- Tu... Tu vi của ngươi!
Hàn Bối kinh hãi, sau khi phát hiện được tu vi của Mạnh Hạo, thì chấn động trong lòng nàng càng vượt xa trước kia. Mạnh Hạo trước mắt mình, lại là Nguyên Anh đại viên mãn.
Nàng biết rõ ràng, cho dù là đạo tử của tông môn, gia tộc ở Nam Vực, hiện giờ mấy người có tu vi cao nhất, cũng chỉ đến Nguyên Anh sơ kỳ, trung kỳ mà thôi. Chỉ có đạo tử của Vương gia Vương Lệ Hải, ẩn giấu quá sâu, đến nơi này mới bộc lộ, là một Nguyên Anh hậu kỳ duy nhất.
Cái này cũng đã định, một khi ra ngoài, một khi truyền khắp Nam Vực, Vương Lệ Hải cũng sẽ thành đệ nhất nhân trong thế hệ đồng lứa, chấn động cả Nam Vực.
Nhưng hiện giờ, sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, chấn động của Hàn Bối đã không thể hình dung.
Ánh mắt Mạnh Hạo dừng lại trên người đàn ông áo trắng đang có vẻ kinh hãi, thậm chí có phần phức tạp. Nhìn vẻ mặt gần như giống hệt Vương Đằng Phi, Mạnh Hạo liền biết được thân phận của người này.
Ca ca của Vương Đằng Phi, đạo tử Vương gia, năm đó trong truyền thừa Huyết Tiên, đã giả chết!
Vương Lệ Hải!
Mạnh Hạo lúc này, đã không còn là kẻ mới bước vào Tu Chân giới như năm đó, đối với những đạo tử thiên kiêu của các tông môn gia tộc, hắn càng hiểu rõ hơn một chút. Tuy không thể hoàn toàn chính xác, vụn vặt không biết, nhưng đại khái, cũng hiểu được thế nào là đạo tử, thế nào là thiên kiêu.
Đạo tử và thiên kiêu, chỉ là một cách gọi, là một loại nhận biết thân phận, nhận biết này trong tông môn có thể là chứng minh thực lực, cũng là thể hiện cho bên ngoài biết về tương lai của tông môn.
Một tông môn có nhiều thiên kiêu, không thể nghi ngờ là sự phát triển trong tương lai có thể ước đoán được.
Còn về đạo tử, mà cách gọi vinh quang nhất trong một tông môn với mỗi một cảnh giới. Có thể nói đó là một tiêu chí ở bên ngoài với cả tông môn gia tộc khi tông môn gia tộc đối ngoại.
Đạo tử Nguyên Anh, đạo tử Kết Đan, đạo tử Trúc Cơ, mỗi một tông môn gia tộc, chỉ có ba đạo tử.
Đạo tử trong mỗi cảnh giới, chỉ có một người, đồng thời do thân phận đặc thù, dù là tông môn hay gia tộc, cũng đều phái ra cường giả trở thành người hộ đạo.
Với ngoại giới, đó là vinh quang vô hạn, thanh danh hiển hách, đủ để đại đa số tu sĩ hâm mộ không thôi.
Nhưng giữa các đạo tử, một khi trong một cảnh giới xuất hiện đến hai đạo tử, vậy thì cạnh tranh vô cùng tàn khốc. Bình thường, sau khi tấn thăng đạo tử, trừ khi người trước rút lui, nếu không rất khó tiếp tục giữ được thân phận. Cho nên, bên ngoài bọn họ quang vinh ngạo nghễ, nhưng bên trong, lại như nơm nớp lo sợ.
Muốn luôn giữ được thân phận đạo tử, muốn luôn có được tài nguyên tu hành vượt xa những người khác, thậm chí muốn trong tông môn hoặc gia tộc thu được quyền lực lớn hơn nữa, tất phải khiến bản thân đề cao nhanh hơn nữa, mạnh mẽ nhanh hơn nữa. Hơn nữa còn phải luôn duy trì thế mạnh so với cùng thế hệ, thậm chí là vượt qua cả tiền nhân.
Còn thiên kiêu, thì cạnh tranh càng tàn khốc hơn, bọn họ ở bên ngoài hưởng thụ vinh quang chỉ thấp hơn thân phận đạo tử, tài nguyên thu được từ gia tộc tông môn cũng chỉ thấp hơn một chút. Mà đồng dạng, để không bị đào thải, vì đào thải trong một thời gian nhất định không thể tấn thăng, vì sau khi tấn thăng phải tranh đoạt tài nguyên với cường giả cùng cảnh giới.
Tất cả mọi thứ, khiến cho thiên kiêu của các tông môn gia tộc, lúc ở trong tông môn gia tộc, cũng nơm nớp lo sợ, không thể không khiến bản thân mạnh lên.
Đương nhiên, quy củ của mỗi tông môn gia tộc không giống nhau, nhưng trên tổng thể, nhất định có cạnh tranh, nhưng chém giết lẫn nhau, lại tuyệt đối cấm.
Vương Lệ Hải, chính là đạo tử của Vương gia trong tam đại gia tộc Nam Vực. Gã tính cách ẩn nhẫn, trên đường tu hành thường không lộ tài năng, thậm chí mấy lần truyền ra bên ngoài chuyện chết giả. Trong Vương gia, gã chỉ là đạo tử Trúc Cơ, đến khi Kết Đan, liền mất đi thân phận đạo tử, nhưng sau nhiều năm nhẫn nhịn, gã một lần nữa xuất hiện, một lần đánh bại đạo tử Nguyên Anh của Vương gia, lập tức thế chỗ, chấn động cả Nam Vực.
Trong tay Mạnh Hạo cầm một ngọc giản, từ khi hắn quyết định đến nơi này, đã lấy ra ngọc giản, ghi lại cả quá trình, lúc này ánh mắt quét qua Vương Lệ Hải. Năm đó ngoài miệng giếng thượng cổ, hắn từng khiêu chiến đạo tử Vương gia trước mắt này, lúc này gặp lại, đối phương nhìn như bình thường, nhưng cảm giác năm tháng, đã mơ hồ xuất hiện trên người.
Bị Mạnh Hạo nhìn như vậy, tâm thần Vương Lệ Hải chấn động, thậm chí có phần run sợ, nếu không phải tính cách gã cứng cỏi, sợ rằng lúc này đã thất lễ rồi.
Gã nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, trong lòng không hề bình tĩnh. Gã nhận ra Mạnh Hạo, cũng nhớ tới trận chiến giữa hai người năm đó, trận chiến đó, gã thất bại.
Cả cuộc đời gã, chỉ có ba lần thất bại, cũng chính là thất bại đó, khiến gã càng thêm kiên định trong tu hành bao năm nay. Vốn dĩ cho rằng bản thân đã mạnh đến mức có thể quét ngang tất cả đồng bối, vốn cho rằng bản thân đã làm được, vượt trên tất cả đạo tử Nam Vực, trở thành đệ nhất nhân trong số đồng bối.
Nhưng hiện giờ, ngay khi nhìn thấy Mạnh Hạo, cảm nhận được tu vi của Mạnh Hạo, Vương Lệ Hải đã chấn động.
Niềm kiêu ngạo của gã như bị bóp vỡ, sự tự tin của gã, như bị nghiền ép, lúc này gã hít sâu một hơi, chắp tay vái Mạnh Hạo một cái.
- Nhiều năm không gặp, Mạnh huynh vẫn phong độ như xưa.
Hàn Bối ở bên cạnh, hít thở gấp gáp, lúc này mới hơi bình tĩnh lại. Nhưng trong đầu nàng, từng hình ảnh năm đó tiếp xúc với Mạnh Hạo, bất giác lại hiện lên, lần gặp đầu tiên, còn có trong Tống gia hai người gần như dán mặt vào nhau, rồi còn đủ sự việc khác, khiến cho Hàn Bối lúc này, hoàn toàn không thể bình tĩnh.
Mạnh Hạo đứng ở đó, trường bào màu xanh, vẻ mặt lạnh lẽo, nhìn Vương Lệ Hải hơi gật đầu.
- Đã là cố nhân, các ngươi đi đi.
Mạnh Hạo bình tĩnh nói.
Hàn Bối hít sâu một hơi, chắp tay vái chào, nhìn kỹ Mạnh Hạo một cái, đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt có vẻ dụ dỗ.
- Mạnh huynh vừa gặp mặt, đã bảo chúng ta rời đi, lẽ nào không muốn ôn lại chuyện cũ với tiểu muội sao. Cũng được, nếu Mạnh huynh yêu cầu, tiểu muội rời đi là được rồi.
Nàng nói rồi, che miệng cười, không hề nhìn Triệu Phương và Vương Lệ Hải, lắc mình một cái, giống như một con én rực rỡ lập tức rời đi.
- Mạnh huynh, chuyện vị Triệu đạo hữu của bộ lạc này thu được một bộ hài cốt đã lộ ra rồi, cho dù chúng ta có nhường nơi này, nhưng những người khác, khó mà nói được.
Giọng Hàn Bối vang lên, rất dịu dàng, như đã khôi phục khỏi sự kinh hãi lúc trước.
- Ngoài ra, Mạnh huynh, tiểu muội cũng có thể tặng huynh một tin, người Nam Vực đến nơi này có những ai, tiểu muội không rõ lắm. Nhưng tiểu muội biết có một người đi cùng tiểu muội tới đây.
- Cô ấy tên Hứa Thanh.
Giọng Hàn Bối, có một lực lượng kỳ dị, khi truyền thẳng vào trong đầu Mạnh Hạo, thì nàng đã mang theo tiếng cười rộ lên rời đi.
Đôi mắt Mạnh Hạo nheo lại, không hề nói gì, mà nhìn về phía Vương Lệ Hải.
Vương Lệ Hải nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, ánh mắt hai người va chạm giữa không trung, trong đôi mắt Vương Lệ Hải đột nhiên bộc lộ chiến ý nồng đậm.
Đăng bởi: admin