Mục lục
[Dịch] Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn như thường, không tiếp tục đuổi giết Thiên Vân thượng nhân nữa, mà tỏ ra biết điều, ôm quyền hành lễ với Phương Thủ Đạo lão tổ đang từ truyền tống trận đi ra.

- Vãn bối bái kiến lão tổ. Mạnh Hạo vội ho một tiếng, không chút cảm thấy mình đã gây họa, hắn muốn nhìn xem thử, Thủ Đạo lão tổ sẽ giải quyết chuyện nơi này như thế nào.

Cũng muốn biết, rốt cuộc mình... có vị trí gì ở Phương gia, ở trong lòng đám người Phương Thủ Đạo.

Cái vị trí thiếu tộc này, có... xứng với cái tên hay không! Hay thật sự chỉ là một cái hư danh mà thôi, hết thảy điều này, sẽ quyết định thái độ của Mạnh Hạo.

Nếu như Phương gia xử lý chuyện này, không đứng về phía Mạnh Hạo, như vậy Mạnh Hạo sẽ ra tay, khiến cho Phương gia từ nay về sau hiểu rõ, thế nào là lão tổ của La Thiên gia tộc!

Phương Thủ Đạo hung hăng trợn mắt nhìn Mạnh Hạo một cái, nhưng ngay sau đó, hắn bỗng nhiên sửng sốt, đồng tử khẽ co rút lại thể tra xét. Phía sau hắn có 5,6 trưởng lão gia tộc đi theo, đại trưởng lão Phương Thông Thiên cũng có mặt trong đó. Những người này vừa từ truyền tống trận đi ra, đều đã nghe được Thiên Vân thượng nhân rống giận.

- Thủ Đạo tiền bối, kính xin chủ trì công đạo! Khi Thiên Vân thượng nhân lần nữa mở miệng, thì toàn bộ tu sĩ áo bào tím đỏ trong khu chợ cũng đều ôm quyền, cúi đầu về phía đám người Phương Thủ.

- Kính xin Thủ Đạo tiền bối chủ trì công đạo! Đám người hô lên như sấm, ầm ầm truyền ra, sắc mặt Phương Thủ Đạo trở nên khó coi, trong lòng phân vân, lại liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, lâm vào trầm tư.

- Phương Thông Thiên, chuyện này các ngươi tới giải quyết. Sau một lúc lâu, Phương Thủ Đạo hừ lạnh một tiếng, chậm rãi lên tiếng.

Phương Thông Thiên sửng sốt, còn đang lưỡng lự thì mấy vị trưởng lão Phương gia phía sau hắn, lập tức có một người đi ra, ôm quyền hướng về phía Thiên Vân thượng nhân.

- Thiên Vân đạo hữu bớt giận, chuyện này đích thật là Phương gia ta sơ sót, sẽ cho ngươi một cái công đạo. Lão già này Mạnh Hạo đã từng gặp qua, chính là trưởng lão thuộc thế lực trung lập trong tộc. Lúc này vừa nghe hắn nói vậy, Mạnh Hạo vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã có chút lạnh lẽo.

- Mạnh Hạo, còn không xin lỗi Thiên Vân thượng nhân, rồi lấy đồ vật ngươi đoạt đi ra! Ngươi thân là thiếu tộc, phải biết làm gương chứ, hành vi lần này thật sự là hồ đồ! Ngữ điệu lão già rất nghiêm khắc, sở dĩ hắn giành biểu lộ thái độ trước, là vì ngoại trừ thấy thái độ Thủ Đạo lão tổ tỏ ra khó chịu ra, còn có việc hắn và Thiên Vân Tập thị này có rất nhiều liên hệ, lúc này nhất định phải mau chóng giải quyết chuyện này.

Theo hắn thấy, quyết định của chính mình không hề sai, thời điểm này Phương gia không thể gây nhiều thù hằn, cho dù Mạnh Hạo là thiếu tộc, cho dù hắn đã từng lập được công lớn, nhưng vì gia tộc, tất nhiên là phải lui bước, chịu ủy khuất.

