Ninh Phàm đã nhận 12 đỉnh lô, nhưng cũng không nghĩa là hắn không quan tâm đến hóa thần đỉnh lô.
Hóa thần đỉnh lô đó cụ thể như thế nào, còn phải đợi sau khi buổi đấu giá ra mắt, mới biết được, nếu mình lúc đó muốn, cùng lắm thì lấy tiên ngọc mua đi cô gái đó là được.
Thấy Ninh Phàm nhận lấy đỉnh lô, cũng không lộ sắc mặt vui mừng, Hứa Như Sơn cười khổ không thôi, muốn thu mua Chu đại ma đầu, huyết bổn tựa hồ không đủ.
Cũng đúng, đối với nguyên anh tu sĩ, 12 tên nguyên anh đỉnh lô cho dù là lễ trọng, nhưng đối với hóa thần mà nói, thì không coi vào đâu.
Hứa Như Sơn trầm ngâm chốc lát, vỗ một cái vào trữ vật đại, lấy ra một bộ ngân giáp lấp lánh ngân quang.
Bộ giáp này vừa xuất hiện, trên mặt lão ta hơi lộ ra vẻ nhức nhối. Còn Nghiêm Trung Tắc lại mắt lộ ra lửa nóng.
- Đây là... ‘linh trang thành bộ' mà trước đó Hứa đạo hữu đã nói phải không?
Ánh mắt của Ninh Phàm rùng mình. Thành sáo linh trang này trong mắt của hắn cực kỳ bất phàm.
- Không sai! Một bộ linh trang này được đặt tên là ‘Tướng ngân chi giáp’, là một món tác phẩm cuối cùng của phụ linh đại sư đã qua đời. Cả bộ linh trang, tổng cộng chia bảy bộ phận, giày ủng, hạ trang, thượng giáp, giáp cổ tay, linh giới, linh liên, linh khôi, bảy món linh trang đều là địa huyền hạ cấp. Giày ủng có thể tăng tốc độ của thân hình. Giáp trên dưới có thể tăng sự phòng vệ của thân thể. Giáp ở cổ tay giáp tăng thân thể lực. Linh giới thì tăng ngũ hành chi nguyên. Linh liên có thể tăng phòng vệ của mị thuật. Linh khôi có thể kháng cự vết thương của thức hải. Nếu bảy món linh trang này, lấy thân thể ngọc mệnh cảnh của đạo hữu, ngay cả hóa thần trung kỳ công kích, cũng có thể mạnh mẽ ngăn cản mấy cái. Thậm chí, bảy món linh trang đồng thời nhận chủ, còn có thể kích thích ‘Linh trận’ thần thông...
- Linh trận?
Ninh Phàm chợt nhướng mày, sự phòng ngự của linh trang này không dưới ngọc mệnh đệ nhất cảnh giới. Hắn mặc vào linh trang, trực tiếp đủ có thể ngăn cản ngũ hợp chi chưởng của Nghiêm Trung Tắc.
- Không sai. Thành sáo linh trang, trong mỗi một món đều có thuật thức phong ấn. Bảy món linh trang, nếu cùng lúc nhận chủ, có thể kích thích linh trận thuật thức, tăng cường tốc độ khôi phục pháp lực gấp đôi, cũng là thất tinh hợp nhất, ngưng tụ thiên linh chi lực, hóa thành một thanh ‘Thiên Linh chi nhận’, dùng để giết địch. Cụ thể như thế nào, ngày sau đạo hữu nhận chủ linh trang sẽ biết được... Lão phu chỉ nói một câu, mặc dù đạo hữu không có ngọc mệnh, nếu nhận chủ linh trang này, dựa vào sự mạnh mẽ của nó, đánh một trận hóa thần, không khó! Mà sau khi đạo hữu đạt được linh trang này, ngay cả lão phu, cũng không muốn cùng đạo hữu giao thủ...
- Có ý tứ... Tuy nhiên Hứa đạo hữu có thể giải thích một chút, ma sơn huy ấn trên linh trang trên này rốt cuộc là ý gì hay không...?
Ninh Phàm tin tưởng, Hứa Như Sơn không nói láo, linh trang này quả thật cực kỳ lợi hại.
Nhưng có một chút, linh trang lợi hại như vậy, không đáp ứng Hứa Như Sơn hóa thần sơ tu sĩ có thể có.
Lão ta lấy ra linh trang, có lẽ không chỉ đưa lễ đơn giản như vậy.
Trên ngân giáp, in xuống một cái ma sơn huy ấn, tựa hồ là một cái huy chương của một thế lực nào đó.
Nếu Ninh Phàm đoán không lầm, một khi mặc vào thành sáo linh trang này, sợ là có ý nghĩa đặc biệt, muốn cỡi ra cũng không dễ.
Núi kia nhìn rất quen mắt... Nó cùng với Huyền Thổ ma văn sau lưng của mình vô cùng tương tự!
Trước đó Ninh Phàm không hiểu, Hứa Như Sơn vì sao đối với mình cung kính quá đáng, nhưng giờ phút này, hắn mơ hồ đoán được một chút.
Có lẽ, điều đó có liên quan với ma sơn này!
Dù sao lão ta đối với mình cung kính, là chuyện sau khi mình ngưng tụ thần ý, một quyền đánh ra một cái ma sơn hư ảnh.
Núi này, rốt cuộc là cái gì...?
- Không dối gạt đạo hữu, huy chương này là huy chương của nội hải Cự Ma tộc. Còn linh trang này cũng là Cự tôn giao phó. Mà núi này, được đặt tên là... Ma La sơn! Đạo hữu có biết chút gì Ma La sơn không?
- Ma La sơn...
Khi đọc lên ba chữ này, Ninh Phàm mơ hồ cảm giác, ma văn sau lưng mình nóng bỏng.
Quả nhiên, ma văn của mình rất có quan hệ cùng Ma La sơn...
...
Trong Huyền Thúy cung, Ninh Phàm nhìn một bộ ngân giáp hoàn chỉnh, mi vũ ngưng trọng.
Ma La sơn...
Đối với lần này Ninh Phàm không biết gì cả, nhưng Hứa Như Sơn, tựa hồ từ trên người Ninh Phàm, lấy được câu trả lời hài lòng.
- Đây cũng là nguyên nhân lão ta cung kính với ta sao...?
Mà sau khi Hứa Như Sơn đạt được trả lời chắc chắn hài lòng, vật mà Ninh Phàm mở miệng đòi, Hứa Như Sơn không cự tuyệt.
Trừ thành bộ địa huyền linh trang, trừ 12 tên nguyên anh đỉnh lô, Hứa Như Sơn dâng lên tiên ngọc năm ngàn vạn, tứ chuyển đan phương 20 loại, ngũ chuyển đan phương 5 loại, nguyên anh đạo quả ba quả, Thiên Nguyên đan 50 viên.
Về phần loại đan dược khôi phục, càng đếm không hết.
Linh thiết cấp phàm hư, lấy được một khối, là ‘Hỏa linh’ thần thông linh thiết. Linh thiết này có thể đề thăng cực lớn uy lực hỏa hệ pháp bảo, nhưng phụ linh trên Toái Thần tiên, hiển nhiên vô cùng không thích hợp. Toái Thần tiên nếu muốn phụ linh, cũng nên phụ ‘Kim linh’ hoặc ‘Lôi linh’ mới đúng, hỏa linh thì sai chúc tính rồi.
Tuy nhiên linh thiết tới tay, mặc dù tạm thời vô dụng, Ninh Phàm chắc sẽ không trả lại cho Hứa Như Sơn.
Huyền Thiên tàn bảo, đều đạt được hai món.
Điều khiến Ninh Phàm không ngờ nhất là Hứa Như Sơn, trước khi chuyện xảy ra đem thù lao Địa Mẫu minh nhũ, giao cho Ninh Phàm, trừ Địa mẫu chi tâm, cơ hồ tất cả thù lao, đều hoàn toàn đưa cho hắn.
200 giọt Địa Mẫu minh nhũ, cái giá của đánh chết 150 đầu hoang thú... 2000 giáp pháp lực!
Nếu hấp thu minh nhũ này, Ninh Phàm có thể đột phá nguyên anh đỉnh phong!
Chẳng qua là vô luận luyện hóa Địa Mẫu minh nhũ, còn luyện hóa Thiên Nguyên đan, đạo quả, Thanh Loan hỏa, đều rất hao phí thời gian.
Cùng tất cả thủ đoạn đề thăng tu vi mà nói, quả nhiên thì sắc bổ đỉnh lô là tiết kiệm thời gian nhất.
Ninh Phàm chợt vẫy Đỉnh Lô hoàn, gọi ra một nguyên anh nữ tử, hắn điềm đạm nói:
- Ta cần sắc bổ với ngươi, nhưng cũng vì ngươi cất giữ tu vi cấp kim đan.
- Tạ ân tình không giết của chủ nhân, xin chủ nhân thương tiếc...
...
5 ngày sau, Ninh Phàm sắc bổ hết nguyên âm cùa 12 vị nguyên anh nữ tử, đề thăng pháp lực từ 215 giáp đạt tới 675 giáp.
Sở dĩ pháp lực hơi ít so với dự trù, là bởi vì tinh dương hao tổn quá nhiều, mà thấp xuống hiệu quả sắc bổ.
Sắc bổ nguyên anh nữ tử cũng không thoải mái.
Ninh Phàm sắc bổ hết nguyên anh đỉnh lô của Hoan Ma hải, ngoại hải, trừ Bích Dao tiên đảo trở ra, sợ rằng rất hiếm có mấy vị nguyên anh nữ tử rồi.
Ninh Phàm đẩy cửa ra, nữ thi vẫn yên lặng đi theo.
Ninh Phàm ngửa đầu, nhìn gió tuyết bầu trời đem khí thế của quanh thân, từng chút áp trở về trong cơ thể.
Pháp lực càng đề thăng, sự hiểu được đối với thiên địa nguyên lực càng bén nhạy.
Nguyên anh tu sĩ tầm thường, là hiểu trước đại thế, lại hiểu được hóa thần bình cảnh, cuối cùng sau khi hóa thần hiểu được thần ý. Nhưng Ninh Phàm, vừa lúc này vừa khéo ngược lại.
Trước buổi đấu giá, chuyện còn lại chỉ có hai thứ!
Thứ nhất, ngưng xuất kiếm chỉ đệ nhị chỉ!
Thứ hai, luyện hóa Tướng Ngân chi linh trang!
Bàn tay của hắn, đặt trên cả vùng đất, thi triển trừu hồn thần thông.
Chẳng qua là lần này, hắn rút ra không phải là đảo hồn, mà là kim mạch linh lực của nửa tòa tiên đảo!
Đánh bại Thạch Binh! (2)
Hoan hợp tiên đảo cũng không lớn, lấy tu vi của hắn, đủ có thể rút lấy lực lượng của nửa đảo!
Kim linh lực cuồn cuộn, dọc theo tay phải của Ninh Phàm, nhập vào trong cơ thể của hắn, thật giống như muốn xanh bạo thân thể của hắn.
Giờ khắc này, cả tòa Hoan Hợp tiên đảo đại loạn, vô số lão quái tất cả phát hiện, linh khí của Hoan Hợp tiên đảo, một thoáng trở nên mỏng manh dị thường!
Mà chỉ có tu sĩ cấp hóa thần cấp mới có thể cảm ứng được, hẳn là có người lấy trừu hồn chi thuật, rút đi linh khí khắp hòn đảo!
Là ai? Ai có thể nắm giữ trừu hồn chi thuật!
Hứa Như Sơn cùng Nghiêm Trung Tắc đều hóa thành khói xanh, bay tới không trung. Ninh Phàm từng hỏi được Hứa Như Sơn đồng ý, rút ra lấy lực của nửa hải đảo như vậy. Hai người họ hiển nhiên biết rõ, chuyện này hơn phân nửa là Ninh Phàm gây nên, tất cả âm thầm chấn kinh thủ đoạn của hắn.
Cũng trong lúc đó, còn có bốn vị hóa thần khác, mỗi người độn trên bầu trời mệnh mông, tuyết đen tê dại, đều là ánh mắt ngưng trọng.
Bọn họ cẩn thận tản ra thần niệm, dưới ảnh hưởng của nguyên từ chi lực, cố gắng từ trên đảo tìm ra cao thủ rút đảo hồn, nhưng không thu hoạch được gì.
Giờ phút này Ninh Phàm, đã sớm độn vào bên trong Nguyên Dao giới sau khi rút lấy linh lực của nửa đảo.
Thân ở tiểu thiên thế giới, há là ngoại giới hóa thần có thể dò xét chăng?
Trong Nguyên Dao giới, Ninh Phàm bị kim lực cuồn cuộn bao phủ, thật giống như thành một tên kim nhân.
Hắn hết sức đem kim linh lực đẩy vào ngón thứ hai của tay phải, lấy nó tu luyện ra kiếm chỉ đệ nhị chỉ.
Nhất chỉ, núi lở!
Nhị chỉ, trời sụp!
Kim nhân ngồi đàng hoàng ở đất, tất cả kim linh từ từ đẩy vào bên phải đỉnh ngón tay bên phải, làm cho trên một ngón tay đó, kim quang thật giống như mặt trời.
Kim lực đã đủ rồi.
Chẳng qua là kiếm chỉ đệ nhị chỉ này, Ninh Phàm lại vô luận thế nào cũng thi triển không ra.
Thật giống như có một đạo ngăn cản, trở ngại Ninh Phàm thi thuật.
Hắn trầm tư ngàn lần, nhưng rốt cuộc hiểu ra, có ít thứ không phải là muốn thì có thể suy nghĩ ra.
Sợ rằng mình không phải trong đấu pháp, mới có thể hoàn toàn hiểu ra chỗ tinh yếu của một chỉ này.
Ninh Phàm lệnh cho nữ thi thoáng lui xa, hắn tạm ngừng áp chế kim quang, chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một cái thạch ngẫu.
Hắn ngoắc tay, thạch ngẫu đón gió lớn lên, hóa thành Thạch Binh, hiện thân ra.
- Thạch Binh nghe lệnh!
Thạch Binh chưa thanh tĩnh, Ninh Phàm một tiếng ra lệnh, mang một cổ khí thế tuyệt mạnh, khiến cho trong mắt trống rỗng của Thạch Binh toát ra vẻ kinh dị.
- Khí thế thật là mạnh! Cơ hồ có thể so với hóa thần! Ngài vẫn còn là nguyên anh hậu kỳ, tại sao lại có khí thế mạnh như thế...?
Mà cơ hồ lập tức, Thạch Binh liền phát hiện địa phương chỗ người mình hẳn là một chỗ tiểu thiên thế giới. Vả lại tiểu thiên thế giới này tuy bị Ninh Phàm sửa đổi diện mục chưa phải là toàn bộ, nhưng có chút quen mắt.
- Đây là... Đây là Nguyên Dao giới của tiểu thư! Không thể nào! Nguyên Dao ngọc làm sao rơi vào trong tay ngài! Ngài làm gì tiểu thư rồi?
- Bắc Tiểu Man bình yên vô sự, mà ta giữ lời hứa với ngươi, thành Di Thế cung khách khanh đan sư. Cũng vào lúc Bắc Tiểu Man khó chịu, trị thương cho nàng. Ngọc này ta đoạt được từ trong tay của nàng, nhưng nàng không phản kháng.
Đùa gì thế, tự độc ngọc giản ở trong tay Ninh Phàm, Bắc Tiểu Man dĩ nhiên không dám phản kháng.
Thạch Binh dò xét một tia huyết dịch ở mi tâm. Huyết dịch ấy là máu của Bắc Tiểu Man, nó nhận chủ vì khôi lỗi do Bắc Tiểu Man lưu lại.
Thạch Binh cảm ứng với huyết dịch, phát hiện huyết dịch bình an vô sự. Thạch Binh mới vừa thoáng an tâm, dù vẫn nửa tin nửa ngờ đối với lời Ninh Phàm nói cứu chữa Bắc Tiểu Man, nhưng miễn cưỡng tin tưởng Ninh Phàm không hại Bắc Tiểu Man.
Ninh Phàm khẽ cau mày. Thạch Binh quả nhiên không phải là trung thành với hắn. Như vậy dùng nó, thật đúng là rất phiền toái.
Một khi thực lực mình hoàn toàn trên Thạch Binh, quả nhiên có thể trả lại nó.
Thạch Binh cuối cùng cũng không phải là trung thành với hắn.
Mà Bắc Tiểu Man, lại là đỉnh lô mình nhận định! Mình cho đỉnh lô lợi ích, không quan hệ!
- Cùng ta đánh một trận!
Ninh Phàm trong con mắt bên phải, ti thổ ma tinh chợt lóe. Một cổ ma ý ngập trời cuồn cuộn hiện lên, hóa thành một cái ma sơn hắc khí che trời. Mà Ninh Phàm lại đứng ở đỉnh của ma sơn đó.
- Cùng ta đánh một trận!
Ánh mắt của hắn mắt nhìn xuống Thạch Binh. Vào giờ khắc này, Thạch Binh với thân là đất đá, càng từ trên người Ninh Phàm cảm nhận được một tia uy áp không thể kháng cự.
Giờ khắc này trong mắt Thạch Binh, Ninh Phàm không phải là người, mà là một ngọn núi, một tòa ma sơn!
- Đây là ma ý! Nhưng rốt cuộc là mấy phẩm?! Không phải là bát phẩm, không phải là thất phẩm... Là lục phẩm! Người này lại trong thời gian ngắn ngủi không ngủ say, lĩnh ngộ lục phẩm ma ý hay sao?!
Lần trước, lúc Thạch Binh hóa thành thạch ngẫu, thì Ninh Phàm nguyên anh hậu kỳ. Nhưng lần này, Ninh Phàm đề thăng pháp lực không ít, quả nhiên tiếp theo, khiến cho Thạch Binh không cách nào tin, là Ninh Phàm rõ ràng người mang bát phẩm thần ý Vũ chi thần ý, rồi lại ngưng ra lục phẩm ma ý.
Dưới ma ý này, Thạch Binh thân núi đá run rẩy kịch liệt. Sơn chi thần ý của nó trước Ninh Phàm ma sơn chẳng đáng kể gì!
Thật giống như quân lâm!
- Cùng ta đánh một trận!
Ánh mắt của Ninh Phàm lãnh đạm. Hắn muốn mượn cùng Thạch Binh tranh đấu, lĩnh ngộ kiếm chỉ đệ nhị chỉ.
Ánh mắt này, làm thạch tâm của Thạch Binh vạn biến không sợ hãi, không thôi chấn động.
- Dạ!
Nó rốt cuộc tuân theo Ninh Phàm ra lệnh.
Chẳng qua là từ tâm mà nói, Thạch Binh cũng không cho rằng Ninh Phàm có thể thắng được mình.
Nó nhìn ra, Ninh Phàm lĩnh ngộ thể thuật thần thông, nhưng mà thần thông có lợi hại hay không, nó không biết được.
Nhưng Thạch Binh không cho rằng mình thất bại!
- Trời sanh ta chiến!
Nó từ chân ma sơn, thân thể hóa khổng lồ, khi hóa thành 700 trượng. Nó vốn cho là mình có thể phất tay chạm đến Ninh Phàm ở đỉnh ma sơn, nhưng chuyện xuất hiện khiến cho nó kinh dị.
Thân bình thường, nó đối mặt ma sơn là con kiến hôi.
700 trượng cự nhân chi thân, nó đối mặt ma sơn, rõ ràng càng cao lớn hơn so với ma sơn, nhưng khí thế, vẫn kém xa với ma sơn.
‘Bình!’
Khi Ninh Phàm há mồm khạc ra một chữ, Thạch Binh pháp tướng muốn hỏng mất!
- Đây là ma ý gì, đây là núi gì! Chỉ một ý niệm, làm thân thể khôi lỗi núi đá của ta bên bờ vực phá hỏng!
Thạch Binh hoảng sợ giật mình. Ma sơn này tất nhiên lai lịch cực lớn, thật giống như đế vương trong núi, không thể bức thị. Loại nhất niệm mạnh mẽ đó làm hỏng mất Thạch Binh, duy có một ít tam phẩm thần ý mới có thể đạt tới... Ma ý của ma sơn này, sở dĩ chỉ là lục phẩm, chỉ sợ bởi vì duyên cớ Ninh Phàm chưa hoàn toàn hiểu ra. Nếu Ninh Phàm hoàn toàn hiểu ra loại ma ý này, sợ rằng ma ý này có uy lực có thể so với tam phẩm, thậm chí cao hơn! Đánh bại Thạch Binh! (3)
Nếu hắn nhận không sai, ma sơn chi ảnh này, cực kỳ tương tự ma văn nó thực khắc cho Ninh Phàm.
Chẳng lẽ lúc mình khắc xuống 99 bút, một cái sơ sẩy, càng khắc ra một ma ý mạnh mẽ nào đó hay sao?
Giờ khắc này Thạch Binh không dám khinh thường Ninh Phàm.
Nếu trước đây, Ninh Phàm bắt giữ Thạch Binh, dựa vào là Điệu vong thuật, thì hiện giờ, hắn chỉ dựa vào ma ý, đủ để cư cao lâm hạ, trấn áp Thạch Binh.
Thạch Binh hiểu, sở dĩ mình không đến nỗi pháp tướng hỏng mất, là bởi vì Ninh Phàm hạ thủ lưu tình.
Nguyên anh hậu kỳ Ninh Phàm, hạ thủ lưu tình đối với mình hóa thần sơ kỳ khôi lỗi...
- Cùng ta đánh một trận!
Giờ khắc này, Ninh Phàm một bước bước ra, nhảy lên từ đỉnh ma sơn, mang ngón tay, chỉ một cái đè xuống.
Chỉ một cái, núi vỡ!
Dưới một ngón tay đó, vô số sơn nhạc nhập vào Nguyên Dao giới sụp đổ. Mỗi một ngọn núi sụp đổ, lực của một ngón tay càng mạnh.
Khi ma sơn chi ảnh sau lưng Ninh Phàm đều hỏng mất, hóa thành ma khí cuồn cuộn trở về một ngón tay, một ngón tay đó mang kiếm mang, đón cự nhân chi quyền của Thạch Binh, đặt trên quyền mang.
Thạch Binh vạn vạn không ngờ, Ninh Phàm càng không kích thích ra nhất chỉ kiếm mang, mà là trong chỉ lực, lấy thân thể tiếp xúc, nổ ầm trên quyền.
Trong ấn tượng của nó, thân thể của Ninh Phàm tuy mạnh, rốt cuộc chẳng qua là nửa bước ngọc mệnh, so với mình chân chính ngọc mệnh cao thủ, kém khá xa.
Huống chi mình hóa ra pháp tướng, mà Ninh Phàm vẫn là thân con kiến hôi tám thước.
Nhưng ngay trong lúc quyền chỉ chạm nhau, một tia ý băng sơn liệt địa, lại truyền tới từ một ngón tay nhỏ bé của Ninh Phàm. Trong tiếng nổ ầm, một cánh tay của Thạch Binh chấn động mạnh cả lên, thạch quyền to lớn, vì vậy nát bấy!
Cự nhân chi thân liền lùi lại mấy chục bước, đạp vỡ vô số núi sông, bấy giờ mới ổn định thân hình, trong mắt trống không đột nhiên cả kinh!
- Ngài đã đột phá ngọc mệnh cảnh rồi!
Không sai, người này nhất định đã đột phá ngọc mệnh cảnh, nếu không một kiếm chỉ này. Nhiều là làm mình thoáng kiêng kỵ, tuyệt đối không tạo thành uy hiếp.
Nhưng kết quả cũng là cự quyền mình hóa ra pháp tướng, nát bấy...
Này có thể nói Thạch Binh lần đầu tiên trong sự đụng chạm cùng Ninh Phàm thể thuật, nó đã thua thiệt rồi!
Ninh Phàm không trả lời Thạch Binh đặt câu hỏi, câu trả lời lộ vẻ dễ thấy.
Nếu hắn không có ngọc mệnh cảnh giới, tự sẽ không tự đại đến cùng Thạch Binh ganh đua cao thấp.
Kiếm chỉ đệ nhất chỉ, núi vỡ, là vận dụng thổ lực, đối với Thạch Binh vốn có khắc chế. Cộng thêm ma ý của Ma La sơn khắc chế, chỉ một cái khiến Thạch Binh bị thương, đó cũng không lạ!
- Ma La sơn... Núi này trong ma tộc, nhất định có lai lịch lớn... Như vậy, ta coi như hiểu ý tứ của Hứa Như Sơn rồi. Lão tặng ta Tướng Ngân chi giáp, cũng nói cho ta biết giáp này là vật của Cự Ma tộc Cự tôn. Dù chưa trực tiếp chiêu mộ ta, nhưng nếu ta muốn đề thăng uy lực của ma ý, nhất định cần biết rõ đường quanh ngõ tắc của Ma La sơn... Thạch Binh cũng không biết Ma La sơn, Cự Ma tộc lại biết... Nếu vào nội hải, Cự Ma tộc cũng không phải không thể đi...
Hắn hít một hơi thật sâu, rút người ra đạp trời, thu tâm tư, ánh mắt rơi vào đầu ngón tay.
Một chút kim quang kia vẫn không ngưng ra đệ nhị chỉ.
Không đủ, vẫn không đủ...
- Đánh lại!
Ninh Phàm thân hình nhảy lên một cái, chỉ lực núi vỡ. Hắn chỉ một cái, điểm trên người Thạch Binh.
Mà sau khi biết Ninh Phàm thành ngọc mệnh cảnh giới, Thạch Binh không dám khinh thường, thi triển hóa cấp phòng ngự thể thuật, với quanh thân ngưng ra thạch giáp màu lửa đỏ, nhất nhất ngăn cản tất cả toái nhạc kiếm chỉ.
Kiếm chỉ đệ nhất chỉ, cuối cùng giới hạn uy lực, không đủ để đánh nát thạch giáp màu lửa đỏ này.
Do mỗi người không dùng tới lá bài tẩy, Thạch Binh càng cùng Ninh Phàm, chẳng phân biệt được thắng bại, đánh một trận chính là một ngày một đêm.
Kim mang ở đầu ngón tay của Ninh Phàm, càng ngày càng sáng chói, nhưng thủy chung thiếu hụt một mồi dẫn, kích thích ra chỉ lực.
Đệ nhất chỉ toái nhạc, lấy sơn nhạc vỡ tan làm chỉ lực, hóa kiếm chỉ đả thương địch thủ.
Đệ nhị chỉ băng thiên, tất nhiên cần hỏng mất ông trời rồi, nhưng ông trời vô hình, làm sao có thể sụp đổ.
Làm sao mới có thể làm sụp trời...?!
Lại một lần nữa quyền chỉ chạm nhau, Thạch Binh cự nhân chi thân bị đánh bay mười mấy dặm, mà Ninh Phàm cũng thật giống như một viên pháo đạn, bị phản chấn mà bay.
Hắn liền lùi lại ở bầu trời mênh mông, khi lui đến hải vực, hắn rốt cục ổn định thân hình.
Một ngày khổ chiến, hao tổn không nhỏ, hắn cơ hồ tới cực hạn, mà Thạch Binh cũng không thoải mái. Thạch Binh không dùng tới lá bài tẩy, nó đường đường hóa thần, lại cùng Ninh Phàm ngang tài ngang sức giao chiến một ngày.
Lần đầu giao phong, Ninh Phàm cần giở hết thủ đoạn, mới có thể sống sót ba khí tức trên tay của Thạch Binh.
Nhưng hôm nay, chỉ cần Thạch Binh không dùng tới Thất Sát quý thuật được Bắc Tiểu Man ban cho, chỉ dựa vào thân thể, muốn bại đi Ninh Phàm sẽ khó khăn!
Tốc độ đề thăng thực lực của người này quá nhanh, cứ theo cái đà này, không được bao lâu, mình không còn là một địch thủ thích hợp của Ninh Phàm!
- Chu Minh, ngài rất lợi hại! Có thể cùng ta giao chiến đến đây, dựa vào ngọc mệnh cảnh thân thể, ngài có thể cùng ngoại hải hóa thần chu toàn. Nhưng ngài đánh bại không được ta, ngài thậm chí không đắc tâm ứng thủ hóa cấp thể thuật... Nếu ta thi triển Thất Sát quý thuật được tiểu thư truyền lại, ngài tất bại!
...
Ninh Phàm hiểu rằng Thạch Binh nói là sự thật, chính bởi vì thiếu hụt hóa cấp thủ đoạn, hắn mới có thể phí nhiều khổ tâm, tu luyện kiếm chỉ đệ nhị chỉ.
Hắn nhìn một chút kim mang ở đầu ngón tay, hắn trầm mặc không nói.
Hắn không hề cố ý theo đuổi đệ nhị chỉ nữa, ngược lại hắn đứng trên hải vực, gió biển thổi qua, suy tư.
Hắn suy tư, phải mà sao với trời?
Một ngày đánh nhau chết sống, hắn mơ hồ hiểu ra, chỉ tiêu mình tìm ra ngày qua, là toái thiên, là chỉ một cái trời sập!
Con mắt bên phải chợt động, trên mặt biển, ma ý hóa thành một cái ma sơn hắc khí ngập trời.
Ninh Phàm đứng ở đỉnh núi, hắn tản đi pháp lực, khí thế, tâm như chỉ thủy.
Hắn bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn bầu trời, mơ hồ hiểu cái gì đó, lại sai một ly, trật ngàn dặm.
Trời vốn vô hình, sao có thể sập...?
Nhìn thấy bầu trời mênh mông ở đỉnh đầu, lại không sờ tới sự mạch lạc trong đó.
Hắn không nóng nảy, ngược lại tĩnh tâm xuống, đem từng tia mạch lạc trong đầu ngộ ra.
Hắn nhìn mặt biển phẳng lặng xa xa vô tận, chợt trong đầu cảm xúc.
- Biển này, ít đi chút gì...?! Trời này, ít đi chút gì...?!
Nguyên Dao giới là thế giới đen nhánh. Tuy có sao lốm đốm đầy trời, lấp lánh rực rỡ, nhưng vẫn là đen nhánh.
Nước biển như mực, hóa thành một tia lĩnh ngộ, ở trong lòng Ninh Phàm, nhanh chóng lớn mạnh.
Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn bầu trời!
- Trời vốn vô hình, nhưng làm sao dung vật?! Chỗ của ngôi sao, chính là trời! Nhưng ngôi sao, không đủ... Chỗ của ánh trăng, chính là trời, nhưng trăng cũng không đủ... Trong nhật nguyệt tinh, tôn giả nhất là nhật. Mặt trời này có thể đại diện trời...