Mạnh Hạo trầm mặc, ôm quyền bái một bái thật sâu với đại trưởng lão trước mặt, trong nụ cười hiền hòa của đại trưởng lão, Mạnh Hạo rời khỏi đại điện, đi ra bên ngoài.
Khi cả đại điện chỉ còn lại một mình đại trưởng lão, sự hiền hòa trên mặt lão dần thu lại, hóa thành bình tĩnh, duy chỉ có sâu thẳm trong đáy mắt, là có một tia âm lãnh lướt qua, mà người ngoài không thấy được.
Khi xoay người, lão đi vào trong đại điện.
- Cảm ơn. Một âm thanh âm lãnh, bỗng nhiên vang vọng trong đại điện, đại trưởng lão bước chân chợt ngừng.
- Người ta giúp không phải ngươi, mà là tuân theo tộc quy, tất cả… là vì gia tộc!
Mạnh Hạo đi trong tổ trạch, hóa thành một đạo cầu vồng, trực tiến phóng thẳng về phía động phủ của hắn, không lâu sau, thì đã về đến động phủ, vừa bước vào sân, liền nhìn thấy Phương Tây mắt mở to, nhìn Bì Đống và Anh Vũ đang giằng co.
Mạnh Hạo có chuyện trong lòng, đi thẳng vào trong lầu các, khi khoanh chân ngồi xuống, hắn hai mắt chợt lóe, lấy hai Niết Bàn Quả từ trong túi trữ vật ra, mắt sáng lấp láy, ngưng thần nhìn vào.
- Bất ngờ ngoài dự tính… đại trưởng lão không ngờ thực sự trả lại vật này cho ta…
- Những lời mà lão nói trong đại điện, nghe ra không giống lời giả dối nhưng cảm giác của ta đối với lão, luôn cảm thấy người này… không hề giống như bộ dạng bên ngoài.
Mạnh Hạo không phải là đa nghi, mà là sau khi bước chân vào con đường tu hành, hắn không hề thuận lợi, nếu không phải cảnh giác mọi lúc mọi nơi, hắn không biết đã sớm vẫn lạc bao nhiêu lần rồi.
Nay tại Phương gia, Mạnh Hạo biết bên cạnh có nguy hiểm, bản thân hành xử như thường, một chút xíu bất cẩn, có lẽ sẽ xuất hiện nguy cơ sinh tử.
- Niết Bàn Quả này, nhất định có vấn đề! Mạnh Hạo hai mắt chợt lóe, hắn vẫn kiên định với phán đoán của bản thân về đại trưởng lão, không bị lời nói của đối phương làm thay đổi suy nghĩ, từ từ mở chiếc hộp ngọc trước mặt ra.
Uy áp nhè nhẹ từ trong hộp tràn ra, Mạnh Hạo nhìn hai quả nhỏ như nắm tay trẻ sơ sinh nhưng lại khô quắt bên trong, trầm mặc không nói.
Huyết dịch trong cơ thể tức tốc gia tăng tốc độ lưu chuyển, liên hệ giữa huyết mạch, khiến phán đoán của Mạnh Hạo, chậm rãi lung lay.
- Đây đích xác là Niết Bàn Quả, hơn nữa có thể dẫn động cảm ứng huyết mạch của ta, chúng… hẳn chính là thứ năm đó mọc ra trên người ta.
- Lẽ nào, thực sự là do ta đa nghi? Mạnh Hạo khẽ than một tiếng, trầm mặc, nhẹ nhàng lấy một quả Niết Bàn Quả đặt trước mặt, khi tay hắn chạm vào Niết Bàn Quả này, cảm ứng huyết mạch trong cơ thể càng thêm mãnh liệt, dường như khát vọng dung hợp Niết Bàn Quả này.
- Cần đủ linh dịch mới có thể khiến cho Niết Bàn Quả này khôi phục, tới lúc đó thì có thể dung hợp… Mạnh Hạo khẽ than một tiếng, khi đang định đặt trả Niết Bàn Quả lại trong hộp, thì bỗng nhiên, tay Mạnh Hạo chợt ngừng lại, hai mắt bỗng chốc chợt lóe tinh quang mãnh liệt.
- Không đúng, khí tức năm tháng của Niết Bàn Quả này, không phải mấy trăm năm!! Hắn hô hấp có chút dồn dập, chậm rãi nâng tay lên, đặt ở trước mặt, gắt gao nhìn vào, một hồi lâu sau, sắc mặt Mạnh Hạo dần sa sầm xuống.
Mạnh Hạo từng tu hành thần thông Tuế Nguyệt, đối với thời gian tồn tại thực tế của một vật, có một loại nhạy bén mà người bên cạnh không cách nào so bì. Niết Bàn Quả này cho dù khí tức suy yếu tới cực hạn, hơn nữa lại cất trong hộp ngọc, bảo tồn rất hoàn chỉnh, khiến khí tức năm tháng cơ hồ không thể phát giác, nhưng… Mạnh Hạo vẫn nhìn ra điểm manh mối.