Chẳng những hắn nghĩ như vậy, mà mấy lão già khác bên cạnh hắn, cho dù trong đó có hai người thuộc về nhất mạch của Mạnh Hạo, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn quát tháo Mạnh Hạo.

- Hạo nhi, ngươi không nên giết người ở chỗ này, còn không mau xin lỗi đi. Thiên Vân đạo hữu, thiếu tộc Phương gia ta bị kích động, chuyện này bỏ qua đi.

- Không sai, Hạo nhi, ngươi còn đứng đó làm gì, mau xin lỗi đi!

Trong khi mấy người này còn đang lục tục lên tiếng, thì Thiên Vân thượng nhân thầm cười lạnh, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ những người Phương gia này vẫn còn biết giảng đạo lý .

Dựa theo suy nghĩ của hắn, sau khi Mạnh Hạo xin lỗi, hắn cũng không thể nào truy cứu nữa, mà ngọc giản kia, hắn nhất định cũng sẽ bán cho Phương gia, chỉ có điều giá cả cao một chút mà thôi, quan trọng nhất chính là, hắn cảm thấy bỏ qua cho Mạnh Hạo như vậy, có chút không cam lòng!

Hắn khẳng định Phương gia lúc này không muốn gây thêm thù hằn, mà tu vi của mình lúc nào cũng có thể đột phá, đối với bất kỳ một tông môn gia tộc nào mà nói, cũng chính là một cường địch.

Trừ khi có thể toàn lực giết chết, nếu không, một khi để hắn trốn thoát, sau này sẽ vô cùng tai họa.

Nhưng đồng dạng, hắn cũng không dám đắc tội với các phương thế lực quá sâu, mà là duy trì một trạng thái cân bằng, không để cho mình cao hơn, cũng tuyệt sẽ không để cho mình thấp hơn trạng thái này.

Lúc này nghe vậy, sắc mặt Thiên Vân thượng nhân liền tỏ ra hòa hoãn một chút, ôm quyền với mọi người Phương gia, tỏ ra rất khiêm tốn.

- Đã là hiểu lầm, vậy thì chuyện này thôi vậy, chỉ trách sư đệ ta học nghệ không tinh, chết thê thảm, hình thần câu diệt... Về phần vật phẩm đã bị đoạt đi, nếu thiếu tộc Phương gia đã để ý, thì cứ lấy đi là được, lão phu cũng không hy vọng có thể lấy lại, chỉ hy vọng Phương gia... không nên đuổi tận giết tuyệt! Thiên Vân thượng nhân khẽ thở dài, ra vẻ cười khổ, nhưng thật ra trong lòng đang tính toán âm độc, lấy lui làm tiến, lấy yếu ép ép mạnh. Hắn không cầu có thể phế bỏ thân phận thiếu tộc của Mạnh Hạo, nhưng cũng muốn để cho gia tộc Mạnh Hạo trừng trị hắn, không mất một lớp da, cũng phải mất bảy tấc xương!

Dù sao, hắn cho rằng mình chiếm đạo lý, người bị giết chết chính là người Thiên Vân Tập, Mạnh Hạo chẳng những giết người, mà còn cướp đoạt vật phẩm, hết thảy điều này, chính là chỗ dựa của Thiên Vân thượng nhân.

Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, sau khi hắn khua môi múa mép, mấy vị trưởng lão của Phương gia liền nhíu mày, nghiêm nghị nhìn về phía Mạnh Hạo

- Hạo nhi, chuyện này ngươi hồ đồ quá!

- Hạo nhi, còn không mau xin lỗi đi, hay là ngươi muốn vì chuyện cá nhân của ngươi, mà khiến cả gia tộc phải hổ thẹn hay sao?!

- Mạnh Hạo, quỳ xuống! Người cuối cùng nói ra câu này, chính là lão già thuộc thế lực trung lập bên trong gia tộc, vừa lên tiếng đầu tiên kia.

Mạnh Hạo vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối, hắn không hề giải thích một câu, mà chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn mọi người Phương gia. Bộ dáng này của hắn, rơi vào trong mắt những tu sĩ xung quanh, tựa như hắn ở trước mặt những trưởng bối của gia tộc, không có tư cách lên tiếng vậy.

Nhưng sau khi nghe được vị trưởng lão kia nói ra hai chữ “quỳ xuống”, ánh mắt Mạnh Hạo liền hiện ra vẻ lạnh lùng, hờ hững lên tiếng.

- Ngươi tên là Phương cái gì nhỉ, ta đã quên mất tên rồi, ngươi nói thêm một câu khiến Mạnh mỗ quỳ xuống nữa thử xem!

Ánh mắt gã trưởng lão kia lóe lên vẻ tàn khốc, dường như tức giận ngập trời, đang định lên tiếng.

- Đủ rồi! Sắc mặt Đại trưởng lão Phương Thông Thiên lập tức trầm xuống, thanh âm truyền ra khiến xung quanh ầm ầm chấn động. Mặc dù tu vi của hắn không bằng Thiên Vân thượng nhân, nhưng địa vị của hắn, cho dù là Thiên Vân thượng nhân cũng không khỏi coi trọng.

- Phương Thủy Đản trưởng lão, những lời ngươi nói vừa rồi không ổn chút nào, đừng quên, ngươi cũng họ Phương đó!

- Về phần ngươi, Thiên Vân đạo hữu, ngươi cũng không nên được voi đòi tiên, Mạnh Hạo là thiếu tộc Phương gia ta, đừng nói là hắn giết chết một người, cho dù là giết toàn bộ Thiên Vân Tập, thì như thế nào đây! Phương Thông Thiên hờ hững lên tiếng, thanh âm như lôi đình truyền ra.

- Về phần nói hắn đoạt vật phẩm của Thiên Vân Tập ngươi, chuyện này lại càng hoang đường, Phương gia ta cái gì không có chứ, hắn là thiếu tộc Phương gia ta, là tộc trưởng tương lai của Phương gia, đoạt vật phẩm của ngươi... Đó chính là coi trọng ngươi! Thanh âm Phương Thông Thiên vang vọng, khiến mọi người ở xung quanh thất kinh, hai mắt Thiên Vân thượng nhân thì long lên, nhìn chằm chằm Phương Thông Thiên.

- Không nên làm càn ở chỗ này, cũng không cần phải làm bộ làm tịch, chuyện hôm nay, thiếu tộc Phương gia ta nói một lời xin lỗi, đã là cho ngươi mặt mũi rồi, như vậy xóa bỏ đi, nếu ngươi không phục... thử nói một chữ “không” xem! Ánh mắt Phương Thông Thiên lóe lên sát khí, mặc dù hắn không phải đối thủ Thiên Vân thượng nhân, nhưng thân phận của hắn, đủ để áp chế vị Thiên Vân thượng nhân này.

Thanh âm Phương Thông Thiên vang lên, khiến mấy vị trưởng lão Phương gia khác đều thất kinh, những tu sĩ ở xung quanh, cũng đều cảm thấy vô cùng chấn động.

Ngay cả Mạnh Hạo, cũng tỏ ra ngạc nhiên nhìn Phương Thông Thiên, nếu hắn nhớ không lầm, năm xưa khi hắn rời khỏi Đông Thắng Tinh, Phương Thông Thiên vì đang ở cương vị đại trưởng lão lại để cho Đông Thắng xuất hiện rối loạn, nên đã bị nhốt vào mật thất, mà hiện tại hắn xuất hiện ở nơi này, có thể thấy được lệnh cấm trước đó đã bị hủy bỏ.

Thiên Vân thượng nhân nhìn chằm chằm Phương Thông Thiên, cười lên giận dữ, hắn không ngờ vị đại trưởng lão Phương gia này lại dám nói với mình như thế, hơn nữa lại không khách khí chút nào, tựa như không xem mình ra gì vậy.

Hắn tu hành đã nhiều năm, xưng bá ở Thiên Vân Tập đã quá lâu, khi gặp tất cả các tông môn gia tộc khác, phần lớn đều tỏ ra hòa khí với nhau, hắn không muốn quá đắc tội với đối phương, mà đối phương cũng không muốn đắc tội với hắn.

Lời nói đều là khách sáo, nhưng hôm nay, vẫn lần đầu tiên hắn nghe được có nhân vật của tông môn gia tộc, dám nói với mình như thế.

Thời khắc này Thiên Vân thượng nhân cười lên giận dữ, dường như đang cực lực khắc chế vậy, hắn hít sâu một hơi, ôm quyền cúi đầu với Phương Thủ Đạo thật sâu.

- Thủ Đạo tiền bối, đây là thái độ của Phương gia sao, giết sư đệ của ta, đoạt vật phẩm của ta, bức bách như vậy, chẳng lẽ là muốn ép vãn bối đến đường cùng hay sao?! Hắn cắn răng, oán giận lên tiếng.

- Kính xin Thủ Đạo tiền bối chủ trì... Thiên Vân thượng nhân chưa dứt lời, Phương Thủ Đạo bỗng nhiên tay áo vung.

- Câm miệng! Thanh âm của hắn ầm ầm truyền ra, tựa như sét đánh ngang tai, khiến cụm vẫn thạch rung chuyển rầm rầm, khiến toàn bộ Thiên Vân Tập như muốn sụp đổ.

Không ít tu sĩ xung quanh phun ra máu tươi, mà Thiên Vân thượng nhân đứng mũi chịu sào, bị chấn lui về sau, phun ra một ngụm lớn máu tươi, ánh mắt khi nhìn về phía Phương Thủ Đạo tỏ ra vô cùng rung động, khó có thể tin nổi.

Không phải hắn chưa từng gặp qua Đạo Cảnh, ngược lại, cường giả Đạo Cảnh, hắn gần như đã gặp qua toàn bộ, mà với thân phận cùng tu vi của hắn, cũng đủ để cho những vị Đạo Cảnh kia coi trọng, bình thường rất khách khí với hắn, mà hắn cũng luôn hòa nhã nói chuyện với đối phương.

Thế cho nên đây vẫn là lần đầu tiên, hắn thấy được một vị Đạo Cảnh không thèm để ý đến sự tồn tại của mình.

Thấy Phương Thủ Đạo nổi giận, ánh mắt Phương Thông Thiên lóe lên một cái, không nói gì, nhưng mấy vị trưởng lão bên cạnh hắn kia lại đại biến, trong lòng nổi lên sợ hãi, nhất là gã trưởng lão lúc trước quát Mạnh Hạo quỳ xuống, lúc này liền chột dạ, cảm thấy không thể hiểu nổi. Theo hắn thấy, cho dù Mạnh Hạo lập được công lớn, cho dù hắn là thiếu tộc, cho dù là dòng chính của Phương gia, nhưng trước lợi ích của cả tộc quần, những điều đó đều nhỏ bé không đáng kể, nhưng lúc này... thái độ của Phương Thủ Đạo dường như hoàn toàn nghịch chuyển.

- Ta hỏi ngươi, lúc trước Hạo nhi sai ngươi truyền lời, là nói như thế nào? Phương Thủ Đạo bỗng quay đầu, nhìn về phía tên đệ tử phụ trách truyền tống trận đi theo gia tộc, hỏi.

- Thiếu tộc... Thiếu tộc nói... nói vãn bối hỏi lão tổ ngài thử, có muốn hay đổi tên Thiên Vân Tập thành Phương Tập hay không... Những tên đệ tử gia tộc kia, thời khắc này run rẩy, vội lên tiếng.

- Thiên Vân Tập cấu kết cùng ngoại tộc, mưu hại thiếu tộc Phương gia ta, châm ngòi Đệ Cửu Sơn Hải nội chiến, lợi dụng việc tranh đoạt với thiếu tộc Phương gia, khiêu khích Phương gia ta, tội không thể tha!

- Truyền lệnh Phương gia, diệt Thiên Vân Tập, không chừa một mống, từ nay về sau, nơi này... đổi tên thành Phương Tập! Phương Thủ Đạo trầm mặc một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, thanh âm ầm ầm vang vọng khắp cụm vẫn thạch, chấn động khắp bốn phương tám hướng tinh không.

- Thủ Đạo tiền bối! Thiên Vân thượng nhân bị một màn này khiến cho đầu óc nổ vang, tỏ ra hoảng sợ cung không thể tin nổi, thất thanh lên tiếng. Đăng bởi: admin

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK