên nói.

Con mắt màu vàng của lão ta chợt động, lập tức nhìn ra trong hắc lãng, Ninh Phàm làm bể tam trọng hắc lãng đã là cực hạn.

Sau mỗi một trọng lãng, đợt sau tiếp so với đợt sóng trước mạnh mẽ ba phần, đệ tứ trọng cự lãng đã có oai gấp hai đệ nhất trọng!

Người này bất phàm, nhưng không tiếp nổi đệ tứ trọng...

- Bệ hạ, mời viện thủ!

Giới Hưu cung tay, thỉnh cầu nói!

- Ừ, người này có thực lực như thế, đối với nước Tấn của ta cũng có trọng dụng, bản quân liền rút lui đi thuật này...

Tấn quân, di truyền hết cá tính cay nghiệt thiếu tình cảm của tổ tiên lão. Nếu Ninh Phàm đối với Đại Tấn vô dụng, ngược lại có thể là yêu tộc nằm vùng thì có thể giết. Nếu Ninh Phàm đối với Đại Tấn có trọng dụng, cho dù là người của yêu tộc, Tấn quân cũng có nắm chắc, thi lấy ân huệ, khiến cho hắn cúi đầu. Đây cũng là đạo làm vua của Tấn quân!

Lão ta đang muốn rút lui sóng, nhưng lại bỗng nhiên cả kinh.

Đệ tứ trọng hắc lãng, bể rồi! Đệ ngũ trọng cũng bể luôn!

- Đệ ngũ trọng chi lãng, không phải là nguyên anh trung kỳ tu sĩ, không cách nào tiếp... Người này làm sao tiếp?

Cách sóng đen, con mắt màu vàng của Tấn quân, lập tức sắc mặt đại biến!

- Rốt cuộc như thế nào đây, tên điên này!

Mang lòng bất khuất, Ninh Phàm liền đánh bể ba hắc lãng, nhưng mà quả thật đã là cực hạn của hắn.

Nhưng hắn vẫn không quyết định sử dụng yêu tướng một kích... Hắn phải dùng biện pháp của mình phá vỡ hắc lãng!

Ninh Phàm vỗ vào trữ vật đại, Ninh Phàm đua nhau lấy ra mấy chục loại nhị phẩm, tam phẩm hàn khí trong đó, bóp vỡ!

Hai loại tứ phẩm hàn khí cũng bị hắn lấy ra bóp vỡ!

Những thứ hàn khí này đều là trữ vật đại mà hắn nhiều lần lấy được, với hắn mà nói có cũng được không cũng được.

Nhưng giờ phút này cho dù băng toái quyền hàn, lại có trọng dụng!

Trong mắt đen đồng của hắn, từ đầu đến cuối bình tĩnh, bóp vỡ những thiên tài địa bảo đó, tựa hồ căn bản không hề nặng nhẹ.

Từng trận rét lạnh lượn lờ quanh thân hắn hóa thành quyền mang, làm đệ tứ trọng, đệ ngũ trọng hắc lãng, lần lượt đông lại, nát bấy!

Không đủ, vẫn không đủ!

Ánh mắt của hắn rơi trên Phần Huyết đan trong trữ vật đại, lẫm nhiên chợt lóe. Sóng đen kia uy hiếp cũng có chỗ tốt!

Sóng đen chính là chỗ sát ý của hắn phát tiết!

Một bình mười viên Phần Huyết đan, như vậy bị hắn uống vào!

Phần huyết đau đớn, chìm ngập hắn, nhưng hắn thờ ơ, quanh thân trong sóng lớn, hóa thành pháp tướng chi thân chín trượng chín thước.

Nhưng dưới dược lực của Phần Huyết đan, cự nhân chi thân của hắn lại nhất cử đột phá “Cự Cốt quyết” tầng thứ hai điên phong, bước vào cảnh giới tầng thứ ba!

Chẳng qua là ngay sau đó, mười viên Phần Huyết đan ẩn chứa sát ý bạo ngược chìm ngập Ninh Phàm.

Sau mười trượng, quyền lực lập tức tăng ba thành!

Hắn một quyền đánh xuống, sát ý hóa thành quyền mang, lúc cùng sóng đen giao xúc, đồng loạt tan rã, mà đệ lục trọng, đệ thất trọng cự lãng lần lượt nát bấy!

Thất trọng cự lãng!

Tấn quân hơi lẫm nhiên, chỉ có ngân cốt đệ nhị cảnh tu sĩ mới có thể phá hư nhiều như vậy...

