- Ai nha! Đây là “Thần lai chi bút”, có thể không có mực nhưng vẫn sinh chữ, truyền thuyết chỉ có người của Vũ điện mới có thể cầm. Tên ăn mày này kết quả thân phận gì, chẳng lẽ là thần vệ của Vũ điện sao?
Lại thấy ăn mày giãy dụa thần bút, trên tấm bảng gỗ, viết xuống mấy chữ xiên xẹo.
Ninh Phàm thắng, một bồi một.
Ninh Phàm huề, một bồi một trăm.
Ninh Phàm bại, một bồi một ngàn.
Viết xong mấy hàng chữ, ăn mày tựa hồ đối với kiểu chữ của mình cực kỳ hài lòng, gật đầu không dứt, đem tất cả lão quái đánh cuộc, gạt sang một bên.
Quên, lại quên... Hắn lại quên rồi, mình chính là người đặt nên đánh cuộc.
Còn những lão quái khác vừa thấy tỷ lệ bồi thường đánh cuộc, đều ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Ha!
Chủ sạp này chẳng lẽ là kẻ điên, làm sao quyết định tỷ lệ bồi thường như vậy!
Đánh cuộc Ninh Phàm thắng, đánh cuộc một khối tiên ngọc, thắng mới có một khối tiên ngọc hồi báo.
Đánh cuộc Ninh Phàm huề, một khối tiên ngọc thì có cơ hội đạt được một trăm khối hồi báo.
Đánh cuộc Ninh Phàm thua, thì một khối tiên ngọc, có cơ hội đạt được một ngàn hồi báo!
Ở nơi này là đánh cuộc, rõ ràng là đưa tiền rồi! Dù sao tất cả mọi người đều rất tin, Ninh Phàm tất bại, thậm chí, có khả năng chiến huề cũng không. Bạch Phi Đằng, nói thế nào cũng là lão quái danh chấn nhất phương của Việt Quốc, nếu bại bởi một người thiếu niên, còn sống nổi hay không?
Đánh cuộc Ninh Phàm thua, nhất định là thắng, lời chứ không bao giờ lỗ!
Đánh cuộc Ninh Phàm huề, cho dù thua, cũng chỉ thua một khối tiên ngọc, nhưng nếu Ninh Phàm thật nghịch thiên huề rồi, hoặc Bạch Tôn cố niệm thân phận, không muốn thắng không anh hùng, cho phép Ninh phàm lấy việc hòa để thu tràng... Ngoài cái ý này, không thể không cân nhắc, nếu như vậy, là đánh cuộc huề, dường như cũng có cơ hội nhất định kiếm nhiều một phen.
Về phần đánh cuộc Ninh Phàm thắng... Căn bản không một lão quái, cho rằng Ninh Phàm sẽ chiến thắng, lại đánh cuộc Ninh Phàm chiến thắng, một khối tiên ngọc, thắng cũng mới một khối hồi báo, thua rồi, cái gì cũng không, lại cơ hồ là xác suất tất thua... Kẻ ngu mới có thể ném tiền trên người Ninh Phàm...
- Lão phu đánh cuộc Ninh Phàm bại, đánh cuộc một ngàn tiên ngọc! Tuy nhiên lão phu có một vấn đề... Nếu lão phu thắng cuộc, là phải đạt được trăm vạn tiên ngọc hồi báo, ngươi có không?
Giọng nói của lão quái kia vô cùng điềm tĩnh, nhưng vấn đề mà ông ta hỏi là rất nhiều lão quái đều chú ý.
Đánh cuộc này, có phải tội nhân hay không, đó là chuyện của chủ sạp, đã có cơ hội mò tiền, các lão quái đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Đối với đây cơ hồ là đánh cuộc tất thắng, lại ăn chắc gấp một ngàn lần, không lão quái nào có thể không động tâm. Thậm chí, trước đó có người đối với ăn mày bày đánh cuộc cực kỳ bất mãn, cũng đua nhau thay đổi cái nhìn, động tâm tư, muốn đánh cuộc một lần.
Chẳng qua là tỷ lệ bồi thường gấp một ngàn... Tên ăn mày này, sao có thể làm cái với tiên ngọc nhiều như vậy...
Nghe đặt câu hỏi, vốn tên ăn mày đang chiêm ngưỡng chữ viết của mình, bỗng nhiên quay đầu, lộ ra bộ dáng kinh ngạc.
- Ai nha, ngại quá, lại quên bày đánh cuộc... Ngươi hỏi ta có tiền hay không, đùa ư, ngươi nhìn một chút cách ăn mặc của ta giống như không tiền sao!
Thanh âm của hắn đề cao tám độ, có chút sắc bén, mà từng lão quái nhất thời lộ ra vẻ khinh bỉ.
Ngươi một tên ăn mày ăn mặc, từ dáng ngoài nhìn vào rõ ràng chính là không tiền.
Nếu không phải thấy ăn mày ra tay một cái chính là vạn năm Thiên Nam mộc, Thần lai chi bút, có lẽ có lai lịch lớn, căn bản không có lão quái nào sẽ cùng ăn mày đáp lời.
Cảm giác mọi người khinh bỉ, ăn mày tựa hồ cực kỳ bất mãn, nhướng mày một cái, một vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một cái chậu sành cũ nát, trong đó chứa mười khối tiên ngọc.
- Đây chính là tài sản của ta, ngươi nói, có đủ đánh cuộc hay không? Ta sẽ dùng những thứ tiên ngọc này đánh cuộc!
- Mười khối tiên ngọc ư? Ngươi đang đùa với chúng ta sao?
Từng lão quái lộ ra vẻ không vui. Mười khối tiên ngọc, căn bản không thể nào đánh cuộc... Tay không bắt giặt sao!
- Các ngươi mắt mù sao, đây là mười khối tiên ngọc!?
Ăn mày lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
- Đây chính là mười khối! Tuyệt không có khối thứ mười một!
- Không! Nói bậy! Lão tử nghèo đi nữa, cũng không nghèo đến chỉ có mười khối tiên ngọc! “Tụ bảo bồn”, đổ ra cho ta!
Ăn mày lộ ra vẻ bực tức, chỉ điểm một chút trên chậu sành, rồi sau đó lộn chậu sành, đổ ra mười khối tiên ngọc... Nhưng mười khối tiên ngọc rời đi chậu sành, trong đó lại vẫn có mười khối... Đổ ra mười khối, còn có mười khối, khoảnh khắc, trên đất đã tràn đầy tiên ngọc đầy đất, cộng lại nhiều hơn mấy ngàn khối!
- Ai nói lão tử không tiền? Lão tử dùng tiền đập chết ngươi!
Tên ăn mày hét lớn một tiếng, mà tại chỗ lão quái đều vẻ khiếp sợ.
- Vũ điện tiên bảo, “Tụ bảo bồn”! Người này là ai, lại mang vật này?
- Vũ điện tiên bảo, “Tụ bảo bồn”! Người này là ai, lại mang vật này?
Tụ bảo bồn, tương truyền chấp chưởng trong tay Vũ giới thần hoàng, được xưng thiên hạ chi tài, tẫn liễm vào trong đó... Chậu sành trước mắt, chỉ sợ sẽ là Tụ bảo bồn... Không, nhất định là Tụ bảo bồn! Vĩnh viễn đổ ra không hết mười tiên ngọc...
Nếu tu sĩ có lòng rỗi rãnh, đổ nó mười năm tám năm, người mang mười triệu tiên ngọc, căn bản không phải mơ mộng!
Ở nơi này là ăn mày, rõ ràng là thổ hào... Không! Người này ở Vũ điện, nhất định thân phận tôn kính... Mặc dù, tu vi tồi, ký ức của hắn kém...
- Được, Thư Bất Vân đạo hữu có Tụ bảo bồn nơi tay, bày đánh cuộc, đủ rồi! Lão phu đánh cuộc một ngàn tiên ngọc, đánh cuộc Ninh Phàm bại! Đánh cuộc thêm một trăm tiên ngọc cho Ninh Phàm huề.
- Lão phu đánh cuộc ba ngàn tiên ngọc, Ninh Phàm bại, một ngàn tiên ngọc, Ninh Phàm huề.
- Lão phu đánh cuộc năm ngàn tiên ngọc, Ninh Phàm bại, một ngàn tiên ngọc, Ninh Phàm huề!
Từng lão quái, đua nhau đôi mặt đánh cuộc, vừa đánh cuộc Ninh Phàm bại, cũng đánh cuộc Ninh Phàm huề. Hết thảy các thứ này, dĩ nhiên là vì cẩn thận làm đầu, cho dù không có lão quái cho rằng Ninh Phàm có thực lực chiến bình Bạch Tôn, nhưng vẫn cẩn thận đánh cuộc một lần. Vạn nhất thì sao? Vạn nhất Bạch Tôn lương tâm phát hiện, huề thu tràng thì sao? Như vậy, cho dù thua thiệt một đầu, còn có thể kiếm một đầu, tóm lại, ăn chắc không lỗ!
Tên ăn mày gọi là Thư Bất Vân này, nhất định là tiền nhiều hơn đốt tay, mới có thể cầm Tụ bảo bồn, ở chỗ này đưa tài. Ai, thật là người tốt a. Nhưng mà cũng đúng, người ta người mang Tụ bảo bồn, tiền cũng chưa dùng hết, tán tán tài, nói không chừng là vì cảm ngộ, đột phá Dung linh trung kỳ...
Người này có bối cảnh nhất định thâm hậu, tu vi tuy thấp, nhưng không thể trêu chọc... Vũ điện có Toái hư trấn giữ, một cái ý niệm, sẽ có thể giẫm bằng Việt Quốc... Không thể đắc tội...
...
Không người nào đánh cuộc Ninh Phàm thắng. Cho dù là những tông môn đệ tử trẻ tuổi hễ mở miệng ra là ủng hộ Ninh Phàm chiến thắng, dưới sự dụ dỗ, cũng đua nhau đánh cuộc Ninh Phàm phải thua.
Ăn mày đánh cuộc, chuyện này ở Quỷ Tước tông lập tức truyền ra, không ai sẽ cự tuyệt tài lộc bất ngờ.
Mà nghe nói ăn mày là Vũ điện thần vệ, từng tu sĩ tất cả bỏ đi lòng giết người đoạt bảo, cho dù ăn mày chỉ là Dung linh tu vi.
Duy nhất khiến cho đám người đánh cuộc có chút e ngại, là ký ức của tên ăn mày này quá kém, cho nên một khi đặt tiền cuộc, bọn họ nhất định phải lập được bằng chứng, để tránh chuyện tên ăn mày này giựt nợ sau đó.
Vả lại lập tức có mấy chục lão quái, thay nhau giám thị ăn mày, rất sợ hắn cuốn tiền chạy trốn... Người của Vũ điện không thể đắc tội, nhưng ít ra, sau khi thắng cuộc, không thể không cấp tiền... Đây là ranh giới cuối cùng. Chuyện này truyền vào trong tai Bạch Phi Đằng, hóa thành một ít vẻ đắc ý.
Chương 105: Ta đánh cuộc... Ninh Phàm thắng. (2)
Vô số lão quái cũng đánh cuộc mình thắng, không người đánh cuộc mình bại...
Chuyện này, tốt lắm!
- Lão phu đánh cuộc mười ngàn tiên ngọc, đánh cuộc chính lão phu chiến thắng!
Có lợi ích không cầm là người ngu, ông ta lấy ra toàn bộ tài sản nhà mình, đặt một cú rất lớn, ngay cả huề đều không đánh cuộc. Đây là tự tin, ông ta tin tưởng mình tất thắng!
Mười ngàn tiên ngọc, nếu đánh cuộc thắng... Là hồi báo mười triệu tiên ngọc!
Tiên ngọc khổng lồ như vậy dù là Toái hư, cũng tất động tâm!
Đây là phát tài đưa tới a... Tuy nhiên Bạch Phi Đằng, cũng không trông cậy vào ăn mày có thể từ cái chậu nhỏ, trả lại mười triệu tiên ngọc, đó phải chờ năm nào tháng nào a? Một lần mới đổ ra mười tiên ngọc... Sau chuyện này, chỉ cần đòi tên ăn mày một trăm ngàn tiên ngọc là được... Cũng coi là để mặt mũi cho Vũ điện. Ông ta cầm nhiều đi nữa... người mang quá nhiều tiên ngọc, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, vạn nhất bị Nguyên anh tu sĩ của những nước khác để mắt tới, vậy sẽ là tai họa ngập đầu, cái mất nhiều hơn cái được... vả lại mình bớt lấy tiên ngọc, cũng coi là tỏ thiện ý với Vũ điện...
Trên thực tế, đại đa số lão quái đều mang tâm tư như Bạch Phi Đằng vậy. Đây là đạo xử thế cẩn thận của các lão quái, làm người không thể đem chuyện làm dứt hẳn...
Dần dần, cơ hồ tất cả tu sĩ của ngọc đài, cũng đánh cuộc Ninh Phàm thua hoặc huề. Tên ăn mày lộ ra vẻ nhàm chán, đối với những người đánh cuộc kia cũng một bộ ánh mắt khinh thường.
- Lần này, ngược lại có lời rồi... May mà Ninh Phàm đó...
Trong đầu hắn, thật là đắc ý, vì mình nghĩ ra phương thức hốt bạc như vậy nên cao hứng không dứt.
Thế nhân đều bị ngu vọng che phủ ánh mắt, thế nhưng Vân Bất Thư hắn, vừa khéo một cái nhìn ra, Ninh Phàm thâm tàng bất lộ.
Hắn thích loại đánh cuộc thực lực khác xa như vậy, đây là cơ hội tốt nhất để hắn hốt bạc, hơn nữa đây cũng là một cơ hội, quan sát Ninh Phàm.
- Người này, rốt cuộc không phải là người mà đại ca tìm...
Ánh mắt của hắn chợt lóe, hiển lộ ra tinh quang hiếm thấy.
Nhưng vào lúc này, một cô gái áo lam, nhẹ nhàng đi tới, cũng đánh cuộc. Ngay tức thì tên ăn mày thu hồi hết tinh quang, lộ ra vẻ vô lại.
- Đánh cuộc gì?
- Ninh Phàm thắng, mười ngàn tiên ngọc!
Cô gái áo lam kiên định nói.
Ăn mày mắt lộ tinh quang, quan sát cô gái áo lam, cô gái này chỉ là Dung linh trung kỳ, hẳn không nhìn ra Ninh Phàm lợi hại... Như vậy, nàng đánh cuộc Ninh Phàm thắng, có lẽ là một nguyên nhân khác... Ôm tâm tính tất bại, cũng phải vì Ninh Phàm vãn hồi danh dự.
Dù sao người người cũng đánh cuộc Ninh Phàm bại, chuyện này quá mức khó nghe.
- Cô nương có mười ngàn tiên ngọc không?
Ăn mày mỉm cười hỏi.
- Ta có! Cha, cho con mượn trữ vật đại của người dùng một chút!
Cô gái áo lam, lôi ống tay áo của Quỷ Tước tử, đi tới trước gian hàng. Trên nét mặt cười khổ của Quỷ Tước tử, nàng lấy đi mười ngàn tiên ngọc như tài sản tánh mạng của ông ấy...
- Mi nhi, cha mặc dù là Quỷ Tước tông chủ, nhưng tiền... Cũng không thể lãng phí như vậy...
- Cha! Người cứ nhìn Ninh Phàm bị người người đánh cuộc thua sao! Người nhẫn tâm sao?
Lam Mi một bộ vẻ mặt khổ đại cừu thâm, hậm hực nhìn về ăn mày.
Tên ăn mày này quá ghê tởm, lại dám để cho phu quân mình bị nhục như thế, nếu không phải người này cùng Vũ điện có liên quan, nhất định phải dạy bảo hắn tức thì...
- Thôi, đánh cuộc thì đánh cuộc đi...
Trong mắt của Quỷ Tước tử, nhớ lại hôm đó tình cảnh Ninh Phàm trảm sát Vương Diêu, ung dung hạ quyết tâm.
Bạch Phi Đằng mặc dù thôn phệ tứ phẩm hàn khí, nhưng dự đoán, Ninh Phàm chưa chắc không phần thắng...
- Cha, người thật tốt!
Lam Mi đang muốn đánh cuộc, một bên, lần nữa truyền tới một thanh âm mềm yếu, mang một chút tức giận.
- Ta ta ta, ta cũng đánh cuộc Phàm ca ca chiến thắng! Ta đánh cuộc, ta đánh cuộc... Một trăm ngàn tiên ngọc, Tư Tư, cầm tiền!
Tiểu Chỉ Hạc, giận dữ bất bình nhìn ăn mày, giống như cừu nhân.
Lam Mi lập tức quay đầu, trong mắt mang một tia ghen tuông. Nàng đương nhiên biết cô gái trước mắt...
Chẳng qua là vừa thấy Chỉ Hạc, cuối cùng là Dung linh sơ kỳ tu vi, cho dù Lam Mi cũng hơi có chút lộ vẻ xúc động.
Nàng cũng biết, Chỉ Hạc tu luyện không đến một năm, thậm chí căn bản không nghiêm túc tu luyện qua... Nàng âm thầm, hỏi dò qua lai lịch của Thất Mai thành, tuy không ác ý, chẳng qua là ghen tuông.
Lam Mi càng thấy một nữ tử bạch y thanh khiết đứng thẳng bên người Chỉ Hạc, tu vi sâu không lường được... Tướng mạo lại không thua mình nửa phần.
Tư Tư... Người này dường như cũng là đỉnh lô của Ninh Phàm...
- Chỉ Hạc lại Dung linh rồi... Tư Tư cuối cùng là Kim đan tu sĩ... Ánh mắt của Ninh Phàm, thật là rất khá đây... Nhưng, các nàng lại đánh cuộc một trăm ngàn tiên ngọc, đáng ghét, ta thua... Không được! Ta phải thêm chứ!
- Cha, ta cũng phải đánh cuộc một trăm ngàn tiên ngọc!
Lam Mi kiên quyết nói.
- Khụ khụ khụ... Cha không có tiền...
- Cầm tới, cầm tới đây!
Trong ánh mắt bất đắc dĩ của Quỷ Tước, Lam Mi lấy đi tất cả túi trữ vật của ông ấy... Mà lần này, đến phiên ăn mày lộ ra vẻ khó xử.
- Lần này, không phải sẽ bồi thường chứ... Ninh Phàm khẳng định sẽ chiến thắng, nhóm nữ tử này, muốn từ trên tay của Vân Bất Thư ta, thắng đi hai trăm ngàn tiên ngọc... Bào đi chút chỗ các lão quái ném cho ta, cũng chỉ kiếm mấy trăm ngàn rồi... Ai, Vân Bất Thư ta được xưng “không thua”, chẳng lẽ lại phải thua tiền ở Quỷ Tước tông... Không không không, cũng không xui xẻo đỉnh lô... Vân Bất Thư ta cho tới bây giờ không thua!
Trong ánh mắt của hắn, lộ ra một tia hào khí nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, cho dù đối mặt Niết hoàng, cũng chưa từng nhận thua... Hắn đang suy nghĩ, nhưng lập tức lần nữa có một đạo thanh âm lạnh lùng, sâu kín truyền tới, khiến cho một tia hào khí vừa mới lên của Vân Bất Thư hóa thành biểu lộ hộc máu.
- Quỷ tước đệ tử Bạch Lộ, đánh cuộc Ninh Phàm thắng... Mười ngàn tiên ngọc...
Bạch Lộ tâm tư phức tạp, đúng là vẫn tới rồi.
- Bạch Lộ tỷ, ngươi cũng tới sao? Ngươi quả nhiên đối với Ninh Phàm...
Lam Mi cười một tiếng thâm ý.
- Không, ta cùng hắn không quan hệ... Chẳng qua là dù sao hắn sẽ thắng lợi, ta dùng hắn kiếm chút tiền để dành tiêu xài, có gì không thể... Lại nói số tiền này là Song Tu điện tỷ muội cùng góp... Ai không muốn thắng tiền...
Bạch Lộ biểu lộ lãnh đạm, nhưng tròng mắt, lại hơi thoáng qua một vẻ buồn rầu.
Tựa hồ, cũng không phải là kiên định cho rằng Ninh Phàm sẽ thắng như vậy, ngược lại, có chút bận tâm, chẳng qua là kết quả lo lắng tiền tài, hay lo lắng Ninh Phàm lại không biết được.
Lam Mi còn muốn trêu cợt Bạch Lộ, nhưng sau một khắc, lại có một đạo thanh âm mềm mại, vang lên liên tục tới, khiến cho ăn mày khóc không ra nước mắt.
- Thiếp Vân Hoa, đánh cuộc Ninh Phàm đạo hữu thắng, tiền đặt cuộc, một trăm ngàn tiên ngọc!
Lời vừa nói ra, Tử Ngọc không đài xôn xao một mảnh. Còn Chỉ Hạc, Lam Mi, Tư Vô Tà, Bạch Lộ, đều mắt ngậm địch ý, nhìn nữ tử đầy đặn sinh sinh cười.
Người này, cùng Ninh Phàm quan hệ thế nào! Chẳng lẽ, chẳng lẽ...
Còn những lão quái khác, chính là một bụng tâm tư khác.
Hỏa Vân tông, so với kết giao Bạch Tôn càng muốn kết giao Ninh Phàm... Chẳng lẽ là bởi vì quan hệ giữa Ninh Phàm cùng Ninh thành Ninh Hắc Ma ư? Đây là đổi hướng lấy lòng Ninh Hắc Ma sao?
Hoặc là bởi vì Hỏa Vân tông, may mắn là người thứ nhất đạt được Hóa Anh đan của Ninh Hắc Ma đây!
Đây là đang lấy lòng sao!?