Mục lục
[Dịch] Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở vùng đất Tây Mạc này, có một truyền thuyết, không ai biết lai lịch của truyền thuyết này, tóm lại, qua nhiều năm tháng, nó dần dần làm cho tất cả bộ lạc trong Tây Mạc đều ghi nhớ chặt chẽ, và được ghi lại trong điển tịch của từng bộ lạc, đời đời tương truyền.

Nhưng có lẽ thời gian trôi qua đã quá lâu, lâu đến nỗi rất nhiều người đã muốn quên mất truyền thuyết này, không phải là bọn họ không biết, mà là đã quên…

Trong truyền thuyết, tại thật lâu thật lâu trước kia, Tây Mạc không phải mặt đất, mà là một mảnh hải dương. Vùng biển này tồn tại ba mươi ngàn năm, lúc này nó mới biến mất, lộ ra mặt đất ở phía dưới, vào khoảng thời gian đó, Tây Mạc... Không gọi là Tây Mạc, tên của nó là Tây Hải.

Vùng biển này có màu sắc không giống với Thiên Hà Hải, màu sắc của nó là màu tím, diệt sạch tất cả sinh mệnh, ngăn cách tất cả linh khí, giống như vùng cấm của sinh mệnh.

Nó cùng Thiên Hà Hải cách nhau một khu vực, giống như cả hai vùng biển đều cố ý không dung hợp cùng một chỗ.

Tại trong truyền thuyết này, Tây Hải ở năm đó cũng không phải là không có mặt đất, có một khu vực như thế, đó là lục địa duy nhất nối liền một chỗ với Nam Vực, nơi đó... hiện nay chính là Mặc Thổ.

Mặc Thổ có địa thế rất cao, loại độ cao này, bình thường thì tu sĩ sẽ không chú ý đến, nhưng trên thực tế, địa thế Mặc Thổ là chỗ cao nhất của cả Tây Mạc, thậm chí là của cả Nam Vực. Cao đến nỗi có khi Tây Mạc trở thành biển, thì Mặc Thổ...vẫn tồn tại như cũ.

Trong truyền thuyết, thật lâu thật lâu trước kia, tại trước lúc tồn tại Tây Hải ba mươi ngàn năm, thì Tây Mạc, từng giống như mặt trời ban trưa, tồn tại tài nguyên phong phú, sở hữu linh khí nồng đậm. Nhưng khi đó, một cơn mưa hạ xuống nhiều năm liên tục, đó là cơn mưa màu tím, nước mưa không tan ra trên mặt đất, mỗi khi hạ xuống một giọt, chúng đều tồn tại ở trên mặt đất.

Dần dần, nước mưa tích góp lại tạo thành dòng suối, sau đó trở thành hồ nước, cho đến khi nó trở thành biển.

Cơn mưa màu tím này dừng ở trên người có sinh mệnh thì có thể làm tắt ngọn lửa sinh mệnh của người đó, có thể ngăn cách tất cả linh khí. Khiến cho tất cả trận pháp mất đi tác dụng, làm cho tu sĩ khó có thể sinh sống, làm cho trời đất lâm vào một mảnh hủy diệt.

Vô số thực vật bị chết. Vô số mãnh thú trở thành hài cốt, vô số sinh mệnh... chạy về phía cuối con đường của sự sống. Đây là kiếp nạn, đã từng xảy ra ở vùng đất Tây Mạc, đối với tất cả những bộ lạc có sinh mạng mà nói, đó là đại kiếp nạn của trời đất!

Chuyện này, chính là truyền thuyết tồn tại trong từng bộ lạc.

Giờ phút này, thân thể đại tế tự của Ngũ Độc đại bộ run run, vẻ mặt lão tái nhợt, chậm rãi giơ tay lên, tiếp được một giọt mưa màu tím, kinh ngạc nhìn nó. Lão rõ ràng cảm giác được, tu vi của lão, tại trong phạm vi một giọt mưa này, giống như biến mất.

Thân thể lão càng run run lợi hại hơn, trong mắt của lão lộ ra vẻ sợ hãi, lão cúi đầu, nhìn mưa trút xuống cả vùng đất. Rõ ràng trên mặt đất có máu, rõ ràng có chỗ tồn tại khe nứt, nhưng những giọt mưa này... lại như trống rỗng trôi nổi, không rơi vào trong đó, cũng không hòa tan cùng máu.

Sắc mặt của đại tế tự đã là trắng bệch. Lão hô hấp dồn dập.

- Chuyện này... không có khả năng...

Lúc lão thì thào thì cũng có một chút tu sĩ Nguyên Anh trong Ngũ Độc đại bộ kia, giây lát giống như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt đều biến đổi. Đồng loạt nhìn về phía màn mưa màu tím.

Giờ phút này, thân thể Triệu U Lan lảo đảo, lui ra phía sau vài bước, ngơ ngác nhìn mưa, nàng cũng đã nghĩ đến.