Vả lại càng làm cho lão ta khó tin là Ninh Phàm dưới sự công kích của lão, mượn sóng đen đột phá công pháp cảnh giới!

- Thất trọng, đủ rồi! Lần này ngươi vào Tu vệ là vào cấp “Thất thống lĩnh”! Bản quân để cho ngươi ở nước Tấn nghỉ ngơi mười năm, hết thảy tu luyện cần, tất khiến ngươi hài lòng!

Thất thống lĩnh!

Nước Tấn trừ Tấn quân, tổng cộng mười bốn người nguyên anh, nhưng trong đó chỉ có bảy người là nguyên anh trung kỳ!

Bảy người này gọi là Thất thống lĩnh! Nhưng trong đó có một vị trung kỳ tu sĩ lúc trước đã vẫn lạc với yêu triều...

Chuyện này khiến cho không ít tấn tu chấn kinh, ngay cả Tấn quân cũng buồn bực không dứt.

Mất đi một vị trung kỳ tu sĩ, cho nên lão ta mới đích thân dò xét nước Tấn, một là vì lấp vào vị trí của người khuyết tổn, hai là ở các phe tỏa giới, tìm một vị nguyên anh trung kỳ giúp Đại Tấn diệt yêu.

Đáng tiếc, tu sĩ sơ kỳ ở cửa vào tỏa giới khác tìm được mấy vị, cũng bị Tấn quân hậu lễ lôi kéo, nhưng trung kỳ thì một vị cũng không.

Lần này, Giới Hưu tuyên bố có một nguyên anh tu sĩ sao, lão ta không nhìn thấu, vừa nghe chuyện này, Tấn quân lập tức đêm tối rong ruổi tới.

Lão biết rõ, Giới Hưu người này có tư chất bất quá trên trung bình, nhưng hàn niệm cũng không tầm thường, trong nguyên anh sơ kỳ, căn bản không người nào có thể lừa gạt được hàn niệm của hắn dò xét.

Tấn quân đương nhiên cho rằng “Chu Minh” từ Ngụy quốc tiến vào Đại Tấn sẽ là một gã nguyên anh trung kỳ, thậm chí chuẩn bị xong lễ trọng, trước tiên tới mời người này.

Nhưng kết quả... người này không những không phải nguyên anh trung kỳ, thậm chí không là sơ kỳ, ngay cả kim đan đều không phải... Hắn chỉ là dung linh! Vả lại dung linh này còn người mang yêu huyết, có hiềm nghi thông đồng yêu tộc!

Tấn quân đương nhiên vô cùng giận, ra tay một cái chính là sát chiêu, lấy kim quang trong mắt thắt cổ Ninh Phàm.

Nhưng ngoài ý liệu của lão ta là Ninh Phàm lại nhìn thấu bí mật của kim quang, lấy kiếm niệm ngăn trở nó.

Kiếm niệm... Không cụ thể giao thủ, Tấn quân cũng không biết kiếm niệm này là mạnh hay yếu, nhưng lão ta cẩn thận tìm tòi, Ninh Phàm cũng là ngân cốt cao thủ.

Cho nên lão ta thu bảy phần sát tâm, cất một phần ý dò xét, muốn nhìn một chút Ninh Phàm có đáng lôi kéo hay không.

Băng toái chi quyền, Tấn quân không để vào mắt, thế nhưng lôi tinh, đối với yêu tộc lại có không ít khắc chế, lão ta ngược lại nguyện ý mượn Ninh Phàm một hai phần lực lượng.

Nhưng không ngờ tới, mình đồng ý cho Ninh Phàm với tu vi như vậy gia nhập, người này lại còn dám ra tay... Tấn quân tự giận, lấy bá thuật “Thập lệnh” công kích, nhưng trong lòng lại cất tâm tư.

Sóng đen này chỉ coi là dạy dỗ cho Ninh Phàm mắt không tôn ti, nếu khi hắn chống đỡ hết nổi, lão sẽ xuất thủ cứu.

Nhưng lão ta không ngờ đến, Ninh Phàm không chỉ có đánh bể nát sóng đen, càng bể cả thất trọng!

Như vậy, người này tuy là dung linh, nhưng chiến lực chân thực chính là nguyên anh trung kỳ cũng phải kiêng kỵ ba phần, lấp vào chức thất Thống lĩnh!

Nhưng Ninh Phàm trong sóng đen lần nữa cười lạnh.

- Thất thống lĩnh ta không muốn, tư nguyên tu luyện ta không lạ gì... Ba tháng! Ta chỉ vì nước Tấn chinh chiến ba tháng, sau ba tháng ta muốn dùng thái cổ Truyền tống trận rời khỏi đây!

