- Còn mười hai canh giờ.
Mạnh Hạo nhìn về ngọn núi thứ tư xa xa, ánh mắt nhìn lên đỉnh núi, tiếp tục lao đi.
Lại năm canh giờ nữa, khi Mạnh Hạo đi hết một nửa khoảng cách giữa ngọn núi thứ ba và thứ tư, một tiếng nổ vang từ xa bỗng nhiên truyền tới. Vì xung quanh yên lặng, âm thanh này truyền đi xa hơn một chút, lúc đến tai Mạnh Hạo, có phần hơi nhỏ, nhưng hắn vẫn lập tức phát hiện.
Ngay khi âm thanh truyền ra, có từng đợt thần thông thuật pháp dao động, khuếch tán tới đây, cho dù rất yếu, nhưng trong đó, Mạnh Hạo lại cảm nhận được khí tức như đã từng biết.
Bước chân hắn dừng lại, cau mày, sau khi cẩn thận cảm nhận, càng cau chặt mày, vì khí tức này, hắn đã nhớ ra là ai.
- Vân Thiên đại bộ, Triệu Phương.
Mạnh Hạo nhìn về phía xa, trong mắt lộ vẻ suy tư, lúc này chỉ còn bảy canh giờ là kết thúc cảnh giới thứ nhất.
Mà từ đây đến ngọn núi thứ tư, cũng phải mất năm canh giờ nữa, thời gian còn lại để Mạnh Hạo lên núi, chỉ có hai canh giờ, rất gấp, không thể lãng phí.
Mạnh Hạo có ý muốn tiếp tục lên đường, nhưng đi được trăm trượng, hắn đột nhiên quay người, đi về phía khí tức Triệu Phương truyền lại, vẻ mặt hắn lạnh lẽo. Nếu lúc xưa hắn đã hứa với Vân Thiên Lão Tổ, đôi bên tồn tại giao dịch, hắn giữ lời hứa thế nào, thì đối phương cũng sẽ tuân thủ y như thế.
Không có ai giám sát, việc này ở trong lòng.
Mà làm người, rất nhiều lúc, chính là nói đến không thẹn với lòng.
Tốc độ Mạnh Hạo cực nhanh, chỉ cần thời gian nửa nén hương, đã nhìn thấy trong phế khu không xa, có hai tu sĩ đang chém giết.
Một người trong đó, chính là Triệu Phương. Gã rất chật vật, vẻ mặt tức giận, quần áo dính máu, vẻ mặt trắng bệch, rõ ràng là đã bị thương.
Mà người đấu pháp với gã, là một người đàn ông mặc trường bào trắng, mái tóc dài ngang vai, thân thể cao gầy, vẻ mặt tuấn tú, còn có khí chất đủ để bất cứ cô gái nào cũng phải liếc nhìn. Bên người tên kia còn có ba thanh phi toa, bay lượn như cầu vồng, có vẻ sắc bén, khiến cho người này càng có vẻ phiêu dật.
Nơi này không phải chỉ có hai người, sau lưng người đàn ông áo trắng mười mấy trượng, còn có một cô gái mặc đồ tím. Cô gái này cười thản nhiên, rất xinh đẹp, đặc biệt là vẻ khôn khéo giữa chân mày, khiến cho cô gái thoạt nhìn, như người thất khiếu linh lung, đa mưu túc trí.
Cô cười nhìn hai người đấu pháp, không hề ra tay, nhưng ánh mắt lúc liếc qua người áo trắng, có một chút thâm ý, tuyệt đối không phải ái mộ, mà có một hàm ý khác.
- Nơi này là địa điểm ký thân Vân Thiên đại bộ ta ghi lại, các ngươi cướp đoạt như vậy, ép người quá đáng!
Lại một tiếng nổ vang lên, Triệu Phương phun máu tươi, lảo đảo lui lại, nhìn chằm chằm thanh niên áo trắng trước mặt, sát cơ trong mắt mạnh mẽ. Đúng như gã nói, nơi này là Vân Thiên đại bộ gã phát hiện, nhưng đến lúc này, khi gã vừa mới tìm thấy, lại lập tức bị hai người nam nữ này ra tay đả thương.
Ý định chiếm cứ nơi này, cực kỳ rõ ràng. Nếu không phải cô gái kia ở ngoài đánh lén một phát rồi không ra tay nữa, thì bản thân lúc này sợ rằng sống chết khó nói rồi.
- Vật của Yêu Tiên Tông, không có chủ, ngươi đã nói Vương mỗ cướp đoạt, vậy thì để ta đoạt luôn đi.
Người đàn ông áo trắng dửng dưng nói, nhìn Triệu Phương một cái, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng và coi thường.
- Cút ngay, nếu còn ra tay, ta sẽ giết ngươi.
Trong Vân Thiên đại bộ, tư chất Triệu Phương là tốt nhất, Yêu Tiên cổ tông, cơ duyên tuy quan trọng, nhưng tư chất cũng rất quan trọng. Tư chất càng cao, càng dễ minh ngộ công pháp truyền thừa.
Triệu Phương được kỳ vọng rất cao, vốn là Nguyên Anh trung kỳ, trước khi đến đây, được Lão Tổ trong bộ tự mình ra tay, không tiếc thuật pháp, tạm thời nâng gã lên trình độ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, có thể duy trì trong thời gian ba tháng.
Hài cốt nơi này, cũng không phải đệ tử nội môn tầm thường, mà là thân phận hiếm thấy, đã đặt nửa chân vào hạch tâm. Vì bộ hài cốt này có trưởng bối là một đệ tử hạch tâm của Yêu Tiên Tông.
Mối quan hệ này, là lần trước khi Vân Thiên đại bộ đi vào, khó khăn lắm mới mò ra.
Đôi mắt Triệu Phương đỏ ngầu, nhưng người đàn ông trước mặt, là Nguyên Anh hậu kỳ chân chính, bản thân là được mạnh mẽ đề thăng, chỉ có thể miễn cưỡng đấu một trận. Nhưng đối phương pháp bảo rất nhiều, bản thân căn bản không phải đối thủ.
Huống hồ còn có cô gái kia ở bên cạnh, tuy chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng lại cho Triệu Phương cảm giác uy hiếp còn lớn hơn. Cảm giác này vô cùng kỳ lạ, khiến gã rất kinh hãi.
Ngay lúc Triệu Phương nghiến răng, chỉ có thể uất ức lựa chọn rời đi, đột nhiên, phía xa có tiếng xé rách không gian, nhanh chóng tới gần. Ngay sau đó cát bụi xung quanh bay lên, mơ hồ phát ra uy áp, trong khoảnh khắc liền khiến người đàn ông áo trắng biến sắc, ngẩng đầu, nheo đôi mắt lại.
Ngay cả cô gái áo tím, cũng kinh hãi, giơ tay lên che trán, ánh mắt không chớp nhìn qua.
Triệu Phương ngây ra, gã lập tức nhìn thấy trên không trung, có một làn khói xanh, trong đó lấp loáng một vầng trăng đen, đang tới đây với tốc độ cực nhanh.
Ngay khi nhìn rõ vầng trăng đen, Triệu Phương đột nhiên vô cùng mừng rỡ. Trước khi tới, Vân Thiên Lão Tổ từng truyền âm với gã, nói rằng ở Yêu Tiên cổ giới, thời điểm thích hợp thì Mạnh Hạo sẽ giúp đỡ.
- Kính xin Mạnh huynh trợ giúp ta!
Gần như ngay khi Triệu Phương cất lời, vầng trăng kia xuất hiện cách ba người mấy chục trượng, vầng trăng biến mất, khói xanh biến mất, chỉ còn Mạnh Hạo mặc bộ đồ xanh đứng đó, lạnh lùng nhìn ba người.
Đồng thời, cô gái áo tím sau khi nhìn rõ Mạnh Hạo, liền trợn tròn mắt, có vẻ không thể tin tưởng, càng không thể tưởng tượng nổi, thậm chí thân thể nàng xuất hiện sự rung động và hoảng hốt mạnh mẽ hiếm thấy.
- Mạnh... Mạnh Hạo?
Nàng hít sâu một hơi, thất thanh nói, trong đầu ầm vang, giống như sóng cuộn trào.
Người đàn ông áo trắng nhìn rõ Mạnh Hạo, cũng ngây ra, cảm thấy có phần quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu. Sau khi nghe lời nói của cô gái bên cạnh, y đột nhiên nghĩ ra đối phương là ai.
Trong lòng Triệu Phương căng thẳng, gã không ngờ hai bên lại biết nhau.
Vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt Mạnh Hạo dừng lại trên người cô gái áo tím, hơi ngưng lại, rồi mỉm cười.
- Hàn Bối đạo hữu, đã lâu không gặp, vẫn phong độ như xưa.
Cô gái áo tím kia, chính là Hàn Bối của Thanh La Tông, cô gái tinh quái năm đó. Cô hít thở rất gấp, đến khi nghe được lời nói của Mạnh Hạo, vẫn còn không thể tin tưởng.
- Thực sự là ngươi?
Hàn Bối khó mà tin vào đôi mắt của mình, đối với Mạnh Hạo, ấn tượng của cô năm đó cực kỳ mạnh. Mạnh Hạo trong ký ức của cô, liên tiếp sáng tạo ra kỳ tích, cho dù là chuyện phương đỉnh trong phúc địa thượng cổ của Thanh La Tông, hay là sau đó Mạnh Hạo đến Thanh La Tông với tư cách Đan Đỉnh đại sư. Còn cả sau đó trong Vãng Sinh động, giết đạo tử Lý gia, giết người Quý gia, thậm chí dẫn đến biến hóa của cả Nam Vực.
Từng việc làm năm đó đều khiến Hàn Bối kinh hãi, tuy rằng đã qua nhiều năm, nhưng ấn tượng của cô vẫn cực kỳ mạnh. Về những chuyện này, cũng có liên quan rất lớn với sự nhắc nhở và phán đoán của hồn phách Lão Tổ Hàn gia năm đó.
Đăng bởi: admin