Trong cái chớp mắt này, trong ngũ bộ, tộc công Ô Binh bộ cũng kinh ngạc nhìn cơn mưa màu tím, dần dần vẻ mặt ông ta hoàn toàn biến đổi. Loại biến hóa này, vượt qua sự tuyệt vọng đối với sống chết của bộ lạc, vượt qua tất cả.

- Kiếp nạn.

- Tây Mạc đại kiếp nạn…

- Trong truyền thuyết, Tây Mạc một lần nữa biến thành Tây Hải, đại kiếp nạn có thể hủy diệt tất cả sinh mệnh đang tồn tại!!

Thân mình đại tế tự của Ngũ Độc đại bộ, lui ra phía sau vài bước, giờ khắc này, cái gì chiến tranh, cái gì danh ngạch, tất cả việc ích lợi, toàn bộ đều không còn quan trọng.

Lão không chút do dự phát động truyền tống, để nghiệm chứng trận mưa tím này là giả, nhưng lúc trước truyền tống trận còn có thể sử dụng, nhưng bây giờ... Mặc cho vận chuyển trận pháp này như thế nào, đều không thể phát ra chút lực để truyền tống, giống như nó bị ngăn cách, mất đi hiệu quả.

Một màn này, hóa thành tiếng nổ vang, quanh quẩn trong đầu óc của đại tế tự của Ngũ Độc đại bộ.

- Rời đi, bộ lạc phải rời khỏi khu vực bắc bộ của Tây Mạc, thoát khỏi vùng đất thấp nhất. Nơi này sẽ là nơi sớm nhất trở thành Tây Hải, bộ lạc phải rời đi, phải di chuyển xuống phía nam, đến chỗ... nối liền với Nam Vực - Mặc Thổ!!

Đại tế tự của Ngũ Độc đại bộ thì thào mở miệng, giờ phút này mưa càng lúc càng lớn, đã có tu sĩ nhận thấy được, linh khí trong trời đất đang lấy tốc độ cực nhanh, càng ngày càng loãng ra. Một màn này, lập tức làm cho toàn bộ tộc nhân Ngũ Độc đại bộ biến đổi vẻ mặt.

- Mặc Thổ... Mặc Thổ!! Ta đã hiểu ra!!

Thân thể đại tế tự Ngũ Độc đại bộ chấn động, mở to mắt, hô hấp dồn dập lên.

- Ta đã hiểu ra, nhiều năm trước kia, ở Tây Mạc có ba Lão Tổ Trảm Linh tồn tại ở ba bộ lạc siêu cấp lớn, bọn họ liên hợp cùng một chỗ, xâm nhập Mặc Thổ, lại ở trên Mặc Thổ thành lập không ít thế lực.

- Thậm chí không sợ va chạm Nam Vực, phát động chiến tranh, hơn nữa sau khi chiến tranh qua đi, bộ lạc của bọn họ, còn có rất bộ lạc phụ thuộc vào bộ lạc của bọn họ, đều di chuyển đến Mặc Thổ!

- Lúc ấy chúng ta đều cho rằng, bọn họ là muốn ở trong Mặc Thổ vòng ra một khu vực, để thuận tiện tiếp xúc cùng Nam Vực, có lẽ tồn tại rất nhiều mục đích chính là vì nguyên nhân này.

- Nhưng hiện nay, ta hiểu được!

Đại tế tự Ngũ Độc đại bộ thì thào, hô hấp của lão càng trở nên dồn dập.

Ba cái bộ lạc siêu cấp lớn này, thật ra là bọn họ đã sớm biết được kiếp nạn buông xuống, cho nên bọn họ đi trước chiếm cứ Mặc Thổ. Như vậy hiện nay, vô luận là ai muốn đi Mặc Thổ, đều cần bọn họ đồng ý!!

- Không đánh mà thắng, trực tiếp khống chế tình hình của Tây Mạc, sử dụng kiếp nạn này, nắm giữ vận mệnh sinh tử của ngàn tộc Tây Mạc!

Ánh mắt đại tế tự của Ngũ Độc đại bộ lộ ra vẻ lo lắng.

- Mặc Thổ rất nhỏ, không thể tiếp nhận tất cả các bộ lạc trong Tây Mạc, nếu không vào được... Thì toàn tộc không thể nghi ngờ là hẳn phải chết, Ngũ Độc đại bộ ở bắc bộ, cự ly này càng xa…

- Toàn bộ tộc nhân Ngũ Độc đại bộ nghe lệnh, lập tức rời khỏi nơi này, không tiếc bất cứ giá nào, triển khai tốc độ nhanh nhất, mau trở về bộ lạc!

Đại tế tự Ngũ Độc đại bộ mạnh mẽ mở miệng, giờ phút này là thời điểm cần tranh thủ thời gian, so với nó, chiến tranh cùng tàn quân Ô Thần này lập tức liền bé nhỏ không đáng kể. Thậm chí giờ phút này lão còn đang hối hận, vì sao phải khởi xướng trận chiến này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK