Không thể nào, không thể nào như vậy được! Trong lòng Phương Tu Trung rung động đến cực hạn, hắn không biết dược thảo này sang chiết như thế nào mà thành, cũng không biết Mạnh Hạo nói đúng không, nhưng cố tình... với trình độ đan đạo của hắn, hắn có thể mơ hồ kết luật, tất cả đều là thật.
Quan trọng nhất, chính là khi vị đan sư bậc năm đó cho mình gốc dược thảo này, quả thật cho mình một cái đan phương, thậm chí những lời nói lúc đó, lại giống y như ý những gì Mạnh Hạo nói!
- Ngươi...
Sắc mặt Phương Tu Trung tái nhợt, hắn lui lại, các dược đồng xung quanh nhìn thấy ánh mắt của hắn, lập tức mọi người đều hiểu được, Mạnh Hạo nói, nhất định hoàn toàn chính xác!
Bằng không, sao lại làm cho Phương Tu Trung có thần sắc như thế.
- Phương Hạo lại nói đúng!
- Ngay cả Phương đan sư cũng không thể sánh bằng Phương Hạo trên thảo mộc!
- Cũng may ta nghe hắn giảng giải thảo mộc đều có ghi lại, về sau nhất định phải ôn tập kỹ càng! Dược đồng xung quanh đều kinh hô, nhưng dù sao bọn họ chỉ là dược đồng, hiểu biết không nhiều, còn các đan sư bậc một ở đây, đều mở to mắt hơi thở dồn dập, nhìn nhau, đều thấy được rung động không tin nổi trong thần sắc đối phương.
Bọn họ là đan sư, cho dù là bậc một, nhưng hiểu biết cũng vượt xa dược đồng, bọn họ nhìn thấy Phương Tu Trung lấy ra dược thảo, bởi vì không nhận ra, cho nên cũng không cảm thấy gì, mà khi Mạnh Hạo nói ra, nhất là dược thảo cùng phương pháp sang chiết, trong đầu bọn họ liền nổ tung.
- Trời ạ... Phương pháp sang chiết, đây là bí mật bất truyền của một đan sư!
- 19 loại dược thảo, sợ là chỉ có đan sư bậc năm mới chế tạo ra được, nhưng... nhưng còn Phương Hạo, hắn yêu nghiệt đến mức này, hắn chỉ là... chỉ nhìn qua dược thảo, đã nhìn thấu phương pháp sang chiết!
- Trình độ thảo mộc, đan đạo của hắn, rốt cuộc đến cỡ nào, thật là đáng sợ, dường như chỉ cần là thảo mộc, ở trong mắt hắn liền không có bí mật gì!
Các đan sư bậc một bởi vì hiểu rõ, cho nên hoảng sợ tràn khắp người.
Phương Tu Trung sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, lúc này Mạnh Hạo ở trong mắt hắn trở nên cực kỳ đáng sợ, càng sâu không lường, hắn chưa từng nghĩ tới, lại có người chỉ liếc qua liền nhìn thấu bí mật bất truyền của đan sư, nói ra phương pháp sang chiết.
Theo hắn thấy, là khủng bố cùng cực.
Lúc này, hắn hoàn toàn hiểu được, trên trình độ thảo mộc, bản thân mình không phải đối thủ với Phương Hạo, đi tỷ thí thảo mộc với yêu nghiệt như thế, mình không có bất cứ phần thắng nào.
Phương Vân Dịch chết tiệt, chờ ta trở về, nhất định phải cho ngươi một trận! Trong lòng Phương Tu Trung chua xót, đối với Phương Vân Dịch, hắn đã hận thấu xương, còn về Mạnh Hạo, hắn không dám hận.
Mạnh Hạo là thiên kiêu gia tộc, điểm này hắn không quan tâm, hắn là nhất mạch đan đạo, hệ thống khác nhau, nhưng.... khi hắn nhận ra trình độ thảo mộc của Mạnh Hạo, hắn lại sợ.
Trình độ thảo mộc cỡ này, dù cho hắn không am hiểu luyện đan, cũng nhất định sẽ nổi danh ở nhất mạch đan đạo... Huống chi, lỡ hắn cũng có thiên phú luyện đan, vậy thì thật đáng sợ, nhất mạch đan đạo, địa vị của hắn nhất định cao hơn ta, bởi vì Phương Vân Dịch, ta lại đắc tội hắn, không đáng...
Phương Tu Trung hít sâu một hơi, cắn răng, đang muốn quyết đoán nhận thua, nhưng đột nhiên trong lòng khẽ động, hắn cảm thấy không chừng đây cũng là cơ hội, chần chờ một chút, đầu tiên Phương Tu Trung chắp tay cúi đầu trước Mạnh Hạo.
- Phương đan sư, trình độ thảo mộc sâu sắc, ta không phải đối thủ, trước đó lỗ mãng, mong Phương đan sư đừng trách. Trong túi trữ vật này có chút linh thạch, coi như quà ra mắt của tại hạ, ta xin nhận thua... Phương Tu Trung nói rồi, xung quanh ồ lên, nhưng các đan sư bậc một đều cho rằng Phương Tu Trung nhất định phải làm vậy.
Nếu là người khác, đối mặt với yêu nghiệt có thể nhận ra phương pháp sang chiết, vậy mà vẫn còn lòng tin tỷ thí, vậy mới là có vấn đề.
- Chẳng qua, xin Phương đan sư chỉ điểm một chút, ta... ta từng thấy qua một loại dược thảo, hỏi không ít người, cũng đều không có đáp án. Phương Tu Trung nhìn Mạnh Hạo, lại chắp tay. - Nếu Phương đan sư có thể chỉ điểm một chút, ta nguyện tặng gốc dược thảo sang chiết này cho ngài, coi như cảm ơn.
Thần sắc Mạnh Hạo vẫn như thường, trong lòng lại thở dài, thầm nghĩ mình nên biểu hiện yếu một chút, không ngờ bây giờ lại dọa chạy dê béo không dễ gì gặp được.
Đáng tiếc, ta có không ít linh thạch, vốn định đào hố cho hắn, nhưng giờ lại không có cách nào. Trong lòng Mạnh Hạo buồn bực, giơ tay chụp, túi trữ vật của Phương Tu Trung bay tới, thần thức quét qua, có không ít linh thạch, thế mới làm Mạnh Hạo cảm thấy khá hơn.
Lại ngẩng đầu nhìn gốc dược thảo sang chiết, giá trị của nó không thấp, thậm chí trong đó có chút thủ pháp sang chiết làm Mạnh Hạo cũng thấy mới lạ, liền gật đầu.
Phương Tu Trung mừng rỡ, lập tức mở túi trữ vật lấy ra một cái ngọc giản, cung kính đi lên đưa cho Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cầm lấy ngọc giản, thần thức quét qua.
Ở trong đầu hắn hiện ra một hình ảnh, trong đó là một gốc hoa nhỏ màu tím, mọc trên thân một con ngựa nhỏ chừng bàn tay, đang nhanh chóng bay tới, tốc độ cực nhanh.
Hình ảnh đến đây, liền biến mất.
Thần sắc Mạnh Hạo lại lập tức ngưng trọng, lại dùng thần thức tra xét hình ảnh, trầm ngâm một hồi, nhìn sang Phương Tu Trung.
- Ngươi thấy được ở chỗ nào?
- Là ở một hòn đảo trong hải vực Đông Thắng Tinh, ta tình cờ thấy được, đuổi theo lại hoàn toàn mất tích, hỏi ngư dân ở cảng, đều nói thấy nhiều lần.
- Nhưng sau đó ta đi mấy lần, cũng đều không phát hiện. Phương Tu Trung vội nói, hắn cho không ít đan sư xem qua ngọc giản này, nhưng cuối cùng không ai nhận ra, chỉ là suy đoán, đây hẳn là một gốc dược thảo hiếm thấy.
- Con ngựa nhỏ kia, hẳn là rễ của thảo dược này. Phương Tu Trung nói.
- Ngươi nhầm rồi. Mạnh Hạo lắc đầu. - Đó không phải dược thảo, đây là... một viên đan dược!
- Một viên đan dược đã có linh tính. Mạnh Hạo cam đoan nói.
- Cái gì? Phương Tu Trung cả kinh, có chút không tin nổi, không ít đan sư bao gồm cả hắn, trước giờ không ai phán đoán đây là đan dược, mặc kệ nhìn thế nào, đây cũng là một gốc dược thảo mới đúng.
- Sao lại thế được, đan dược chính là đan dược, bị người ta luyện chế ra, làm sao lại xuất hiện biến hóa sinh mệnh. Phương Tu Trung vô thức lên tiếng.
- Có! Ta thấy qua. Mạnh Hạo không nói nhiều, trả lại ngọc giản cho Phương Tu Trung, chắp tay với mọi người, sau đó thân thể chợt lóe đã bước đi.
Đến khi hắn đi rồi, Phương Tu Trung vẫn còn không tin được, dược đồng xung quanh đều hưng phấn, thật lâu sau mới từ từ tan đi.
Một lát sau, Phương Tu Trung trở về chỗ mình, hắn lập tức lấy ra ngọc giản của Phương Vân Dịch, sắc mặt âm trầm truyền vào thần niệm.
Cùng lúc, trong tổ trạch, Phương Vân Dịch tĩnh tọa trong lầu các, chờ đợi tin tốt từ nhất mạch đan đạo.
Phương Tu Trung đan sư, là bậc hai, trình độ đan đạo cực cao, có hắn ra mặt, vậy Mạnh Hạo nhất định u đầu sứt trán, làm hắn quỳ 3 ngày, coi như làm ta nhả ra một hơi.
Phương Vân Dịch cười lạnh, trong lòng mong chờ, hắn chuẩn bị đi nhất mạch đan đạo một chuyến, tận mắt xem cảnh Mạnh Hạo quỳ ở đó.
Ngươi ở Nam Thiên Tinh, có cha ngươi ở đó, bởi vậy hung hăng làm bậy, nhưng ở đây, ngươi là người từ ngoài vào, ta xem ngươi còn ngông nghênh kiểu nào! Nghĩ tới đây, khóe miệng Phương Vân Dịch toát ra mỉm cười, lúc này, hắn chợt đổi sắc, càng cười rạng hơn, mở túi trữ vật lấy ra cái ngọc giản, vừa xem qua, liền cười ha ha.
Là Phương đan sư truyền tin sang. Hắn mong chờ, thần thức nhập vào ngọc giản, nháy mắt, ánh sáng lóe lên, hình ảnh Phương Tu Trung sắc mặt âm trầm xuất hiện.
Vừa nhìn sắc mặt Phương Tu Trung, Phương Vân Dịch sững ra, vừa muốn nói, nhưng Phương Tu Trung đã truyền ra tiếng.
- Phương Vân Dịch, ta có thù oán gì với ngươi, thằng nhãi khốn kiếp nhà ngươi dám gài ta, bảo ta đi làm nhục Phương Hạo? Trình độ thảo mộc của Phương Hạo như yêu nghiệt, ngươi hại ta như vậy, Phương Vân Dịch, Phương mỗ nhớ kỹ chuyện này!
Phương Vân Dịch biến sắc.
- Phương đan sư, chuyện này...
- Đừng gọi ta Phương đan sư, từ nay về sau, ngươi luyện đan đừng tới tìm ta, thậm chí bạn tốt đan sư bên ta, cũng sẽ không có ai luyện đan cho ngươi!
- Phương Vân Dịch, chuyện này, ngươi làm quá đáng rồi! Phương Tu Trung âm lãnh nhìn Phương Vân Dịch, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cắt đứt thần niệm.
Sắc mặt Phương Vân Dịch biến đổi, đứng vụt dậy, lấy ra ngọc giản, hỏi tộc nhân dược đồng mà hắn phái ra, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Một lát sau, khi hắn biết được Mạnh Hạo cùng Phương Tu Trung tỷ thí, sắc mặt Phương Vân Dịch âm trầm, bóp nát ngọc giản, sắc mặt dữ tợn.
- Mạnh Hạo! Hắn gầm lên, hận ý với Mạnh Hạo càng thêm mãnh liệt.
Nhất mạch đan đạo, Mạnh Hạo rời đi, theo mọi người lan truyền, danh tiếng Mạnh Hạo nhanh chóng được các dược đồng truyền nhau, được người ta biết tới, nhất là đánh cược đấu thảo mộc giữa Mạnh Hạo và Phương Tu Trung, càng được lan truyền.
Khi nghe nói Mạnh Hạo lại thắng được Phương Tu Trung trên thảo mộc, dược đồng ngoại sơn càng thấy Mạnh Hạo tràn đầy thần bí, thân phận Mạnh Hạo cũng dễ dàng bị mọi người thảo luận.
Cửa huyết mạch hào quang vạn trượng, năm 7 tuổi gặp kiếp, trưởng tôn dòng chính, thiên kiêu Phương gia.
Mọi thứ truyền ra, dần dần, danh tiếng của Mạnh Hạo nổi lên trong dược đồng, thậm chí có những đan sư bậc thấp cũng nghe nói tới Mạnh Hạo.
Tổ trạch Phương gia, phụ thân cùng với tổ phụ của Phương Vệ đang ở trong đại điện, hai người sắc mặt âm trầm, nghe một đan sư bậc một kể lại chuyện xảy ra ở nhất mạch đan đạo.
Sau đó, khi vị đan sư bậc một rời đi, Phương Tú Sơn sắc mặt càng thêm âm trầm.
- Cha, nhãi con này còn tiếp tục, nhất định sẽ gây ra sóng gió...
- Không sao, hắn sống không lâu được, ngoài ra, dù hắn có chút danh tiếng ở nhất mạch đan đạo, nhưng ở Phương gia ta, tộc quy lớn nhất, bất kỳ ai tu hành cũng cần điểm cống hiến.
- Mà hắn chỉ mới tới, chỉ có điểm cống hiến cố định mỗi tháng, mặc kệ tu hành hay luyện đan, đều không gây ra sóng gió gì.
- Mà khi hắn muốn thu được cống hiến, nhất định phải đi làm nhiệm vụ gia tộc, đến khi đó... Dù cho trước kia hắn không chết, nhưng mà đi ra ngoài, sẽ xảy ra chuyện bất ngờ. Lão giả sắc mặt âm trầm, chậm rãi nói.
Đăng bởi: admin