Điểm này, cho dù là đại trưởng lão, chỉ e cũng không dự liệu trước được.
- Ta trái lại muốn xem xem, hai Niết Bàn Quả này, rốt cuộc đã cất giữ bao nhiêu lâu! Mạnh Hạo tay trái lập tức bấm quyết, Tuế Nguyệt pháp quyết đảo mắt tản ra, sau từng đạo lạc ấn, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra thôi diễn chi mang, như bóc tách từng lớp mạng che trên Niết Bàn Quả này.
100 năm, 200 năm, 300 năm...
Cho tới tận một canh giờ sau, Mạnh Hạo hô hấp dồn dập.
- Đã một vạn năm rồi! Mạnh Hạo giờ này có thể xác định, Niết Bàn Quả này văn bản không phải là hai quả thuộc về hắn, thời khắc này hàn quan trong mắt sáng rọi, sau khi hít sâu một hơi, Mạnh Hạo tiếp tục dùng Tuế Nguyệt thuật pháp tra xét thời gian tồn tại chính xác trên Niết Bàn Quả này.
Một vạn năm ngàn năm, hai vạn năm, hai vạn năm ngàn năm…
Nếu không phải Mạnh Hạo lúc này là tám thành Chân Tiên, tiên mạch trong cơ thể cung ngưng tụ được tám thành, nhất định sẽ không cách nào giúp hắn hoàn thành nhiều tuế nguyệt thuật pháp như thế này. Cho tới khi mặt trời lặn về tây, trăng sáng treo cao, thân thể Mạnh Hạo run lên bần bật, tu vi của hắn gần như tiêu hao toàn bộ, cuối cùng… đại khái phán đoán ra, tuổi tác thực sự của Niết Bàn Quả này.
- Vượt quá… mười vạn năm!
Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, thần sắc lộ ra vẻ khó tin, hắn lại nhìn Niết Bàn Quả còn lại, cảm giác hai quả này giống nhau như đúc!
- Đều vượt qua mười vạn năm!
- Đây không phải Niết Bàn Quả của ta, đây là Niết Bàn Quả của ai! Mạnh Hạo hai mắt sáng quắc, lúc này, hắn vô cùng kiên định với phán đoán của bản thân, đại trưởng lão, nhất định khong có thiện ý với bản thân mình.
- Vấn đề không phải ở linh dịch, cũng không phải ở những lời lão nói, mà xuất hiện ở…. trên Niết Bàn Quả mà trước đó trong mắt ta không có vấn đề gì nhất! Mạnh Hạo thần sắc lập tức âm trầm.
- Lúc này nghĩ lại, trong lời nói trước đó của lão, đã nhiều lần xem như ân cần nói ra, bảo ta mau chóng dung hợp Niết Bàn Quả này, câu nói này…. Có vấn đề lớn! Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe, hắn hiện tại gần như có thể kết luận, nếu bản thân dung nhập hai Niết Bàn Quả này, nhất định gặp nguy cơ sinh tử.
Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, sau khi thu lại Niết Bàn Quả vào trong hộp ngọc, lập tức ra khỏi lầu các, ngăn cản việc đấu pháp giữa Phương Tây với Bì Đống và Anh Vũ.
- Phương Tây, trong gia tộc, ngươi có nghe nói, còn có ai đã từng sản sinh ra Niết Bàn Quả không?
Phương Tây mặt đầy mệt mỏi, nhưng trong mắt lại có tia chấp nhất thậm chí hưng phấn, khi nghe thấy câu hỏi của Mạnh Hạo, liền ngẩn ra một chút.
- Không có, chỉ có Niết Bàn Hoa, nhưng vô dụng, có thể sản sinh ra Niết Bàn Quả, chỉ có ngươi…. Ý, ta nhớ ra rồi, hình như đã từng nghe đồn, lão tổ đời thứ nhất của Phương gia ta trước đây, cũng từng xuất hiện Niết Bàn Quả, sao vậy? Phương Tây kinh ngạc hỏi.
Mạnh Hạo hai mắt chợt lóe, mỉm cười lảng tránh đề tài, trong lòng hắn một lần nữa cảm thấy có gì không đúng.
- Niết Bàn Quả của lão tổ đời thứ nhất, đó nhất định là chí bảo, sao có thể cho ta? Nhưng về mặt thời gian, Niết Bàn Quả này lại như cực kỳ cổ xưa, vượt quá mười vạn năm…
Mang theo nghi hoặc cho tới rạng sáng ngày thứ hai, hắn mới đi lòng vòng khắp tổ trạch Phương gia, quen biết được không ít tộc nhân, cũng đi tới không ít lầu các, nghiêm túc làm tốt một tộc nhân thất lạc nhiều năm, sau khi về nhà, việc nên làm là khát vọng tìm hiểu gia tộc.
Thoạt nhìn rất bình thường, không có đầu mối gì, những ngày này kéo dài tới sáu bảy ngày sau, Mạnh Hạo đối với Tông Sử Các, có một niềm hứng thú sâu sắc.
