Bên trong sương phòng, Ninh Phàm mỉm cười không nói, quan sát hồi cuối của buổi đấu giá cấp nguyên anh.
Động Hư thì cười khổ. Ông ta giải thích cho Hứa Thu Linh thân phận giấu giếm của mình.
Hứa Thu Linh vạn lần không thể nào ngờ tới, dưỡng hoa sư phụ mà mình tùy ý bái sư lại là nhân vật lợi hại như thế...
Điều càng khiến nàng xấu hổ, chính là vị sư phụ của mình ngày thường có vẻ điên điên này, chỉ vài ba lời, đã đem mình... ‘gả’ cho Ninh Phàm rồi!
Mặc dù ý của nàng không phải là không muốn, nhưng...
Nhưng hôn sự của nữ nhi gia lại có thể vội vàng quyết định như vậy sao.
Nàng khe khẽ thở dài, nhưng ánh mắt rơi vào trên nụ cười trầm tĩnh của Ninh Phàm thì trái tim run lên.
Mình có phải vẫn coi thường Chu công tử hay không...?
Có thể khiến cho phụ thân cùng Nghiêm bá bá kết giao, hôm nay, vừa có thể khiến cho một trong Nội hải Thất tôn cúi đầu.
Thậm chí, thậm chí... Chu công tử còn chỉ điểm sư phụ mình, làm thế nào đột phá luyện hư kỳ...
Nàng nhìn không thấu, bất khả tư nghị...
Lông mi của Hứa Thu Linh trong nháy mắt nhìn Ninh Phàm, mặt đẹp ửng hồng.
Ninh Phàm vân đạm phong khinh thật rất có mị lực... Nàng thích nam tử lạnh nhạt như vậy.
Phụ thân của mình chính là một ma đầu buôn bán đỉnh lô, nàng gặp quá nhiều ma đầu, nhưng không người nào ung dung như người này.
Mình vốn dĩ vắn số, tính cách lạnh lùng, nhưng đối với người này vừa gặp khó quên, gặp lần nữa rối lòng...
Phảng phất mấy trăm năm tư niệm, bị lắng động hết bao nhiêu năm tháng, để rốt cuộc đã chờ được người nọ tới.
Vì vậy, mình đem tất cả tình ý, không chút nào cất giữ tặng cho huynh ấy, mặc dù huynh ấy không cách nào cứu mình...
Con đường của huynh từ nay không thấy ta già nua.
Bởi vì ta nguyện theo huynh đi đến chân trời, nhìn một màn phồn hoa tựa cẩm, hẹn một đời đãng khí trở về sân.
Buổi đấu giá cấp nguyên anh đã đến hồi cuối.
Một ít nguyên anh pháp bảo, đan dược quý trọng, cũng đua nhau bắt đầu đấu giá.
Tất cả đan dược đề thăng tu vi, Ninh Phàm đều mua xuống hết, mặc dù chính hắn không cần... nhưng đám nữ tử ở nhà có lẽ sẽ dùng.
Từ tầng đấu giá thứ ba, nguyên anh bình thường tất nhiên không dám cùng hắn tranh nhau.
Hắn cũng không che giấu thân phận của mình. Lấy lực ảnh hưởng của cái tên Chu Minh, muốn ở ngoại hải khiêm tốn, đã khó khăn, không ít ngoại hải nguyên anh cơ hồ nhận ra sương phòng của Ninh Phàm, lập tức dừng lại đấu giá.
Đây cũng chính là uy!
Ánh mắt của Ninh Phàm rơi vào trong tầng thứ hai.
Tuy có cấm trận ngăn cách thần niệm, nhưng hiển nhiên ngăn cản không được Ninh Phàm dò xét.
Trong đó, Tô Dao đang hơi cau mày, nguyên anh đạo quả mà nàng khổ sở chờ đợi vẫn chưa bắt đầu đấu giá.
Lần đấu giá này, vốn phải bán đấu giá bốn quả đạo quả, chia ra lúc ban đầu bán đấu giá, giữa, sau, và cuối cùng bốn khoảng thời gian bán đấu giá.
Nhưng gần tới hồi cuối, vẫn chưa có đạo quả bắt đầu bán đấu giá, Tô Dao không khỏi có chút nóng nảy.
Trong ánh mắt lo lắng của nàng, rốt cuộc một món vật đấu giá, cuối cùng vạch trần che khăn.
- Một món vật đấu giá cuối cùng là đạo quả dành cho nguyên anh sơ kỳ tu sĩ. Bởi vì có một ít duyên cớ, tông ta lần này chỉ có thể bán đấu giá một quả đạo quả này, giá khởi đầu, 500 vạn tiên ngọc!
- 550 vạn!
Tô Dao cơ hồ không kịp chờ, lập tức kêu giá.
Thanh âm này ngọt ngào mềm mại dễ nghe, mà người nào nhận biết, lập tức nghe ra người kêu giá hẳn là Bích Dao tông chủ.
Đạo quả, cần phải giết người lấy được.
Trong thập tông, Bích Dao tông là tông môn duy nhất tự xưng là chánh đạo, đệ tử trong môn cần giữ sát giới.
Giết người, có tất cả hạn chế, mà thân là Bích Dao tông chủ, lại tới ma hải mua đạo quả, chuyện này có chút châm chọc đây.
Có người âm thầm cười trộm, có người kể khổ liên tiếp, còn có người ảo tưởng về thân thể mềm mại của Tô Dao.
Chẳng qua là hết thảy những điều này, không dao động được quyết tâm của Tô Dao.
Nàng muốn vì muội muội Ân Tố Thu, mua cho được đạo quả này.
Nàng muốn giúp Ân Tố Thu kết anh!
Chẳng qua là Tô Dao, thoáng đánh giá thấp lực ảnh hưởng của quả đạo quả này rồi.
Lực ảnh hưởng của thập tông không nhỏ, nhưng Bích Dao tiên đảo, vừa khéo là một ngoại lệ.
Đắc tội tông này, chỉ cần không quá, tông này sẽ không ở bên ngoài đuổi giết.
Chỉ cần tiền tài đủ, mặc dù không vâng lời Tô Dao, cướp mua đạo quả, Bích Dao tiên đảo cũng không đuổi trách.
- 600 vạn!
- 620 vạn!
- 660 vạn!
- 700 vạn!
...
Một loạt tiếng đấu giá theo thứ tự vang lên.
Khi giá cả kéo lên tới 900 vạn, giá đấu dừng lại.
Bởi vì người ra giá, hẳn là... người từ trong sương phòng phía nam của tầng thứ tư!
- Bổn tọa ra giá, 900 vạn!
Thanh âm này khàn khàn mà âm tà, một khắc vang lên, dưới đại tu sĩ, nhất tề rùng mình một cái.
Rõ ràng là thanh âm tầm thường, lại thật giống như có một đạo lực lượng hỏng mất thiên nguyên.
Vào một khắc thanh âm đó vang lên, thiên địa nguyên lực chấn động cả lên, ngưng ra vô số thiên linh chi tuyến, chấn vỡ trận quang chỗ sương phòng của Tô Dao!
Một hắc tăng mập mạp như núi thịt, cười lạnh đi ra sương phòng, nhìn Tô Dao ngồi ngay ngắn phía dưới, liếm liếm đầu lưỡi.
- Người này, chính là đỉnh lô mà Mật Liên tiểu tử chuẩn bị sao, chặc chặc, bộ dáng không tệ, là loại hình mà bổn tọa thích! Tuy nhiên Mật Liên bởi vì ngươi mà chết, nên ngươi phải... chết đi!
Hắc tăng núi thịt, trong mắt Tà Quang chợt lóe, sau lưng hiện ra một cái Phật ảnh màu đen tà niệm ngập trời, cao sáu trượng. Phật ảnh đó bạo tán, hóa thành một đạo khói đen, cuốn đi về phía Tô Dao.
Chẳng qua là chỉ có hóa thần mới nhìn ra được, đó làm gì là khói, rõ ràng là tuyệt sát thuật do một tia thiên linh chi lực màu đen ngưng tụ!
Một thoáng, Bích Dao tông nữ tu sau lưng Tô Dao đều mặt tươi cười phát rét.
Mà bọn lão quái tại chỗ, đua nhau nhận ra thân phận của người xuất thủ!
- Người này là hóa thần lão quái! Người này là Hắc Phật tông phó tông chủ, Tà Quang tăng!
- Khói đen kia là tà yên thuật mà Tà Quang am hiểu nhất. Một khi người nào bị cuốn vào trong đó, cho dù là đại tu sĩ, cũng nhất thời pháp lực mất hết, đảm nhiệm lão nắn bóp, khoảnh khắc bị khói đen tê liệt...
Từng tên lão quái ngày thường mắt cao hơn đầu, trước hóa thần lão quái, lại nhỏ bé giống như con kiến hôi, cũng không dám thở mạnh.
Nội hải hóa thần, tru diệt ngoại hải thập tông tông chủ, lại không người dám lên tiếng ngăn cản.
Hứa Như Sơn cùng Nghiêm Trung Tắc, ở đỉnh Cực Nhạc uống trà, tuyệt không ngờ được ngay cả buổi đấu giá cấp nguyên anh, lại chọc cho hóa thần xuất thủ.
Tà Quang tăng kia hãy cố gắng ngông cuồng! Bị bản thân hai người cảnh cáo, không cho xuất thủ với Chu Minh, liền thiên nộ với Bích Dao tông!
Hai người nước xa khó cứu lửa gần, muốn cứu giúp đã không còn kịp nữa.
Mà ba hóa thần phòng khác lại từng người mang tâm sự.
Trong mái đông, một thanh niên mặc ngân bào, nhẹ lay động chiết phiến, mắt lộ ra tinh quang. Trên vạt áo của y, thêu một lôi thú màu bạc!
Người này là đại tu sĩ tu vi, nhưng pháp lực đã đạt tới 8000 giáp!
Khí tức của người này, so với Tà Quang, đều không yếu quá nhiều!
Chu gia, Chu Thanh!
Người này là thiên chi kiêu tử của Nội hải Chu gia, được tôn là ‘Chu gia thiên tử', là một ma tu tư chất thứ nhất của nội hải, nội hải ‘người thứ nhất dưới hóa thần’! Y xuất hành thì có hóa thần tu sĩ Chu Thất hộ vệ, đủ có thể thấy Chu gia coi trọng người này.
- Nghe nói Chu Minh kia, chính là vì cô gái này, đắc tội Hắc Phật tông, nhưng có Hứa Như Sơn ra mặt, Tà Quang không dám giết Chu Minh cho hả giận, cho nên ra hạ sách này, muốn ép Chu Minh xuất thủ, danh chánh ngôn thuận giết hắn... Tà Quang không cần phải sợ! Người này tuy là hóa thần, cũng không có thần ý, càng thêm thủ xảo thành thần, ta giết người này, nhiều nhất hao tổn 4000 giáp pháp lực. Nhưng Chu Minh... Người này cũng không phải là người của Chu gia ta, vậy mà thủ đoạn ngược lại không tệ... Ngoại hải người thứ nhất dưới hóa thần, không biết có thể đón lấy ta mấy chiêu... khiến ta sử dụng bao nhiêu pháp lực?
- Ba chiêu! Ngàn giáp!
Chu Thất tựa hồ không thích nói chuyện.
- Chu Thất, ngươi quá đánh giá cao người này rồi...
Chu Thanh cười nhạt khe khẽ, nhưng sau một khắc, ánh mắt lẫm liệt!
- Hắn chính là Chu Minh ư?!
...
Trong mái bắc, một tên đại hán râu dài mặt đỏ mặt, đang lau một thanh cự kiếm.
Cự kiếm lộ ra ngân mang, mà đại hán tất cả tâm tư, đều đắm chìm bên trong cự kiếm.
Một tia kiếm ý, hóa không ra!
Mắt như kiếm mang, khí tức sắc bén!
Ngoại giới cho dù là bán đấu giá cấp nguyên anh, dẫn không dậy nổi hứng thú của hắn chút nào, thậm chí, sau khi Tà Quang xuất thủ, hắn ngay cả chân mày cũng chưa nhếch lên một cái.
Nhưng khi một tiếng băng thiên này truyền tới, ánh mắt của hắn đại biến, đột nhiên đứng dậy, bất khả tư nghị nhìn ngoài sương phòng, lấp lánh có thần!
- Người này là Chu Minh ư? Kiếm thuật thật là mạnh! Trong Kiếm đảo, có thể nhận nhất chỉ của người này, không thể qua mười người!
...
Sau mái tây, một tên lão giả áo bào tím, ôm hai nữ tử, nhắm mắt không nói.
Khi Tà Quang xuất thủ, người này cũng bất quá hơi giương mắt da, chợt cười lạnh.
- Hắc Phật tông phó tông chủ sao...? Ngươi yếu quá nhiều so với Phong Yêu điện hóa thần của ta...
Lão ta đối với Tà Quang, không thèm bận tâm, bởi vì lão là Phong Yêu điện tam trưởng lão, được đặt tên là Tử Cổ.
Chẳng qua là, sau khi Tà Quang xuất thủ, một người khác xuất thủ, lại làm cho lão hoảng sợ tức giận.
Lão rõ ràng cảm ứng được, mình gieo tử yêu khí trong cơ thể của Ưng Hạc, đang trong cơ thể của người nọ!
Khoảng cách cảm ứng gần như vậy tuyệt sẽ không sai!
- Chu Minh! Ngươi muốn chết!
Một loại tử quang nào đó của hắn vừa hiện, hai nữ tử bên cạnh lại chợt bạo tán, hóa thành hàng ngàn hàng vạn cổ trùng màu vàng tím.
Hai nữ tử không phải là người, mà là cổ trùng! Loài trùng này được đặt tên là ‘Tử phệ’, chớ nhìn nó nhỏ bé, một con cơ thể thành thục, đủ để cắn chết kim đan, trăm con nuốt nguyên anh, vạn con cắn hóa thần!
Loài trùng này, Tử Cổ đạo nhân có một vạn bảy ngàn con, hóa thần tầm thường căn bản không nguyện cùng chúng tranh phong!
Nhưng trong mắt Tử Cổ, mới vừa thoáng qua sát ý, kinh sắc, liền chợt lóe.
- Chu Minh này, chỉ nguyên anh hậu kỳ vì sao lợi hại như thế?
...
Tà Quang xuất thủ, Tô Dao nhất thời tuyệt vọng.
Khói đen kia mờ ảo bay tới, tốc độ quá nhanh, nhanh đến mình không còn kịp cầm pháp bảo phản kháng nữa.
Chẳng qua là mặc dù nàng cầm bảo, thì làm sao có thể...?!
Nàng không ngăn được...
Chỉ có điều khói đen tuy nhanh, nhưng một đạo thanh niên thân ảnh càng nhanh hơn so với khói đen kia!
Hắn chỉ bụi quang chợt lóe, nửa hóa khói xanh, xuất hiện trước khói đen, mắt lộ hàn mang!
- Đỉnh lô của Chu mỗ, ngươi dám gia hại sao?... Vỡ cho ta!
Ninh Phàm năm ngón tay lộ ra ngọc sắc, bàn tay chộp
một cái, một tia ma sơn ý cuốn ùa ra ngoài. Giờ khắc này, Ninh Phàm một thân ma khí tung hoành! Khói đen kia đủ để tê liệt thiên linh của đại tu sĩ bị hắn chộp một cái, hỏng mất!
- Hừ, ngươi xuất thủ! Như vậy bổn tọa giết ngươi, cho dù là Hứa Như Sơn cũng không có lời gì để nói! Chết!
Tà Quang mắt lộ cười gằn, đang muốn xuất thủ, lão chờ phải chính Ninh Phàm xuất thủ cứu người, khi đó lão mới được giết chết người này.
Nhưng Ninh Phàm xuất thủ nhanh hơn!
Giờ khắc này, hắn giơ ngón tay lên, điểm liên tục hai chỉ.
Nhất chỉ, toái nhạc!
Nhị chỉ, băng thiên!
Hoan Hợp tiên đảo, vô số sơn nhạc bắt đầu sụp đổ.
Chỉ lực mạnh mẽ, vén lên đỉnh bảo lâu của động thiên chi bảo, lộ ra thương thiên!
Rõ ràng là ban ngày, vậy mà chân trời bóng tối, một vầng mặt trời đen tự dưng treo lơ lửng ở trên bầu trời mênh mông.
Khi Ninh Phàm sát cơ vừa động, hắc nhật cháy phừng.
Nhật rơi, mây tan, trời sụp!
Tà Quang sắc mặt đại biến, sợ hãi vặn vẹo!
Lão ta là hóa thần yếu nhất, nhưng công kích trước mắt, lại là một kích mạnh nhất có thể so với... trong hóa thần sơ kỳ!
Ngay cả Thạch Binh đều cơ hồ chết dưới ngón tay đó, Tà Quang lão làm sao có thể địch!
Nhất định phải trốn!
- Định!
Ninh Phàm dưới ba ngón tay điểm xuống, lần này cũng là định thân!
Bụi tuyến dày đặc, gắt gao quấn quanh Tà Quang, lấy pháp lực hiện giờ của Ninh Phàm, dư sức có thừa định trụ Tà Quang nửa khí tức.
- Đây, đây là pháp thuật gì?
Tà Quang sắc mặt đại biến, đây là pháp thuật gì có thể khiến cho Ninh Phàm nguyên anh hậu kỳ định trụ mình chứ?
- Ngươi là hóa thần yếu nhất, ta là nguyên anh mạnh nhất... Ngươi có thể chết rồi! Băng!
Ninh phàm nhất chỉ hắc mang, điểm ra một đạo kiếm khí màu vàng đen. Kiếm khí này, lần đầu tiên thi triển, còn chưa cách nào thành hình, nhưng lần này hiển nhiên thuần thục rất nhiều.
Nhất chỉ đó chia ra đầu ngón tay, lại băng vỡ thành vô số hắc tuyến nhỏ như những sợi tóc. Nếu mục lực đủ, thì có thể nhìn ra đỉnh nhọn của hắc tuyến là tiểu kiếm sắc bén đến mức tận cùng.
Thật giống như một đạo cực quang, bị rút ra tản thành vô số quang ti.
Thế nhưng quang ti, lúc gần tới trước người Tà Quang lại có khuynh hướng khép lại, bao lấy lão.
Tà Quang hóa thần yếu nhất, ngay cả Huyền Thiên linh bảo đều không dùng được, nên lão liều mạng, khạc ra một hớp hắc sa pháp bảo cấp Huyền Thiên tàn bảo, cố gắng đánh xơ xác hắc ti.
Thế nhưng hắc sa, một khi chạm đến hắc ti, đua nhau vỡ nát.
Giờ khắc này, mấy vạn dặm bầu trời quang đãng ở Hoan Hợp tiên đảo, toàn bộ trời sập, lộ ra hư không u ám khiến cho người ta da đầu tê dại.
Nhất chỉ vỡ đi Huyền Thiên tàn bảo, lập tức thật giống như phụ cốt chi thư, chợt cuốn chợt xé Tà Quang, thân thể bị xé thành phấn vụn.
Chẳng qua là lúc nhục thân tan nát, một đạo quang ảnh màu đen, liều mạng trọng thương, mạnh mẽ lao ra hắc ti phong tỏa, hộc máu không ngừng. Quang ảnh đó đột nhiên bấm quyết, hóa thành khói đen, na di ngang trời, đã ở ngoài mấy vạn dặm.
Bóng đen đó to vào khoảng quả đấm, thật giống như nguyên anh, dáng ngoài cùng Tà Quang giống như đúc, nhưng hư ảo không thực thể.
Đấy chính là nguyên thần!
Nguyên thần na di, tốc độ kia khiến Ninh Phàm thầm giật mình.
Hắn lau đi máu đen nơi khóe miệng, thở dài nói.
- Để cho yêu nghiệt đó chạy rồi... Hóa thần tu sĩ quả nhiên không phải là ta có thể giết...
An tĩnh, châm rơi có thể nghe.