- Ba tháng? Quá ngắn!

- Vậy sao...?

Ninh Phàm thập trượng chi thân lộ ra vẻ kiên quyết, lần nữa lấy ra hai mươi viên Đốt Huyết đan, nhai bể!

Cảnh giới “Cự Cốt quyết” của hắn dưới sóng đen chèn ép, lập tức đột phá tầng thứ ba cảnh giới thứ hai, thập trượng chi thân, giương cao đến mười hai trượng!

Bể, bể, bể!

Dưới quyền mang, sát ý khơi thông, thập lãng nát bấy!

Một cái chớp mắt này, Tấn quân ánh mắt sâu hàm chứa kinh ý. Còn Giới Hưu trong con mắt ảm đạm, hàn niệm chấn kinh!

- Có thể đánh thập lãng của bệ hạ chính là trong Thất thống lĩnh cũng chỉ có ba người, Tuần Nhật “Thủy thống lĩnh” một người trong ba người đó lại chết ở yêu triều chi địa... Người này có thể trọng dụng, bệ hạ nhất định phải mượn lực của người này!

Giới Hưu lớn tiếng can gián nói.

Nhưng Tấn quân lại không nói một lời.

- Ba tháng... Ta chỉ vì Đại Tấn diệt yêu ba tháng, sau ba tháng, ta tất rời khỏi!

Ninh Phàm thu pháp tướng chi thân, sắc mặt lẫm nhiên, bàn tay lại đè trên trữ vật đại, một cái huyết sắc ngọc giản, tùy thời có thể lấy ra để tự vệ. Nếu Tấn quân không đồng ý nữa, chính là không chừa thủ đoạn nào, mình cũng sẽ sử dụng Truyền tống trận, rời khỏi!

Chưa từng nghĩ, Tấn quân cũng không thèm nhìn tới Giới Hưu, chỉ thật sâu nhìn về Ninh Phàm, tích ngữ như kim.

- Được! Ba tháng!

- Ừ!

Ninh Phàm lạnh lùng một tiếng, rời khỏi Băng cung, đi trở lại quán dịch.

Hắn không mượn yêu tướng một kích, bị thương nặng Tấn quân... Người này đối với tự mình ra tay, nhưng thân là đứng đầu Tấn quốc, làm bị thương lão ta, dính líu tất đáng sợ.

Hôm nay mình cùng Tố Thu, Cảnh Chước đồng hành, cho dù lấy Chu Minh làm tên, cho dù lấy Di Thiên xá lợi phủ khắp người, nếu làm bị thương Tấn quân, thủ hạ nguyên anh của lão ta, từng tên nhất định điên cuồng trả thù, nếu có vạn nhất tra ra Việt quốc là...

Loại cảm giác có thù oán không thể báo, có giận không thể nói, Ninh Phàm quá không thích, nhưng hắn vô kế khả thi.

Thậm chí, cho dù thi triển yêu tướng một kích, Ninh Phàm lại cảm thấy, có thể làm bị thương Tấn quân, nhưng lại cũng không thể giết người này.

Mình có lá bài tẩy bảo vệ tánh mạng, người này cũng không có sao...? Hóa thần một kích, Tấn quân này có lẽ còn nhiều hơn so với mình.

Nguyên anh hậu kỳ, so với mình mạnh, chỉ một thức luyện thể thuật, căn bản không xuất toàn lực, đã khiến mình liều mạng hết tất cả đi chống đỡ!

Pháp bảo Tấn quân không dùng, nguyên anh hậu kỳ đại pháp lực, hóa cấp pháp thuật, lão ta càng không dùng một cái...

- Ta không bằng ông ấy... Nhưng chẳng qua là tạm thời, rất nhanh ta sẽ kết kim đan, ngưng nguyên anh, ly hợp hóa thần... Ngày đó, ta sẽ lấy lực tự thân khiến cho Tấn quân biết được lợi hại!

Nhất định... Nhất định!

...

Sau khi Ninh Phàm rời khỏi, Giới Hưu thở phào nhẹ nhõm thật dài.

Hôm nay mặc dù rất có trắc trở, nhưng rốt cuộc Ninh Phàm này khiến cho Tấn quân hài lòng, như vậy tội thất sát của mình cũng được miễn.

- Chúc mừng bệ hạ, đạt được thống lĩnh mới! Người này tuy chỉ nguyện vì Đại Tấn ta hiệu mệnh ba tháng, nhưng theo lời đồn đãi của Vũ điện, “ngày quyết chiến” cũng giữa mấy tháng này...

Giới Hưu chúc mừng.

Nhưng khiến cho ông ta chuẩn bị không kịp là Tấn quân bỗng nhiên mặt như giấy vàng, phun ra một hớp đen trong đó mang chút huyết dịch màu vàng, khí tức rất có uể oải.

- Chúc mừng... Hừ! Chúc mừng bản quân bị thương sao!

- Cái gì?! Bệ hạ làm sao bị thương?

Giới Hưu kinh hãi!

- Ngươi có biết, ta vì sao cho phép người này hiệu mệnh ba tháng rời khỏi không? Ba tháng hoàn hảo là ba tháng! Sau khi hắn phá vỡ thập lãng như thế, bản quân mới vui mừng phát hiện, người này căn bản dã tâm chó sói khó mà thu phục, cưỡi hạng người, lưu người này ở nước Tấn mười năm, căn bản là... họa lớn! Trên thân của người này, tổng cộng có hai đạo khí tức. Sau khi hắn làm bể hắc lãng ta mới hiểu, khí tức đó khiến cho ta cảm thấy một tia nguy hiểm, chắc là hóa thần một kích... Người này, đối với bản quân động sát tâm! Ngươi có biết không?

Tấn quân đè xuống thương thế, bình sanh lần đầu tiên cười khổ.

- Nếu hắn lấy hóa thần một kích, phá vỡ sóng đen, cũng đã đành... Như vậy, pháp thuật ta bị phá, cũng không bị thương. Người này lấy một cổ đạo tâm bướng bỉnh bất tuần, đánh nát “Bá quân ý niệm” trong pháp thuật của ta... Bản quân tu luyện pháp thuật quá mức đặc biệt, đấu pháp thắng bại, quan trọng ở nhất niệm, nhất niệm thắng uy lăng vô cùng, nhất niệm bại bỏ mình diệt tộc... Người này lấy lòng nghịch thần, phá quân niệm của ta, thù là đáng hận, nhưng coi như diệt yêu thống lĩnh, hắn đủ tư cách... Đại Tấn tu, trừ Vũ điện phân điện, có thể phá quân niệm của ta, làm ta phản thương duy chỉ có một mình hắn... Vả lại người này, vẫn chỉ là nửa bước kim đan tu vi... Nếu ta đoán không sai, người này một khi thật sự kết anh, cho dù là sơ kỳ tu vi, cũng có thể cùng ta chân chính đánh một trận... Nước Tấn, không giữ được thứ người như vậy... Thái cổ thần mạch, thật không biết phía Thần Ma truyền thừa ra sao lại ra đời người này...

Tấn quân ánh mắt khóa sâu, lần nữa mặt không biểu lộ. Còn Giới Hưu nghe từng câu nói của Tấn quân, tâm tư khó dằn.

Chu Minh đó không ngờ lại có lợi hại như thế ư? Một khi hắn đột phá nguyên anh sơ kỳ, ngay cả Tấn quân nguyên anh hậu kỳ cũng có thể đánh một trận sao?

- Giới Hưu, thông báo những người khác, bản quân tuần thủ tạm thời cắt đứt... Bản quân muốn đi Hàn đàm chữa thương trước, trọng tố bá quân chi niệm... Về phần Chu Minh, sau này ngươi đem cái trữ vật đại này giao cho hắn, trong đó có một ít lễ vật, hơi làm bối thường cho va chạm lần này... Có lẽ hắn nhìn những thứ đấy, sẽ thoáng bỏ đi địch ý với bản quân, toàn lực giúp Tấn quốc...

Tấn quân đưa cho Giới Hưu một cái trữ vật đại màu vàng, thân ảnh lay động, không biết tung tích.

Giới Hưu khai trữ vật đại ra một cái, lập tức bên trong con ngươi, hàn niệm chợt lóe lại lóe lên, khó mà trấn tĩnh.

- Đây là?! Bệ hạ lại đem vật này, coi như là vật bồi thường cho Chu Minh!

Một tia nhịp thở rét lạnh lẳng lặng truyền ra từ trong trữ vật đại... Đây chính là danh vật thành danh của Tuần Nhật thống lĩnh đã chết đi...

Nhưng lập tức, Giới Hưu cũng biết Tấn quân vì sao tặng vật này cho Chu Minh.

Bên trong sự lôi kéo, còn có...

- Thì ra là như vậy... Bệ hạ đối với người này quả thật rất kiêng kỵ a...

Giới Hưu thở dài nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK