Một kiếm này, mái tóc Hàn Sơn, bạc đi một chút, bộ dạng cũng già đi. Một kiếm này, là Nhất Kiếm Ca y tự sáng tạo ra, người ngoài không nghe được, chỉ ngâm lên trong lòng, chỉ có bản thân mới có thể thưởng thức, chỉ có bản thân mới có thể nghe được.
Vì bài ca này, cả đời chỉ ngâm lên một lần, một lần chỉ ngâm một khúc, một khúc chính là một đời. Đây không phải là thiêu đốt sinh cơ, đây là đem tất cả cuộc sống, dung nhập vào trong ca khúc, trở thành bài hát của cuộc sống.
- Lựa chọn của ta năm đó, có rất nhiều mưu mô, cũng có nhiều chỗ không lý trí, như mê muội...
Hàn Sơn đi tới, lại một kiếm nữa, sau lưng lại ít đi một vạn phân thân, tất cả kiều nô xung quanh, đều hóa thành tượng băng, mà mái tóc y thì đã bạc trắng.
Đồng thời, khí thế của Hàn Sơn, vào giờ phút này, cũng dâng cao, trong bài ca của cuộc sống, tu vi của y, cuộc sống của y, tất cả nhưng gì y có, đều bạo phát trong khoảnh khắc này.
Mạnh Hạo không biết cảnh giới tu vi của Hàn Sơn, nhưng khoảnh khắc này, trong mắt Mạnh Hạo, sự mạnh mẽ của Hàn Sơn, như đã đạt đến một trình độ khiến hắn không thể tưởng tượng.
Cuộc sống, là thời gian một đời!
Cuộc sống, là mười kiếm của một đời!
- Sau này ta suy nghĩ ra, là vì triệu hoán vô hình của ngươi...
Hàn Sơn nhẹ nhàng nói, lúc đi về phía ngọn núi, chém ra kiếm thứ ba. Kiếm này đi tới, tất cả hàn sương đều không thể ngăn cản, đánh thẳng lên ngọn núi, khiến cho ngọn núi chấn động, khiến sắc mặt lão giả và đồng tử tái đi.
Về phần Hàn Sơn, mái tóc của y bắt đầu rụng, cơ thể bắt đầu già nua, không còn là trung niên, mà trở thành lão giả, da dẻ lỏng lẻo đầy những nếp nhăn, không còn vẻ hào hùng. Chỉ còn ý chí trong đôi mắt của y lại càng thêm kiên định, có sự chấp nhất không hề hối hận … cho dù bản thân có tử vong, cũng phải cứu được thê tử ra ngoài!
- Ta rất hối hận, đã dẫn Tuyết nhi tới nơi này... Ta vốn tính thu được sinh mệnh vĩnh hằng cùng với nàng ở nơi này...
Hàn Sơn nhẹ nhàng nói, kiếm thứ tư chém ra, ngọn núi chấn động, cái tên trên đó không ngừng tối đi, cung điện trên đỉnh núi, lại chấn động, xuất hiện vết rách.
- Hàn Sơn, ngươi muốn làm gì!
Lão giả có vẻ phẫn nộ, còn có phần dữ tợn, trong đôi mắt cũng lộ vẻ hung tàn, nhìn chằm chằm Hàn Sơn.
Mạnh Hạo im lặng, ở trong tượng băng, tay phải hắn đang nhanh chóng hấp thu hàn thổ xung quanh, tu vi khổng lồ đang trào dâng trong cơ thể hắn. Mạnh Hạo nhìn Hàn Sơn, từ trên người đối phương, Mạnh Hạo như nhìn thấy chấp nhất đủ khiến trời đất chấn động.
Chấp nhất này, giống như niềm tin.
- Chấp nhất của ta, là cái gì?
Mạnh Hạo lại im lặng.
- Chuyện xảy ra hôm đó, ta vĩnh viễn không thể quên đi...
Kiếm thứ năm của Hàn Sơn, như nối thông trời đất, hạ xuống đỉnh núi, cả ngọn núi chấn động, không phá tan tượng băng, nhưng lại lập tức chém xuống đồng tử kia.
Đồng tử không thể tin tưởng, thân thể đã trở nên lạnh lẽo, trước khi mất đi ý thức, nó nghe được một câu nói cuối cùng, giọng nói bình tĩnh khiến nó cho dù sắp chết cũng cảm thấy sợ hãi.
- Mà ta cũng đang suy nghĩ, vì sao ngươi muốn dẫn ta tới nơi này. Khi Nhất Kiếm Ca của ta đại thành, thì bốn phía xung quanh ta tuyết tung bay, thế giới của ta trở thành băng phong, tất cả nơi kiếm ta đi qua, tất cả đều trở thành hàn băng. Ta đã hiểu ra, ta nghĩ lại một chút ký ức...
- Ta, là Yêu Đế Sương Thổ!
Lúc Hàn Sơn nói, kiếm thứ sáu lại tới, chém thẳng vào đầu lâu của đồng tử, chấn động cung điện trên đỉnh núi, làm nứt cả đỉnh núi, mà bản thân y lúc này, cũng già đi rất nhiều, tử khí tràn ngập, cơ thể teo tóp lại.