Trong đó, ghi chép lại lịch sử của rất nhiều gia tộc đã qua, đối với việc Mạnh Hạo thường xuyên xuất hiện tại đây, không ai cảm thấy bất ngờ. Nơi đây, ngọc giản nhiều như biển, ghi chép từng chuyện từng chuyện đã qua, chỉ có nhất đại lão tổ, lại rất ít ghi chép, thường thường chỉ có vài câu chữ miêu tả đơn giản.
Cho đến khi nửa tháng trôi qua, thậm chí đại trưởng lão cũng thiện ý gọi hắn tới, nhắc nhở phải mau chóng luyện chế linh dịch, dùng để dung hợp Niết Bàn Quả, Mạnh Hạo cuối cùng trong những ghi chép vụn vặt ở trong đầu, chỉnh đốn thành mồn phần tư liệu.
- Lục đại lão tổ, tu vi thông thiên, một ngày bế quan…. Bạo chết!
- Thập đại lão tổ, cũng bạo chết trong lúc bế quan!
- Còn có thập tam đại, thập lục đại lão tổ, gần như toàn bộ đều trong lúc bế quan bị…. bạo chết!
- Ngoài những điều này, mười vạn năm qua, thi thoảng còn có một số tộc nhân thiên kiêu trong gia tộc, trong lúc bế quan tử vong một cách kỳ lạ. Mạnh Hạo ngồi khoanh chân trong động phủ, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên những đầu mối tầm thường mà hắn phát giác ra được trong lịch sử và vô số ngọc giản đã xem trong những ngày qua.
Những điều này, vốn dĩ rất nhỏ nhặt tầm thường, lại vô cùng tạp nham, rất ít người có thể liên hệ xâu chuỗi chúng với nhau, nhưng Mạnh Hạo ở trong nguy cơ, sau khi điên cuồng nghiên cứu, cảm giác được một cỗ sát cơ mãnh liệt tràn ngập.
- Cho tới ba vạn năm trước, việc bạo chết như thế này mới giảm thiểu ở phạm vi lớn, tới nay, đã rất ít xuất hiện. Mạnh Hạo hai mắt chậm rãi mở ra, trong đó một tia hàn mang chợt lóe lên.
- Tiếp sau đó, ta lại phân biệt đi tìm kiếm những người đã bạo chết trước đó, trong ghi chép về cuộc đời bọn họ, đã tìm được một điểm chung, những người này, hoặc là đã từng tới Bảo Tháp Tổ, hoặc là đã lập được công lao, được Bảo Tháp Tổ ban thưởng.
- Đây là một điểm đáng ngờ, nhưng mười vạn năm qua, tộc nhân đạt được ban thưởn của Bảo Tháp Tổ rất nhiều, chỉ có những người này bạo chết, nói là điểm đáng ngờ, nhưng cũng rất miễn cưỡng.
- Cho đến… Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, sau khi lấy ra một ngọc giản, hai mắt hắn lộ ra hàn mang mãnh liệt.
- Cho đến, ba vạn năm trước, tộc nhân sau cùng bạo chết, ta trong ghi chép cuộc đời của một người con của hắn, tìm được một tin tức!
Trước khi người này bạo chết, từng nói với đứa con này, phải đi dung hợp vật của tiên tổ, người dung hợp vật này, không ai thành công, tất cả đều chết, nhưng có di ngôn của tiên tổ, nếu có người có thể dung hợp nó, thì có thể giải ra câu đó về huyết mạch Phương gia!
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, một lát sau lại mở mắt ra, ánh mắt hắn bình tĩnh, không hề có gợn sóng, cúi đầu nhìn hộp ngọc trong tay.
- Nếu ta không đoán nhầm, vậy thì những người bạo chết trong lịch sử Phương gia, bọn họ hoặc giả không phải toàn bộ, nhưng tuyệt đại đa số trong đó, nguyên nhân khiến họ bạo chết, chính là hai Niết Bàn Quả này!
Hai Niết Bàn Quả này, chính là… vật của tiên tổ!! Mạnh Hạo trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.
- Đại trưởng lão muốn ta nhanh chóng dung hợp, đây là muốn ta nhanh chóng bạo chết!
- Đại trưởng lão trước mặt rất nhiều tộc nhân, trả Niết Bàn Quả cho ta, để cho mọi người biết việc này, cũng không nói ra được cái gì, hơn nữa lại phát thệ thiên vị ta, thản nhiên tới cùng cực.
Mà ta nếu như chết trong lúc dung hợp Niết Bàn Quả, do xưa nay có không ít người chết trong lúc dung hợp, cho dù là bạo chết do dung hợp vật của tiên tổ, nhưng lão chỉ cần dùng lời nói dẫn dụ, lập tức sẽ khiến cái chết của ta, đều đổ lỗi chỗ Niết Bàn Quả.
Kể từ đó, không một sơ hở, ta chết, cũng là chết vô ích, nói không chừng, hắn còn tổ chức cho ta một tang lễ thật lớn… Mạnh Hạo khóe miệng nhếch lên nụ cười. Đăng bởi: admin