Mặt trời là thánh, ánh trăng là đế, ánh sao là thần ma...
Một khẩu quyết Lạc U đã từng truyền cho Ninh Phàm, tự dưng vang lên trong đầu của hắn.
Bắc Minh có cá, tên viết là Côn.
Bắc Minh có thánh, danh là Hỗn Côn.
Bắc Minh có nhật, tên là Âm Dung,
Bắc Minh có lôi, danh kêu Lôi Đỗng...
Khẩu quyết này, ngày đó tan rã băng dương lực của Bạch Phi Đằng, nhưng giờ phút này, lại theo thiên nguyên chợt động, bắt đầu ngưng tụ.
Mặt biển bình lặng xa xa vô tận, một vòng mặt trời đỏ, từ từ dâng lên.
Đây là ánh mặt trời do thiên địa nguyên lực biến thành!
- Mặt trời không cách nào vỡ, nhưng nếu ta làm vỡ nó, có thể làm sập trời hay không...?
Ý nghĩ này, chợt trải qua dâng lên, càng khó xóa đi.
Ninh Phàm đứng ở Ma Sơn đỉnh, hắn nhìn mặt trời lên tới chân trời một nửa, lại bên bờ vực phá hỏng.
Thiên địa nguyên lực ngưng tụ thành mặt trời, không đủ...
Mặt trời này có thiên uy, thiên uy khó có thể mô phỏng...
Hắn cong ngón tay bắt một cái, thật giống như hư không một trảo. Hắn đọc thầm khẩu quyết thần bí kia.
Ma ý chợt động, giữa tự nhiên, một tia chân dương chi lực, bị Ninh Phàm rút lấy từ trong thiên địa.
- Đi!
Hắn cong ngón tay bắn ra. Chân dương chi lực vào trong mặt trời đỏ. Mặt trời đỏ lập tức hóa thành màu đen.
Mặt trời màu đen, dần lên cao trên bầu trời, mỗi lần lên một chút, trong đó thiên nguyên lực liền từ từ ngưng súc lại thành một tia thiên linh chi lực.
Nguyên lực là phạm trù của nguyên anh tu sĩ.
Thiên linh chi lực là phạm trù của hóa thần tu sĩ!
Mặt trời đen này treo ở bầu trời, ánh nắng màu đen, thật giống như mặt trời phủ xuống.
- Trời vô hình, ta liền mượn vỡ ánh mặt trời làm sập trời!
Giờ khắc này, Ninh Phàm nhảy lên một bước, từng bước một đạp trời mà đi, đi tới cự Thạch Binh.
Hắn chạm tới ánh nắng màu đen, ánh nắng ấy, tất cả nghe chỉ thị.
Đầu ngón tay lướt qua ánh nắng, đây là Ninh Phàm lần đầu tiên, chạm được thiên linh chi lực do mình thi triển...
- Được hay không được, đều ở nhất chỉ này... Cùng ta đánh một trận!
- Như ngài mong muốn!
Trong mắt Thạch Binh, chiến ý lẫm nhiên!
Mặt trời đen này treo ở chân trời, cho nó cảm giác nguy cơ nồng đậm. Pháp thuật này nó không nhìn ra đầu mối, nhưng tuyệt không tầm thường!
Nó muốn đánh một trận!
Cự Thạch Binh nhất chỉ điểm ra, trên bầu trời, theo thứ tự hiện ra bảy viên huyết sắc ngôi sao.
Thất tinh xuyến liên, thất thần lực hóa bảy đạo trụy thiên huyết quang, ngưng trên một ngón tay của cự Thạch Binh.
Một ngón tay này có uy lực mạnh mẽ gấp mấy lần so với Nghiêm Trung Tắc thất hợp chi chưởng.
Một ngón tay đã từng giết chết qua một vị hóa thần!
Pháp thuật này danh liệt hóa cấp, lấy thuật thành ánh sao, lấy sao ngưng tụ thiên linh chi lực, cho nên uy lực vô cùng.
Nhưng sao kém trăng, trăng kém trời.
Trước hắc nhật, cho dù là bảy viên huyết tinh đều khẽ run.
Pháp thuật ngang hàng, sao không như trời!
- Ngài không thắng được ta! Trừ phi ngài là hóa thần!
Thạch Binh tiếng như lôi đình, chấn động không cạn ở Nguyên Dao giới!
- Vậy sao…?
Ninh Phàm ngôn ngữ lạnh như băng, nhưng theo nhất chỉ nâng lên, kim mang đầu ngón tay hoàn toàn hóa thành vẻ vàng đen.
Giờ khắc này, hắc nhật treo ở bầu trời, thiêu đốt!
Hắc nhật kia tự dưng bốc lên hắc viêm, ở phía dưới nó, sóng dữ ngập trời trên hải vực!
Thạch Binh trong lòng giật mình, nó mới phát hiện, từ đầu tới cuối, nó đều nghĩ sai pháp thuật của Ninh Phàm.
Thạch Binh tụ sao thành thuật, Ninh Phàm lại muốn vỡ mặt trời thành thuật!
Vào lúc hắc nhật thiêu đốt đến đỉnh điểm, một cổ lực vỡ tan bộc phát!
Vào giờ khắc này, hắc nhật nát bấy, hóa thành một tràng hỏa diễm phong bạo màu đen, cháy hết mạch lạc của bầu trời.
Mà bầu trời sau khi mạch lạc cháy hết, không ngừng hỏng mất!
Vỡ!
Mây tan!
Vỡ!
Trời sụp!
Thiên lực vỡ tan đua nhau hóa vào giữa nhất chỉ của Ninh Phàm.
Mà đầu ngón tay của hắn hắc mang càng ngày càng thịnh, chỉ một cái, chỗ tối.
- Băng thiên!
Rõ ràng theo một ngón tay ra, thế nhưng thấu chỉ hắc mang lại hóa thành vô số đạo, như quay tơ tản ra.
Một cổ cảm giác nguy cơ trước đó chưa từng có, lên cao chưa từng có, khiến cho cự Thạch Binh không để ý hết thảy mọi thứ, đánh ra một chỉ Quý Thuật Thất Sát.
Hai mắt trống rỗng của nó lộ ra chấn động cùng điên cuồng.
Chấn động, tất nhiên là Ninh Phàm băng thiên chi cử.
Điên cuồng, là nếu nó không tiếp nổi nhất chỉ này, nhẹ thì trọng thương, nặng thì tử vong!
Huyết quang đủ để tan rã hết thảy, nhưng lúc hắc mang chạm được chút tơ tuyến lập tức bị xé kéo thành phấn vụn, tiêu tán.
Thạch Binh kinh hãi, pháp thuật mạnh nhất của nó nhưng chỉ khó khăn lắm ngăn cản hắc mang chưa đủ ba thành uy lực!
Hóa cấp huyết giáp thuật quanh thân toàn lực chống đỡ, nhưng dưới hắc mang, huyết giáp vừa chạm vào tức bị xé thành mảnh vụn.
Hắc mang, vẫn còn lại một loại uy lực, gần tới người của Thạch Binh.
Nhưng phàm thạch thân của nó tiếp xúc hắc ti, lập tức bị kéo xé thành đá vụn.
Thân pháp tường bảy trăm trượng, chỉ một chút liền bị hoàn toàn xé nát.
Vô số hắc tuyến, kết kén bao lấy bản thể của Thạch Binh, cuối cùng không tiếp tục xé kéo.
Nhưng Thạch Binh, đã trợn mắt hốc mồm.
Đấy dĩ nhiên là Ninh Phàm kịp thời ngừng lại pháp thuật, tránh khỏi bị thương đến tánh mạng của Thạch Binh.
Nếu Ninh Phàm nguyện ý, nhất chỉ này, thêm một tấc nữa, Thạch Binh hẳn phải chết!
- Ta, thua rồi...
Thạch Binh trời sanh ta chiến, lộ ra cười khổ chán nản.
Con kiến hôi đã từng chỉ có thể ở trên tay của nó sống sót ba khí tức, đã biến thành ác nhân đủ để giết chết nó.
Nguyên anh hậu kỳ đánh bại hóa thần... Chuyện này nếu truyền ra, sợ là trong ngoại hải, hóa thần sơ kỳ tu sĩ nhìn thấy Ninh Phàm, đều phải tránh lui phong mang.
- Đệ nhị chỉ, thành rồi... Nhưng tác dụng phụ, dường như vẫn có chút lớn...
Khóe miệng của Ninh Phàm chảy xuống một tia máu đen, nhưng trong mắt lại tất cả đều hưng phấn.
Thạch Binh, là hóa thần thứ nhất hắn dựa vào thủ đoạn tự thân thắng được!
Nếu nói Thạch Binh đứng hàng trước năm trong ngoại hải, thì Ninh Phàm nhất chỉ này, ít nhất có tới 8 tên ngoại hải hóa thần không tiếp nổi.
Bọn họ tất phải chết!
Kiếm chỉ đệ nhị chỉ, có thể xem như là đã tu luyện được rồi. Tuy nhiên, nó vẫn còn nhiều tỳ vết, khi đả thương địch thủ tất sẽ tự tổn hại đến bản thân.
Mấy ngày sau, Ninh Phàm đem bảy món ngân giáp linh trang, lần lượt nhận chủ.
Trong Nguyên Dao giới, hắn một thân ngân khôi ngân giáp, thật giống như thiên thần, cộng thêm đôi cánh màu đen Phong Lôi Sí, lại tăng thêm một phần yêu khí quỷ dị.
Tâm niệm chợt động, bảy bộ vị linh trang kể cả Phong Lôi Sí, thu hết trở về trong cơ thể.
Ý niệm một chiêu, trong ngân quang, Ninh Phàm lại thay đổi trở về trang phục ngân giáp hắc vũ.
- Quang... uy... phong...
Nữ thi trong mắt lóe tiểu tinh tinh. Còn Thạch Binh thì nhìn Ninh Phàm từ võ trang đến hàm răng, hơi cảm thấy đè nén.
- Hẳn là thành bộ linh trang... Thành bộ địa huyền hạ cấp linh trang, đều phải đắt giá hơn so với đan kiện địa huyền đỉnh phong. Hứa Như Sơn tặng ngài vật này, ý giao hảo, lộ vẻ dễ thấy... Chu Minh, ngài rốt cuộc làm gì mới đánh động Hứa Như Sơn lấy lòng ngài như vậy?
Thạch Binh mơ hồ cảm giác, lúc mình hóa thạch ngẫu phong ấn, tựa hồ bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
- Giết người... Hứa Như Sơn nhìn trúng ta có thực lực giết người...
Ninh Phàm lời nói một nửa, cũng không nói ra nguyên nhân từ phía Ma La sơn. - Hắc Phật tông cũng đã đành, Nội hải Chu gia, Kiếm đảo, Phong Yêu điện... thất tôn thế lực, tới Tam gia. Lần đấu giá này, nếu chẳng qua là Toái Giới bí cảnh, thì không tu hóa thần thân chí. Nếu chẳng qua là hóa thần đỉnh lô, có thể hấp dẫn nhiều thất tôn hóa thần như vậy, có chút không nói được hay không? Dù sao, thế lực hóa thần nhỏ ở nội hải, trừ Hắc Phật tông, đều không có người đến. Đấy phảng phất đánh hơi được mùi nguy hiểm, mà không dám đến gần... Có lẽ Hứa Như Sơn không gạt ta, hóa thần đỉnh lô kia, thân phận có chút vấn đề. Ngay cả một chút lai lịch đều dò xét không ra sao...?
Ninh Phàm nhướng mày, hắn trước đó lệnh Dư Long làm tình báo điều tra buổi đấu giá, là vì hóa thần đỉnh lô.
Đỉnh lô này, nếu đạt được, hắn ít nhất có thêm 500 giáp pháp lực. Ninh Phàm biết rõ đỉnh lô này bối cảnh có vấn đề, nhưng hắn vẫn không cách nào không động tâm đối với hóa thần đỉnh lô.
Hắn thu bước chân, nữ thi cùng Dư Long đương nhiên cũng dừng lại.
Sau khi ánh mắt đảo qua trên người Dư Long, Ninh Phàm ánh mắt lạnh lẻo.
- Dư Long, ngươi bị người ám toán rồi... Quả nhiên, lấy ngươi nguyên anh sơ kỳ tu vi, đi tìm hiểu lai lịch của hóa thần lão quái vẫn quá miễn cưỡng...
- Cái, cái gì?!
Dư Long âm thầm kinh ngạc, lão cũng không cảm giác mình bị ám toán ở đâu.
Dư Long lại thấy Ninh Phàm cong ngón tay một chút, điểm mi tâm thức hải của lão, lập tức nguyên lực chấn động cả lên. Quanh thân Dư Long liền không cách nào nhúc nhích chút nào, âm thầm chấn kinh thủ đoạn của tôn chủ, không thể tưởng tượng nổi, chỉ thao túng thiên địa nguyên lực, thì có thể trấn áp mình.
Mà sau khi Dư Long nhìn thấy Ninh Phàm chỉ lực vừa kéo, từ thức hải của mình rút ra bốn đạo thần niệm lạc ấn, sắc mặt của lão đại biến!
Bốn đạo thần niệm lạc ấn, dĩ nhiên là bốn vị hóa thần lưu lại.
Bọn họ bị nguyên anh tiểu bối dò xét, bốn người không lưu chút gì, tất nhiên không thể nào. Mà không giết Dư Long, bất quá là thoáng kiêng kỵ đối với ‘Chu Minh’ sau lưng Dư Long, nên lưu lại lạc ấn, tỏ vẻ cảnh cáo.
Trong bốn đạo thần niệm, một đạo tựa như lôi, là Chu gia lưu lại. Một đạo tựa như kiếm, là Kiếm đảo lưu, một đạo tựa như yêu lực, đạo thần niệm này rất ác độc, một thoáng rút ra thức hải, có thể chấn vỡ thức hải của Dư Long, đánh chết lão.
Thần niệm này là Phong Yêu điện lưu lại, thoạt xem ra, Phong Yêu điện hóa thần, sự kiêng kỵ đối với ‘Chu Minh’ cũng không sâu. Thêm vào đó thần niệm này dẫn động một giọt khí tức màu tím trong Di Thiên xá lợi của Ninh Phàm.
Khí tức đó là lúc chém giết Ưng Hạc lưu lại, có thể đưa tới cảm ứng. Hơn phân nửa khí tức đó, chính là Phong Yêu điện hóa thần gieo xuống khi lần này tới ngoại hải.
Mà thần niệm lạc ấn tựa như phật tựa như ma, lại là Hắc Phật tông hóa thần lưu. Đạo thần niệm này không chút nào cất giữ, biểu đạt ra địch ý đối với Ninh Phàm.
Lúc gieo lạc ấn với thức hải của Dư Long, liền gieo kịch độc.
Hơn nữa, khi Ninh Phàm rút ra thần niệm ác độc đó, bên trong nó càng có một đạo tiếng cười lạnh.
- Bổn tọa Tà Quang, ngươi chết chắc rồi!
Địch ý như vậy, hơn phân nửa Tà Quang đã tra ra, năm ma tăng xấu xí nhà mình là Ninh Phàm tiêu diệt.
Chẳng qua là vô luận thần niệm ác độc của Phong Yêu điện, hay là thần niệm ác độc của Hắc Phật tông, tất cả bị Ninh Phàm dễ dàng bắt ra.
Hắn hôm nay đã có thực lực đánh một trận hóa thần, chút thủ đoạn này tất nhiên không khó.
Đầu ngón tay bốc lên bốn đạo lửa màu tro, cháy hết bốn thần niệm lạc ấn, Ninh Phàm mắt lộ ra lãnh quang.
Còn Dư Long, thì thôi cơ hồ hù dọa co quắp trên đất. Mình trong lúc vô tình, bị hóa thần lão quái ám toán... Thật là đáng sợ...! Nếu không phải tôn chủ cứu giúp, mình hẳn phải chết...
- Đa tạ ân cứu mạng của tôn chủ!
Dư Long cảm kích rơi nước mắt.
- Chuyện nhỏ thôi. Ngươi vì ta làm việc, bổn tôn tự sẽ không nhìn ngươi chết không.
Trong lòng Ninh Phàm, từ chuyện này đoán được, Chu gia cùng Kiếm đảo, trước mắt mà nói, đối với mình cũng không có ý nhằm vào, cũng không trọng thị.
Còn Phong Yêu điện, dường như vẫn không phát hiện mình diệt đi Ưng Hạc, có lẽ họ căn bản không quan tâm với cái chết của Ưng Hạc.
Về phần Hắc Phật tông, tông này đã xác minh hướng mình biểu lộ địch ý.
Sở dĩ không ở trên đảo động thủ, hơn phân nửa là Tà Quang tăng nghe nói Hứa Như Sơn giao hảo mình, kiêng kỵ lực ảnh hường của Hứa Như Sơn.
Một khi mình rời khỏi Hoan Hợp đảo, Tà Quang tăng, sẽ giết mình!
Thế nhưng chút điều này đều là chuyện sau chuyến đi bí cảnh.
Huống chi Ninh Phàm, căn bản không sợ Tà Quang tăng. Nếu có cơ hội, hắn cũng muốn nhân cơ hội diệt trừ Tà Quang tăng, Tử Cổ đạo nhân.
Động Thiên lâu chia bốn tầng, tầng một dành cho kim đan ngồi. Tầng hai dành cho nguyên anh ngồi. Tầng ba đại tu sĩ, tầng bốn hóa thần.
Buổi đấu giá đan cấp đã kết thúc, một tầng đã trống. Vị trí của Ninh Phàm ở tầng thứ ba.
Mỗi đại tu sĩ đều ở đơn độc mái hiên, cũng ngăn cách ngoại giới thần niệm dò xét.
Vả lại cần cầm sương phòng ngọc lệnh, mới có thể đi vào mái hiên tương ứng.
Người ngoài không cách nào tiến vào.
Khiến Ninh Phàm hết ý là trong mái hiên của mình, lại có hai người đã liền ngồi.
Hứa Thu Linh cùng với một lão đầu bẩn thỉu.
Vừa thấy lại có người xông vào mái hiên của tôn chủ mình, Dư Long ánh mắt cả kinh.
Lúc lão ta đi đón Ninh Phàm, trong phòng rõ ràng không có người mới đúng.
- Ách. Tôn chủ, hai người này...
Dư Long có chút bận tâm, Ninh Phàm sẽ trách cứ mình làm việc bất lực.
- Không sao, là người quen...
Ninh Phàm khoát khoát tay, ý bảo không cần phải lo.
Con gái của Hứa Như Sơn có biện pháp tiến vào mái hiên của những tu sĩ khác, vốn không có gì kỳ quái.
- Hứa tiểu thư hôm nay tìm tại hạ có việc gì thế?
Ninh Phàm rỗi rãnh ngồi uống trà, sắc mặt không thay đổi, nhưng trong đầu cũng âm thầm chấn kinh.
Chấn kinh đương nhiên không phải là Hứa Thu Linh, mà là lão đầu bẩn thỉu bên cạnh nàng ấy.
Khí tức của người này biểu hiện là nguyên anh sơ kỳ, nhưng nếu Ninh Phàm không nhìn lầm... phải là hóa thần đỉnh phong!
Một trong Nội hải Thất tôn!
Chẳng lẽ là Cự Ma tộc Cự tôn?
Không đúng, trên người người này cũng không có dấu vết luyện thể, Cự tôn luyện thể mạnh, mọi người đều biết.
Điều khiến Ninh Phàm kinh ngạc nhất là ánh mắt của người này, càng thật giống như một tuyền qua u thâm, quyết không thể cùng ánh mắt của người này tiếp xúc, một khi tiếp xúc ánh mắt của ông ta, lập tức, tâm thần bị hút vào bên trong tuyền qua đó, bị nó tiêu diệt!
Hứa Thu Linh dẫn một cường giả như vậy tới tìm mình, làm gì chứ...?
- Chu công tử, vị này là sư phụ của Thu Linh. Viên nghệ của Thu Linh đều học được từ trong tay của sư phụ. Sư phụ nói muốn gặp Chu công tử một lần, Thu Linh liền cả gan, tự tiện chủ trương, dẫn sư phụ tới đây, hy vọng công tử đừng trách.
Ừ? Nhìn biểu lộ của Hứa Thu Linh, tựa hồ cũng không biết, sư phụ mình cũng không phải là nguyên anh sơ kỳ gì, cũng không phải là viên nghệ sư phụ gì, mà là một trong Nội hải Thất tôn...
Cũng phải, nếu nội hải thất tôn che giấu tu vi, trừ phi đều là hóa thần đỉnh phong, nếu không ai có thể khám phá...
Sợ là Hứa Như Sơn cũng không biết, trong sân của mình còn một nhân vật kinh khủng.