- Nói một cách chính xác, ta là một phân thân của ông ta, vô số năm tháng trước, để tránh khỏi sự truy sát của Quý Tổ, ở trong hồng trần đời đời kiếp kiếp, cho đến đời này, ta mới ngộ ra.
Kiếm thứ bảy của Hàn Sơn, phát ra mạnh mẽ, đỉnh núi hoàn toàn tan vỡ, tất cả hóa thành hư vô, mà lão giả, cũng run rẩy, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
Cũng đúng lúc này, đỉnh núi tan vỡ, từ trên ngọn núi này, lại có hai con Yêu Linh Hồ Điệp, sinh ra từ trong sự tan vỡ của ngọn núi, bay lượn vòng quanh, đi về phía xa.
Không ai để ý tới hai con Yêu Linh Hồ Điệp này, Hàn Sơn không, Mạnh Hạo không, kẻ để ý chỉ có mình Chỉ Hương lúc này vẫn bị băng phong, đành yên lặng nhìn Yêu Linh Hồ Điệp bay đi.
- Ta không muốn biết mục đích của ngươi, ta chỉ muốn thê tử của ta quay về.
Kiếm thứ tám chém xuống, chém thẳng lên người lão giả.
Một kiếm này, lão giả như không có một chút tránh né và phản kháng, nhìn kiếm chém xuống, trước người lão đột nhiên mờ đi, một cô gái, đứng ở trước người lão, ngẩng đầu nhìn một kiếm này, cũng nhìn Hàn Sơn.
Bước chân Hàn Sơn dừng phắt lại, kiếm cũng dừng theo, thế giới trong mắt, tất cả đều biến mất, chỉ còn mình cô gái kia.
Cô gái đó không phải tuyệt đẹp, nhưng rất dịu dàng nhìn Hàn Sơn.
- Ta sẽ không đi với chàng, cũng không đi được. Ta là kiều nô, kể từ ngày đó, là kiều nô vĩnh viễn...
Cô gái nhẹ nhàng nói, vẻ mặt có vẻ mơ màng.
- Tiên Kiều lúc nào lại xuất hiện, hỏi quân ngày nào lại gặp nhau...
Cô gái lẩm bẩm, giọng nói nhẹ nhàng, lão giả sau lưng nàng biến mất, khi sắp biến mất, vẫn còn bình tĩnh nhìn Hàn Sơn.
- Thân là hồn của Tiên Kiều, có thể dung nạp tất cả kiều nô, chỉ cần ta bỏ qua đoạn ký ức này của bản thân, vậy sau khi ta chết đi, thê tử của ngươi, sẽ là hồn Tiên Kiều tiếp theo.
- Ta và ngươi không thù oán, tất cả, đều là sứ mệnh của chúng ta, khôi phục lại Đạp Tiên Kiều. Nguyên bản, ngươi mới là hồn Tiên Kiều tiếp theo, đây là nguyên nhân Yêu Đế đại nhân năm đó giấu ngươi đi, nhưng hiện giờ lại thành thê tử của ngươi.
- Sứ mệnh của ta đã kết thúc, nhưng không hoàn mỹ, nhiệm vụ của ta, là phụ trách tìm ngươi về, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng Yêu Đế đại nhân giao cho ta trước khi chết. Tìm ngươi về, để ngươi trở thành hồn Tiên Kiều.
Lão giả bình tĩnh nói, trong khi nói, thân hình dần dần tiêu tán.
Ngay khoảnh khắc lão biến mất, vẻ mơ hồ trong mắt cô gái hoàn toàn biến mất, lộ ra một khoảnh khắc tỉnh táo, nàng nhìn phu quân của mình, cũng nghĩ tới những ký ức trước kia. Nhưng nàng hiểu rằng, đây có lẽ là lần đầu tiên, sau khi bản thân lựa chọn trở thành kiều nô, trong cuộc đời vĩnh hằng, lại tỉnh táo như vậy.
Nàng cười thảm, nhìn Hàn Sơn.
- Giết thiếp đi, giải thoát cho thiếp...
Lời nói của nàng, truyền khắp bốn phương, sau khi Mạnh Hạo nghe được, nhìn thấy cảnh này, thở dài trong lòng.
Tỉnh táo, chỉ một khoảnh khắc, chỉ khoảnh khắc khi kiều nô biến thành hồn Tiên Kiều, kiều nô, mới có thể tỉnh táo một lần duy nhất trong đời, sau lần này, cho dù có ý thức, cho dù cũng có ký ức, nhưng đã không còn là chính mình.
Mà đã trở thành hồn của Đạp Tiên Kiều.
Tay phải Mạnh Hạo lúc này đang nhanh chóng hấp thu lực lượng sương thổ xung quanh, sương thổ gần như biến mất giữa thế gian, giống như vô tận tràn vào trong cơ thể Mạnh Hạo, khiến vòng xoáy trên tay phải hắn, đang dần dần ngưng tụ, chữ Thổ phát tán ánh sáng màu trắng, đang dần dần rõ lên.